Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 5: Một phòng thoang thoảng mùi hương




“Quá khó coi!” Xuân Oanh và Thu Yến nhìn thấy không thể để Quý Thư mặc áo ngực như vậy được, vội vã đưa xiêm y cho nàng: “Tiểu thư nhanh nhanh thay đổi xiêm y đi, thứ này sau này cũng đừng mặc nữa, nếu để cô gia nhìn thấy, còn tưởng là yêu nghiệt vào tới đấy!”

Quả nhiên, người không cùng thời, mặt thẩm mỹ có khác biệt. Quý Thư khẽ lắc đầu, đổi lại xiêm y vốn có, để áo ngực lên trên giường, lại nghe bên ngoài cửa sổ có tiếng vang, không khỏi cả kinh hỏi: “Ai?” Xuân Oanh và Thu Yến sớm đã đi ngoài nhìn xem. Lại nghe được thanh âm của Hạ Niên nói: “Là ta!”

“Thế nào lúc này mới trở về, chẳng lẽ khi đưa a ma (bà) trở về, mọi người lưu chàng uống rượu sao? Nhớ vào ngày này những năm trước, nhà của ta sẽ bắt đầu ủ gạo.” Quý Thư tiện tay giấu áo ngực qua một bên, thấy Hạ Niên đi vào phòng, hình như rất vội, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, Xuân Oanh và Thu Yến trước đã đi thư phòng thu thập chuẩn bị để Hạ Niên đi qua nghỉ ngơi, chính mình đi rót một ly trà đặt vào trong tay Hạ Niên nói: “Khát nước sao? A ma ta thấy cách nhà không xa, bà không chịu ngồi cỗ kiệu xe ngựa gì cả, thế nào cũng muốn đi đường, thật làm cho chàng phải đi tới rồi lại đi về.”

“Ta thực là đói khát!” Hạ Niên nói lời hai nghĩa, thấy Quý Thư đổi lại xiêm y xưa nay hay mặc, trong đầu lại không ngừng nhớ tới hình ảnh nàng mới vừa mặc cái áo ngực kia... Dáng vẻ ấy, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cầm trà lên liền uống ực một cái cạn sạch, để chén lại trên bàn, thấy đôi long phượng thai đang ngủ say, nha đầu lại không có ở đây, không để ý nhiều, một phen bắt được Quý Thư, đặt lên trên giường liền hôn.

Quý Thư cảm giác thân mình Hạ Niên nong nóng, cũng có chút động tình, chỉ là Hạ phu nhân đã căn dặn, lúc này không thể để Hạ Niên ở lại trong phòng, chỉ đành nhẫn tâm đẩy ra nói: “Tướng công tốt à, đợi đêm mai lại...” Nói còn chưa dứt lời, môi lại bị chặn lại rồi, chỉ nghe Hạ Niên lẩm bẩm nói: “Chỉ hôn một chút!” Trong lúc hai người đang đưa đẩy lôi lôi kéo kéo, không nhìn đến hướng đi, không cẩn thận đụng phải chân giường của đôi long phượng thai đang ngủ, giường nhỏ đột nhiên lay động lắc lư.

“Oa oa...” Đôi long phượng thai đang ngủ say, đột nhiên lại bị chao đảo lung lay, đều khóc lớn lên.

“Ta phải đến thư phòng rồi!” Nghe thấy tiếng khóc của đôi long phượng thai, Hạ Niên chỉ đành buông tay Quý Thư ủ rũ đi tới thư phòng.

Buổi tối ngày hôm sau, trời đã kéo đêm đen, Hạ Niên liền dính ở trong phòng không chịu ra ngoài, còn đắc ý nói là giúp đỡ Quý Thư dỗ đôi long phượng thai ngủ.

Lão cha, trời còn rất sớm, người gấp cái gì nha? Hạ Viên bị Hạ Niên ôm trong lòng, chỉ nghe Hạ Niên thầm thì dỗ dành nói: “Tiểu Viên Cầu à, con nhanh nhanh ngủ đi! Ngủ càng nhiều, mới sớm nhanh lớn!” Lão cha ơi lão cha, người cứ nói như vậy ta rất khó đi vào giấc ngủ, tốt xấu gì cũng phải để lão nương cho ta ăn no, được ôm vào lòng ngực ấm áp, vỗ nhẹ ta vài cái, ta mới ngủ được! Lão cha, người dỗ tiểu hài tử thật sự là không có kinh nghiệm gì cả! Hạ Viên vừa cảm thán vừa bất mãn “Oa oa” khóc lên vài tiếng bày tỏ kháng nghị.

Bạn đang đọc truyện trên diễn đàn Lê Quý Đôn

Quý Thư để người bế Tiểu Cảm Lãm đi ra ngoài tiểu, để cho thư thái vui vẻ, thế này mới bắt đầu cho ăn, chỉ chốc lát, Tiểu Cảm Lãm đã ngủ mất. Đặt Tiểu Cảm Lãm lên trên giường nhỏ, đắp chăn tốt xong, Quý Thư mới tiếp nhận Hạ Viên trong tay Hạ Niên, hôn mấy cái cười nói: “Tiểu Viên Cầu ngoan ngoãn của ta, cha con miệng thì nói dỗ cho con ngủ, lại không cho con ăn, đương nhiên con không ngủ được, có phải không nào?” Nói xong bế Hạ Viên đi ra ngoài tiểu, lại lấy khăn mặt lau cho nàng một chút, thế này mới ôm trở về phòng cho ăn. Dù sao thể chất của Hạ Viên cũng chỉ là trẻ con, tuy nàng muốn xem kịch, nhưng người có lòng lại không đủ lực, ăn no liền chìm vào giấc ngủ.

Sau khi long phượng thai đã ngủ sâu, Hạ Niên đóng cửa phòng, kéo Quý Thư, lại không thân mật, chỉ nhỏ nhẹ nói: “Tối hôm qua ta đi vào không phải nhìn thấy nhìn thấy một kiện áo chưa từng nhìn thấy qua sao? Nàng mặc cho ta xem đi!”

“Xuân Oanh và Thư Yến đều nói y phục ấy quá quái dị, các nàng đều nói khó coi, chàng thật sự muốn xem?” Quý Thư hơi ngượng ngùng, mặt đỏ hồng nói: “Nhưng không cho chàng cười ta!”

“Ừm, nàng mặc đi! Ta uống một ly trà!” Hạ Niên muốn nói với Quý Thư tối hôm qua đã rình ở cửa sổ nhìn thấy dáng vẻ mê người của nàng khi mặc bộ y phục đó cùng với choàng tấm lụa mỏng, đến bên miệng lại không nói được, nhất thời quay đầu uống trà.

Hạ Niên mới uống chút trà quay đầu lại thì máu mủ thiếu chút nữa phun ra. Dưới ánh nến ấm áp nhu hòa, Quý Thư lộ ra hai cánh tay như tuyết trắng. Tấm lụa mỏng trong suốt quấn quanh bộ ngực, tùy ý cột lại trên lưng, thấp thoáng, nhìn thấy y phục mặc bên trong, đúng là áo lót ngày hôm qua nàng đã mặc. Thấy Hạ Niên nhìn qua, Quý Thư nghiêng người hướng trên giường nằm xuống, dùng một cánh tay như tuyết trắng nâng má. Lụa mỏng bao quanh, chỉ thấy đường cong lả lướt, da trắng nõn nà, sóng mắt lưu chuyển, xinh đẹp không gì sánh được.

Hạ Niên làm sao nhịn được, ba bước thành hai bước tới, sét đánh không kịp bưng tai nhào tới giường, thở hổn hển nói: “Tiểu yêu tinh, ta tới rồi!”

Quý Thư mê hoặc duyên dáng đã lâu, sớm đã động tình, đợi đến khi Hạ Niên môi lưỡi nóng bỏng chạm tới, vẫn lửng lờ con cá vàng co rút bên trong, lại bị Hạ Niên hung hăng ôm lấy, lỗ tai nghe thấy, tất cả tình ý đều làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Hạ Niên mới kéo lụa mỏng Quý Thư thì nghe nàng nói: “Tắt nến đi...”

“Không muốn tắt, ta vừa lúc có thể nhìn nàng...”Giọng nói xưa nay ấm áp dễ nghe lúc này lại hơi khàn khàn, mang theo xúc cảm không thể kháng cự.

“Không, không, thổi rồi nói!” Giọng nữ uyển chuyển ôn nhu nhỏ nhẹ, mang chút khẩn cầu dụ hoặc người, khiến người ta nghe xong nhiệt huyết càng sôi trào.

“Được, thổi thì thổi!” Hạ Niên kéo Quý Thư đè xuống không cho nàng lộn xộn, một tay kéo áo ngực của nàng, tay dùng lực phóng tới ánh nến. Ánh nến vốn mỏng manh, bị áo ngực mang chút gió thổi tới, lập tức bị dập tắt. Ngoài cửa sổ gió thổi nhè nhẹ, len qua mành, lại nghe có một cỗ hương khí dần dần lan tỏa ra, một phòng đầy mùi thơm.

Có người cất giọng nói: “Đây là hương gì vậy?”

“Ừm, cái áo sơ mi ta mặc lúc trước có hun qua hương, lúc này bị nhiệt của ánh nến hun tới, hương kia cũng lan tỏa ra.”

“Thật sự làm tiêu hồn tới xương cốt!”

“Này là nói mùi hương hay là nói ta?”

“Nàng cảm thấy thế nào?”

Động tĩnh người trong phòng quá lớn, Hạ Viên lại bị đánh thức, mơ mơ màng màng niệm mấy câu a di đà phật, lật mình nhắc nhở nhiệt tình của hai người, quả nhiên tiếng vang của hai người nhỏ đi nhiều, vì thế Hạ Viên tiểu tâm can lộn xộn của chúng ta, lại mặc niệm mấy câu ôi lão thiên gia, vừa dần dần chìm vào giấc ngủ.

Từng ngày lại trôi qua, chớp mắt đã qua năm, mùa hạ lại tới, đôi long phượng thai đã qua một tuổi.

Đến ngày chọn đồ vật đoán tương lai thì đôi long phượng thai bị ôm lên trên bàn, nhìn một bàn đầy những vật này nọ, Tiểu Cảm Lãm hưng phấn, sờ sờ cái này, lại sờ đến cái kia. Hạ Viên cũng hưng phấn đi theo sờ các loại này nọ. Không còn cách nào, không biết trong thân thể bị cái gì quấy phá, phản ứng với các loại đồ vật này nọ đều giống với mấy đứa trẻ như Tiểu Cảm Lãm, lúc này nhìn đến mấy đồ vật trên bàn, không chỉ có thì từ ca phú, những thứ quan ấn đồng tiền thường hay nhìn thấy, thế nhưng cũng có những hộp son phấn màu sắc chói mắt hay những cái cuốc nhỏ vân vân mây mây, nhịn không được hoa chân múa tay vui sướng, thấy một cái lại thích một cái.

Truyện chỉ đăng trên diễn~đàn~Lê~Quý~Đôn

Bắt cái gì tốt đây? Hạ Viên sờ sờ quan ấn đang bên người, lặng lẽ cầm nó đưa gần tới chỗ Tiểu Cảm Lãm một chút, đang định lấy tay cầm lấy quyển sách, lại thoáng nhìn thấy Tiểu Cảm Lãm đang nhìn cái hộp son xinh đẹp lóa mắt, thầm kêu không tốt. Nếu tiểu ca ca bắt lấy cái này, thực dễ dàng bị tổ mẫu và phụ thân nói thật giống như Bảo Nhị gia, ban đầu đã có thành kiến sẽ không tốt. Lại nghe Xuân Oanh và Thư Yến khẩn trương nói: “Ca nhi, bắt quan ấn đi! Thư nhi, bắt tiền đi!” Tất cả những người còn lại đều mỉm cười khuyến khích nói: “Bắt lấy, bắt lấy!”

Hạ Viên nghe thấy Quý Thư khuyến khích nói bắt lấy bắt lấy, trong giọng nói đã có chút lo lắng không dễ nhận ra, nghĩ chắc cũng sợ Tiểu Cảm Lãm bắt lấy son hộp, lại xoay cái mông nhỏ dịch chuyển qua một chút, tay trái bắt lấy một quyển thi tập trước, tay phải duỗi ra, cướp đoạt hộp son phấn đang trước mặt Tiểu Cảm Lãm, nhấc tay lên. Lại nghe Quý Thư thở ra một hơi cười nói: “Tiểu Viên Cầu thực là tham, một tay đã bắt hai loại.”

Tiểu Cảm Lãm thấy hộp son phấn đỏ thắm đã bị cầm đi, không khỏi tức giận sinh khí, muốn cướp về, lại thấy Hạ Viên xoay người nhìn những đồ vật khác, nhất thời không để ý đến nàng, trái lại nhìn phải một cái cuốc nhỏ, vật này nhìn thật xinh xắn, xem chắc đùa tốt lắm.

Ôi ôi, tiểu ca ca, sao ngươi không bắt quan ấn vậy? Mặc kệ tương lai ngươi có làm quan hay không, chọn đồ vật đoán tương lai bắt tới quan ấn người lớn sẽ đặc biệt cao hứng. Ngươi thật mau bắt lấy đi! Hạ Viên thấy ánh mắt Tiểu Cảm Lãm tất cả đều nhắm tới cái cuốc nhỏ, đối với quan ấn lại không có hứng thú, chỉ đành cầm lấy thi tập trong tay che lên cái cuốc nhỏ không cho Tiểu Cảm Lãm lấy. Tiểu Cảm Lãm sờ sờ thi tập, cùng đoạt với Hạ Viên, nhìn thấy đoạt không được, kêu hai tiếng “ A a”, đành phải buông tay, rơi vào đường cùng thuận tay cầm quan ấn ở ngay bên cạnh lên chơi.

Hạ Viên thấy Tiểu Cảm Lãm nâng quan ấn muốn cắn một ngụm, nhất thời giơ thi tập trong tay lên hấp dẫn lực chú ý. Tiểu Cảm Lãm thấy cái cuốc nhỏ lúc đầu đã nhìn trúng bị Hạ Viên che đậy đi qua một bên, lúc này lại nằm đúng trong cánh tay cùng quan ấn, tay kia rất nhanh đã đoạt tới tìm hiểu, lấy cái cuốc nhỏ bắt đến trong tay. Hạ Viên sợ Tiểu Cảm Lãm bỏ lại quan ấn, liền đưa cánh tay muốn cướp quan ấn, Tiểu Cảm Lãm thấy Hạ Viên lại muốn đoạt vật gì đó trong tay mình, dùng một bàn tay ôm quan ấn gắt gao vào trong ngực, tay kia thì giơ cái cuốc nhỏ hướng tới hộp son phấn trong tay Hạ Viên.

Mọi người nói: “Ca nhi một tay cầm quan ấn, một tay cầm cái cuốc nhỏ. Đây là...” Còn chưa nói hết, thấy Tiểu Cảm Lãm và Hạ Viên náo loạn cũng một chỗ, không khỏi hét lên: “A, đánh nhau. Thư nhi còn cùng ca nhi giành quan ấn, chẳng lẽ lớn lên muốn làm quan? Chỉ tiếc triều đình ta không có chức danh nữ quan.” Vừa nói vừa nở nụ cười.

Quý Thư đã vội vàng đi lên ôm Tiểu Cảm Lãm. Đặt bé xuống dưới.

Hạ Niên cũng vội ôm Tiểu Viên Cầu xuống dưới, đặt ở bên kia. Cười nói: “Được rồi, được rồi, mỗi đứa đều cầm hai thứ, trong tay đều có đồ chơi, không cần tranh nhau nữa!”

Hai thứ đồ chơi liên tục đều bị Tiểu Viên Câu giành lấy, trong lòng Tiểu Cảm Lãm cũng sinh chút tức giận, thoát khỏi bàn tay Quý Thư, cánh tay khẽ nhấc lên, một tay giơ quan ấn, một tay giơ cái cuốc nhỏ, vững vàng đi tới chỗ Tiểu Viên Cầu. Đằng đằng sát khí.

“Ca nhi đi rồi, ca nhi đi rồi!” Mọi người sợ hãi thốt lên, lại sợ Tiểu Cảm Lãm ngã sấp xuống, đều làm tư thế như thủ thành bóng đá, chuẩn bị tùy lúc có thể lao tới bắt lấy Tiểu Cảm Lãm.

Tiểu ca ca, huynh còn muốn đánh nhau với ta sao? Đến a, ai sợ ai! Hạ Viên cũng tránh tay Hạ Niên, nhanh tay cầm lấy hộp son và thi tập. Làm tư thế huynh có gan thì tới đây, chúng ta đánh nhau ba trăm hiệp xem nào, nhìn thấy thế tất cả mọi người đều không nhịn được cười, nói: “Ngay cả biểu tình của thư nhi cũng thú vị quá đi!”

Truyện được làm bởi thành viên diễn đàn # Lê # Quý # Đôn

Hạ phu nhân cũng không nhịn được cười nói: “Bình thường ôm lấy một đứa, đứa khác không thấy người, còn muốn khóc đấy, giờ này lại đánh nhau?”

Long phượng thai dù sao cũng là lần đầu tiên tập tành đi đường, chỉ đi được vài bước dừng lại không dám đi nữa. Người lớn đều tự mình bế lấy bọn họ, cười nói: “Vừa mãn một tuổi đã bước đi, xem như khó có được rồi! Lúc này bước đi, không lâu sau sẽ mói chuyện rồi đấy!”

Đến nỗi khi trở về phòng lúc tối muộn, Tiểu Cảm Lãm vẫn còn nhớ thù, nằm trên giường nhỏ chọc tới Hạ Viên, Hạ Viên cũng trừng mắt chọc bé, hai người vẫn chọc ghẹo nhau.

Quý Thư ở bên cạnh cũng cười nói: “Thời gian trôi qua thực vui vẻ, mấy đứa nhóc đã một tuổi. Ngày nào đó phải gọi người làm một cái giường nhỏ khác, để bọn chúng tách ra ngủ riêng thôi!”

“Qua chút thời gian nữa bọn chúng cũng không thể cùng một phòng với chúng ta. Phải chuyển bọn chúng ra ngoài sương phòng phía trước đi.” Hạ Niên nhẹ nhàng đi tới cất lời, từ phía sau ôm eo Quý Thư, đầu bả lên vai nàng, nhìn long phượng thai trên giường nói: “Hai đứa các con mau ngủ đi, chơi nữa chắc trời sáng luôn đấy.”

“Ô ô...” Tiểu Cảm Lãm thấy Hạ Niên bả đầu lên vai Quý Thư, thật không vui, lại ngồi xuống, một tay chỉ vào Hạ Niên, một tay khác vịn thanh chắn giường ô ô a a không biết là đang nói gì.

Ha ha ha, tiểu ca ca ghen tị! Ai bảo hai người thân thiết trước mặt tiểu hài tử chúng ta, không biết kiêng dè. Hạ Viên quyết định giúp đỡ Tiểu Cảm Lãm một phen, lúc này cũng bò dậy, vịn thanh chắn giường đứng vững lên, lấy tay bắt lấy đầu Hạ Niên đang đặt trên vai Quý Thư, cũng ô ô a a la hét.

“Chẳng lẽ hai đứa quỷ nhỏ này muốn tranh giành tình nhân với ta sao, không cho ta ôm nàng!” Hạ Niên ngạc nhiên buông Quý Thư ra, thấy đôi long phượng thai giương cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra răng thỏ, làm cái vẻ mặt cha dám xằng bậy liền cắn cha luôn đấy, không khỏi dở khóc dở cười.

Quý Thư thấy thế không nhịn được cười, quay đầu nói với Hạ Niên: “Chàng đi ngủ trước đi, ta dỗ chúng về giường ngủ đã.”

Hạ Niên xị mặt nói: “Ta cũng ngủ không được, sao không thấy nàng dỗ ta?”

Quý Thư nghe vậy, tự tiếu phi tiếu liếc nhìn Hạ Niên nói: “Đợi dỗ chúng nó xong, ta lại dỗ chàng!”

Hạ Niên nghe được lời nói đầy ám chỉ của Quý Thư..., xuân tình sớm đã nhộn nhạo, mặt mày hớn hở nói: “Ta lên giường chờ nàng!”

Nổi da gà đầy đất rồi! Hạ Viên âm thầm vuốt mồ hôi, a di đà phật, đôi này thật quấn quýt si mê.

Dỗ long phượng thai ngủ xong. Quý Thư khoác áo khoác, chỉ mặc áo lót, xoay người đến thổi tắt nến, ngoài cửa sổ ánh trăng len lỏi chiếu vào, chiếu lên trên người nàng. Hạ Niên chờ đợi đã lâu, không đợi được nàng chậm rãi đi đến, nhảy xuống giường bế nàng xoay một vòng, đặt lên giường, bắt hai chân nhấc cao, loay hoay bất diệc nhạc hồ (vô cùng phi thường nhuần nhuyễn). Lại nói vài câu tình ý khiến người phải mắc cỡ đỏ mặt bên tai Quý Thư.

Trong lúc ngủ mơ Hạ Viên lại trở mình, trong mộng liên tục thì thầm: a di đà phật, a di đà phật!