Lão thái thái, Thượng Thư phu nhân và Trấn Nam phu nhân đã tới!” Quản sự bà tử vội vàng đến bẩm báo, cười nói: “Hôm nay khách đến thật nhiều!”
“Mau mời!” Hạ lão thái thái đứng đậy đi ra ngoài nghênh đón, vừa nói với Hạ phu nhân đang giúp đỡ mình: “Viên nhi trong hoàng cung nở mày nở mặt, tình thế này còn lợi hại hơn Niên ca lúc trước, không quá nửa ngày, mấy nhóm người này đã đến đây rồi?”
Hạ phu nhân cười nói: “Hôm qua Viên nhi hồi phủ, là Thường công công trong cung tự đưa đến, lại ban cho rất nhiều vật kiện, còn nghe chính miệng Hoàng hậu nói ra một câu, nói Hạ phủ có cách dạy nữ nhi. Chỉ là để Hoàng hậu một người không dễ dàng khen ai, lần này lại khen ngợi, các phu nhân tự nhiên muốn đến phủ chúc mừng.” Nói xong cùng Hạ lão thái thái liếc nhìn nhau, đều hiểu được ý trong lời các phu nhân, có điều các cô nương trong phủ các bà trôi qua một hai năm sẽ cập kê rồi, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử qua năm cũng sắp phải nạp phi, Hạ Viên lại là nghĩa nữ của Trưởng công chúa, bây giờ lại được Hoàng hậu khen ngợi, tương lai không chừng có thể đi lại lui tới với Hoàng hậu nữa, lại không chừng...
Đợi đón hai vị phu nhân vào, Trấn Nam phu nhân không nhịn được lại nói đến chuyện Hạ Viên trong hoàng cung ngày hôm qua, “Quả nhiên có phụ (cha) ắt có nữ nha! Lúc nhỏ mới bốn tuổi đã giúp Trầm phu nhân xem tướng, bật thốt lên nói giữa lông mày có nốt ruồi cát, tất sẽ sinh quý tử..., đã danh dương kinh sư. Thư nhi qua Tết được bốn tuổi rồi, lại ở trong cung nở mày nở mặt, các phủ vẫn còn bàn tán đấy! Buồn cười vị Tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc kia, đã sáu tuổi rồi, nhưng lại không thể không ở trước mặt mọi người gọi một tiếng tỷ tỷ, thư nhi cứ như vậy không công được một vị “đệ đệ” mặt mũi như vậy, nhưng mà buồn cười quá đi!”
“Đại nhân nhà ta về nhà, tỉ mỉ nói cho chúng ta biết chuyện ngày hôm qua, nói thư nhi rất thông minh, đầu tiên là bất động thanh sắc tùy ý cho Tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc huyên thuyên, đợi nhận khuôn mộc trong tay, mới lên tiếng nói nếu ghép được, có phải gọi nàng một tiếng tỷ tỷ không? Vị Tiểu hoàng tử Bắc thành quốc kia thấy thư nhi còn nhỏ, lại chưa thấy qua cái khuôn mộc ghép kia, nghĩ là thư nhi ghép không được, thốt ra lời nếu ghép ra được tự nhiên gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, vậy là tự mình rơi vào bẫy. Thư nhi rất bình tĩnh, tay nhỏ bé gẩy gẩy xuống mấy lần, chỉ một lúc đã ghép lại được một cái đầu dê hoàn chỉnh, lúc ấy tất cả mọi người đều sợ ngây người. Đợi đến khi vị tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc kia gọi thư nhi một tiếng tỷ tỷ, mọi người như đã được trút giận rồi!” Trấn Nam phu nhân nước miếng tung bay, dường như lúc ấy nàng đang có mặt ở đấy vậy. Made by diendanlequydon.com....
Lúc các phu nhân đang nói chuyện vô cùng náo nhiệt, Hạ lão thái gia cũng đang ở thư phòng nói chuyện với Hạ Niên: “Viên nhi thông minh quá sớm, cũng không phải chuyện tốt. Sau này chỉ để nàng đến học đường, nếu có vị phu nhân nào muốn gặp nàng, chỉ nói tránh là được.”
Hạ Niên đáp ứng, lại nói: “Cũng sợ nàng tiểu hài tử được khen nhiều quá, bị các phu nhân khen vài câu, bắt đầu tự cao, lại ỷ vào thế lực Trưởng công chúa, sẽ xảy ra chuyện không may.”
Lúc này, Quý Thư đang ở trong phòng bế Hạ Viên hỏi chuyện hôm qua, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên trên miệng hôn một cái nói: “Tiểu Viên Cầu, mặc dù lúc này chúng ta nở mặt nở mày, chỉ sợ chuyện phiền toái cũng không dứt được, vẫn phải cẩn thận.”
Đang nói, Xuân Oanh mang hộp đựng thức ăn, vén mành đi vào, cười nói: “Lão thái thái bên kia đang bày biện trà trái cây, nghĩ thư nhi thích ăn, bảo người mang tới cho ba phần tư mao đoàn (bánh được vo tròn, bên trong có nhân, bên ngoài được rắc thành hình dạng khá xù xì), hai nhưỡng đoàn (bánh được vo tròn, bên trong có nhân, bên ngoài khá trơn láng hoặc rắc một chút bột), một trăm bánh mật, bánh vừng qua bên chúng ta, chỉ sợ mấy thứ này tiêu hóa không tốt, lại dặn dò đừng ăn nhiều. Còn phải đợi qua bên Lão thái thái dùng cơm, lại bảo phòng bếp làm chút thức ăn thư nhi thích ăn. Nhưng không biết hôm nay thiếu phu nhân muốn ăn món gì?”
“Lão thái thái ăn cái gì, tự nhiên sẽ ăn theo cái đó!” Quý Thư vì thân mình có thai, chỉ muốn ăn thức ăn quê nhà, đầu bếp nữ làm vài lần, cuối cùng cũng không làm ra được hương vị ấy. Hạ lão thái thái cũng chăm sóc nàng, nói muốn ăn cái gì, chỉ cần gọi đầu bếp nữ đi làm. Có điều Quý Thư lại không muốn mình mang thai muốn ăn món gì đó lại động đến nhiều người bận tâm như thế.
Đang nói, lại nghe tiểu nha đầu bên ngoài giòn thanh nói: “Thu Đường tỷ tỷ đã về!”
“Sao chỉ có ở mấy ngày, đã về rồi?” Quý Thư ngẩng đầu thấy Thu Đường vén mành đi vào, cười nói: “Nương ngươi khỏe chưa?”
Thu Đường buông rổ trong tay xuống, thỉnh an trước, sau đó mới nói: “Hàng năm tới mùa thu đông, nương nô tỳ lại chịu bệnh tật khốn khổ một phen, ho từ nửa tháng một tháng mới thôi. Ban ngày còn tốt chút, ban đêm thường ho đến không ngủ được gì, vì chuyện này, mấy năm nay cũng gầy đi nhiều. Năm nay trời còn lạnh hơn năm trước, nương nô tỳ vào thu đã ho đến giờ tìm bao nhiêu phương thuốc cũng không thấy hiệu quả. Lúc này thật may có được biện pháp của thiếu phu nhân, nương nô tỳ đã tốt hơn nhiều. Cha nô tỳ nghe nói mỗi ngày sau giờ ngọ nấu nước ấm ngâm chân, lại uống nước gừng đường đỏ âm ấm, thì có thể giảm được cơn bệnh này, lúc trước còn không tin. Nô tỳ cũng không để ý đến ông, chỉ làm theo lời thiếu phu nhân cho nương ta ngâm nước ấm, sau giờ ngọ ngâm một lần, tới tối ngủ lại ngâm một lần nữa, ngâm cho bàn chân ấm áp, lau khô mới đắp chăn đi ngủ, cũng ngủ an ổn hơn. Làm việc này chỉ có vài ngày, nương nô tỳ đã bớt ho hẳn, mặt mày so với mấy ngày trước cũng có chút huyết sắc. Vì ca ca cưới tẩu tử, người trong nhà nhiều hơn, chỗ ở lại nhỏ, nô tỳ ở nữa lại không tiện, thế nên đã trở về.”
Vốn Thu Đường và Thu Bình là hầu hạ Hạ lão thái thái, không cần nói đến nhóm các thiếu phu nhân, ngay cả mấy vị phu nhân, nhìn thấy các nàng cũng phải khách khách khí khí, không nghĩ tới Quý Thư và Hạ Niên vừa mới hồi kinh, lại cấp các nàng cho Quý Thư dùng, mặc dù Quý Thư hòa hòa khí khí, nhưng chỉ mắt lạnh nhìn các nàng làm việc thôi. Quý Thư sao không biết tâm tư của các nàng, nhưng không để ý, bên ngoài đối đãi các nàng cùng Xuân Oanh và Thu Yến giống như nhau. Vì trước đó vài ngày ngẫu nhiên nghe được Thu Đường và Thu Yến nói chuyện nói mẹ của nàng mắc bệnh, tốn rất nhiều bạc vẫn trị không hết. Lại nhớ đến kiếp trước có một vị trưởng bối, mỗi lần đến mùa đông đều sẽ ho khan, ho không nhiều lắm, nhưng ban đêm ngủ không an giấc, uống rất nhiều thuốc cũng không thấy hiệu quả. Sau đó lấy nước ấm ngâm chân, lại trị được ho khan. Lại nghe nương Thu Đường cũng là tới thu đông mới ho, hẳn là hàn khí (gió lạnh) nhập cơ thể, bởi vậy mới nói ra biện pháp ngâm chân vào nước ấm này. Biện pháp này dù trị không hết bệnh ho khan, người già lúc trời đông giá rét khi ngâm châm cũng là lưu thông khí huyết. Thu Đường nghe Quý Thư nói biện pháp này, muốn nghỉ vài ngày, vội vàng về nhà. Nay thấy biện pháp này dùng được, tất nhiên không giấu nổi niềm vui mừng. Edit by diendanlequydon.com.....
Thu Đường nói chuyện, lại ôm hai cái bình từ trong giỏ xách ra, cười nói: “Nghe thiếu phu nhân nói muốn ăn dưa muối muối chua, cũng may nương nô tỳ biết làm, nên muối hai bình cho ta mang về đây, có điều muối trong thời gian ngắn, lúc này ăn không ngon cho lắm, đợi mấy ngày nữa, đoán là ăn được rồi.”
“Mẹ ngươi có tâm rồi!” Quý Thư cười nói: “Ta chính là không khẩu vị, trước hết nhanh mở bình cho ta ngửi chút xem nào.”
Cuộc nói chuyện vừa chấm dứt, Thu Thủy lại đến đây, vào cửa cười nói: “An Bình Hầu phu nhân nghe nói thiếu phu nhân có thân mình, thời gian này khẩu vị không tốt, chạy đến tặng người hai bình con “Bích Âm cao”, nói đây là dùng A Giao (được sản xuất tại huyện Đông A, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc), hắc chi ma (mè đen), nhân hạch đào, táo đỏ ninh thành cháo, cùng đường phèn chế thành, người có thai ăn rất tốt. Lão thái thái nhận lấy này nọ, vội bảo ta đưa đến đây.” Nói xong để đồ xuống, muốn trở về, lại quay đầu lại nói: “An Bình Hầu phu nhân còn nói, thứ này tiểu hài tử ăn cũng rất tốt. Ít nhiều cũng nên cho Viên nhi ăn nửa thìa, bổ máu và dạ dày. Nếu hết rồi, chỉ cần nói ra, lại chế thêm mấy bình bảo người đưa tới là được.”
Thu Đường thấy Thu Thủy vội vàng muốn đi, đi lên kéo nàng lại: “Mỗi lần đến đều vội vàng như vậy, sợ thiếu phu nhân chúng ta ăn ngươi sao? Ngoan ngoãn ngồi xuống uống ly trà rồi hẵng đi.”
Quý Thư thấy Thu Đường như thế, biết nàng đang giúp mình mượn sức nha đầu bên người Hạ lão thái thái, lúc này cười nói: “Đang muốn hỏi ngươi nghe một số chuyện sảnh trước đây, hôm nay thu vào mấy thứ gì đó của mấy vị phu nhân, sau này cũng phải đưa này nọ đi qua. Ngươi giúp đỡ hỏi Lão thái thái một chút, dùng gì đưa trở về cho tốt?”
Thu Thủy bị Thu Đường kéo ngồi xuống ghế, giãy giụa mấy cái, vì ở trước mặt Quý Thư, đành phải ngồi chếch phía dưới, cười nói: “Lão thái thái nói, thiếu phu nhân chỉ cần để ý an tâm dưỡng thai, chuyện đáp lễ này nọ, để phu nhân giúp đỡ trở về là được.”
Quý Thư gật gật đầu, lại hỏi mấy câu, đang nói, thấy Hạ Viên và Tiểu Cảm Lãm vây quanh trước án kỷ nhìn “Bích Âm cao” Thu Thủy vừa đưa tới, vì bên ngoài bình vẽ một mỹ nhân tuyệt sắc như đang bay lên, hai đứa chỉ trỏ nói: “Không phải nàng ăn cao này nên thành tiên rồi? Cho nên bay lên?”
Thấy Quý Thư quay đầu, Tiểu Cảm Lãm chỉ vào “Bích Âm cao” nói: “Nương, con muốn ăn cao tránh thai.”
Quý Thư ngạc nhiên, sau đó không nhịn được cười lên, mọi người nghe lời nói của Tiểu Cảm Lãm, cũng đều che miệng nở nụ cười. Khuôn mặt nhỏ nhắn Hạ Viên đỏ bừng, vọt đến sau lưng Quý Thư, đầu bả lên trên ghế dựa cất tiếng cười to, vừa xoa bụng vừa nói: “Nương, con cũng muốn ăn cao tránh thai.”
Nghe thấy hương mè đen bay tới, Quý Thư cười nói: “Cái này gọi là cao chi ma (mè) là được, chẳng biết sao lại lấy tên là “Bích Âm cao” như vậy?”
“Đây là một vị nha đầu bên người Trầm phu nhân - tỷ tỷ của An Bình Hầu phu nhân chế ra, nha đầu kia tên là Bích Âm, biết chút y thuật. Vì thấy Trầm phu nhân thân thể yếu ớt, mặt trắng như giấy, sau đó nghĩ tất cả biện pháp chế ra loại cao này cho Trầm phu nhân ăn. Trầm phu nhân ăn loại cao này chưa được một năm, sắc mặt dần dần tốt lên. Sau đó thân thể Trầm phu nhân khỏe lại, nha đầu kia lại bị bệnh cấp tính, để lại phối phương và phương pháp chế tác đã qua đời. Trầm phu nhân vì tưởng niệm nàng, đặt loại cao này tên là “Bích Âm cao”.” Thu Thủy hầu hạ bên người Hạ lão thái thái, thường nghe được các chuyện xưa này nọ của các phu nhân, lúc này cười nói: “Một cái nha đầu, sau khi chết có thể lưu danh, cũng là tạo hóa, còn có gì tốt hơn đâu? Bên ngoài miệng bình vẽ mỹ nhân, nghe nói chính là vẽ theo dáng hình của Bích Âm, nhìn đúng là xinh đẹp khác thường, cho nên nói hồng nhan bạc mệnh.”
Vì sợ sảnh trước có người tìm, Thu Thủy nói xong cũng không dám trì hoãn nữa, vội vàng cáo từ đi về.
Quý Thư thấy Thu Thủy đi, hình như đang có suy nghĩ gì đó. Mấy ngày nữa phải nhờ người âm thầm hỏi thăm ngoài viện có quản sự trẻ tuổi nào chưa hôn phối không, phải đem Xuân Oanh và Thu Yến tác hợp mới được. Thấy tuổi tác các nàng lớn dần, nếu còn không kết hôn, Hạ Niên cũng không nạp các nàng làm thiếp, sau này chỉ sợ giống Bích Âm chỉ còn con đường chết mà thôi. Về phần Thu Đường và Thu Bình, vì được Hạ lão thái thái đưa đến đây, ý là muốn Hạ Niên nạp các nàng, chính mình cũng không thể tự quyết định tác hợp cho các nàng được, đợi sau này sẽ tìm cách.
Vì năm mới bọn tiểu bối phải “Hiến Bạch” cho trưởng bối bày tỏ lòng hiếu tâm, Quý Thư làm bốn đôi giày, chuẩn bị hiếu kính Hạ lão thái gia Hạ lão thái thái, cũng như Hạ lão gia Hạ phu nhân, vì thấy Tiểu Cảm Lãm viết lâm thiếp tốt, nên bảo hắn viết chữ Cát Tường lên thiếp, định lấy đó hiến cho các trưởng bối. Thấy Hạ Viên theo học châm tuyến, lúc này đang náo muốn thêu hà bao, nên trước giúp Hạ Viên vẽ đồ án thêu lên hà bao vừa kết mép, vừa cười nói: “Hà bao này rất khó thêu, nếu con có thể thêu ra như hình vẽ này, vậy thì hiến cho phụ thân con.”
Vương ma ma vừa đến đây, nghe thấy Tiểu Cảm Lãm và Hạ Viên đang tự làm này nọ “Hiến Bạch”, cười nói: “Ngày Tết làm lễ “Hiến Bạch” cũng chỉ là làm cho bọn tiểu bối bày tỏ hiếu tâm trong lòng thôi, chọc cho lão nhân gia vui vẻ. Ca nhi thư nhi còn nhỏ, đến lúc đó chỉ cần hai đứa đi lên khấu đầu đã làm xong hiếu tâm rồi, cũng không cần phải hiến này nọ đâu.” Nói xong thấy Hạ Viên đang học thêu hà bao, cũng ngạc nhiên nói: “Lúc trước thư nhi học đánh túi lưới qua rồi, lần này lại học thêu hà bao, tiến triển nhanh thật. Có điều hà bao này rất khó thêu, tiểu hài tử thêu này rất tốn sức, lại còn thương tổn ánh mắt, đúng là không tốt.”
“Vương ma ma, hai đứa chúng nó không dễ dàng ngồi yên, lúc này lại ngoan ngoãn ngồi như vậy, một đứa viết lâm thiếp, một đứa học thêu hà bao, bọn nó cũng chỉ ngồi được một lúc đã bắt đầu nháo lên cả rồi, sao bị thương ánh mắt được?” Quý Thư cười nói: “Ca nhi có thể viết lâm thiếp tốt trước cuối năm, thư nhi muốn trước cuối năm thêu một cái hà bao tốt lại rất khó. Chỉ sợ đến lúc đó chính là khấu đầu một cái xong việc đấy!”
Đêm hai mươi chín thì các phòng đều hiến bạch xong, trở về trong phòng, Quý Thư nhận được khăn tay con thêu một mặt của Hạ Viên và chữ lâm thiếp của Tiểu Cảm Lãm, không khỏi mỉm cười khen ngợi mấy câu, lại cầm hồng bao thưởng cho bọn họ.
Hạ Niên nhận được một cái hà bao Hạ Viên thêu cho, hà bao thêu một con bươm bướm, châm tuyến khi căng khi phồng, kết quả con bươm bướm kia rất nhiều chỗ phù thủng, loang lổ khắp nơi.
“Phụ thân, có đẹp không?” Tuy nói hà bao này thêu nhìn thấy không đẹp, nhưng mình tuổi còn nhỏ mà, có thể làm như vậy đã quá tốt rồi! Hạ Viên đối với tác phẩm chính mình vẫn vạn phần thương tiếc, lúc này ngẩng đầu lên nói với Hạ Niên: “Nếu không thích, thì trả lại cho con!” Ôm trán, nếu không muốn thì, tự mình giữ lại làm vật kỷ niệm cũng không tồi, cái hà bao đầu tiên trong đời đấy!
“Là Tiểu Viên Cầu đưa, tất nhiên thích!” Hạ Niên cười một tràng nói: “Đây là cái hà bao xinh đẹp nhất ta từng nhìn thấy đấy!”
Tiểu Cảm Lãm đang chờ Hạ Niên khen tự thiếp hắn viết, lúc này nhòm qua xem hà bao xấu của Hạ Viên, lắc đầu nói: “Phụ thân, có phải buổi tối nên ánh mắt người không tốt? Hà bao xấu như vậy, người còn nói xinh đẹp!”
Ôi, tiểu ca ca, ngươi có thể chừa chút mặt mũi cho ta không hả? Miệng Hạ Viên chu lên, đang muốn nói chuyện, lại nghe Hạ Niên cười nói: “Chỉ cần là đồ Tiểu Viên Cầu thêu, trong mắt của phụ thân chính là xinh đẹp nhất, chúng ta xem lâm tự thiếp của Tiểu Cảm Lãm nào, ừm, cũng rất tốt!” Truyện Thiên kim Hạ phủ_Cống Trà chỉ đăng duy nhất trên diễn Đàn Lê QuÝ ĐôN....
Quý Thư cũng đi lại đây nhìn tác phẩm của long phượng thai, cười nói với Hạ Niên: “Tiểu Viên Cầu tận lực đánh một cái túi lưới mang đến trong phủ Trưởng công chúa “Hiến Bạch”, thật làm Trưởng công chúa vui không biết nói sao cho hết, đã thưởng lễ trở về, còn khen mấy câu, nói qua Tết mang nàng đến ở mấy ngày.”
Đang nói chuyện, lại nghe đằng trước có thanh âm ầm ĩ, phảng phất như là thanh âm nha đầu bên người Lý Quyển, không khỏi ngẩn người ra nói: “Có chuyện lớn gì, này là làm sao vậy?” Nói xong phái Xuân Oanh đi ra ngoài nhìn một cái.