Editor: Moonlight
Đám ma nhìn thấy con dơi nhỏ ngất rồi, hoảng sợ, chú ma khá nhiệt tình, chủ động đứng ra phải hô hấp ma tạo cứu đại điện hạ Ceasar, nghe vậy đại điện hạ Ceasar đang trong cơn hấp hối ý thức mơ hồ ngồi dậy, sống lại.
Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh xấu hổ đỏ cả mặt, vốn dĩ cô ta muốn bộc lộ tài năng, kết quả lại xấu hổ trước mặt nhiều con ma cùng Vạn Vạn Tuế như vậy, thần khí bắt ma, bắt không được ma, ngược lại trở thành nơi ẩn núp của con ma nữ và con dơi con, đối với chưởng môn Thanh Hà quan như cô ta mà nói là vô cùng nhục nhã!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vạn Vạn Tuế thật ra không cảm thấy thần khí bắt ma có một con dơi là rất thấp kém, cô nhăn mày nhỏm quan sát kĩ lưỡng con dơi con trong thần khí, sao có hơi quen quen nhỉ?
Đại điện hạ Ceasar cảm nhận được sự quan sát của Vạn Vạn Tuế, sợ cô nhận ra mình là anh trai Hugo, hiện giờ cậu quá chật vật, nếu bộ dạng này mà truyền ra ngoài, cậu…
Đôi cánh nhòn nhọn che lại mặt dơi, cậu sẽ không còn mặt mũi làm dơi!
Vì để Vạn Vạn Tuế không nhận ra mình, đại điện hạ Ceasar không tiếc bất cứ giá nào, một mắt đảo trên một mắt đảo dưới, miệng méo, lưỡi thè ra, nhìn qua có vẻ không được ổn lắm.
Kí ức của Vạn Vạn Tuế quả nhiên bị lẫn lộn, mày còn nhăn hơn, đáp án sắp bật ra vừa rồi đã bị khuôn mặt vặn vẹo của con dơi này dội ngược về.
Nhưng mà, cũng có tác dụng phụ, đại điện hạ Ceasar cảm nhận được Vạn Vạn Tuế không nhớ ra mình là ai còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã bị Thiên Linh Linh dùng hai ngón tay xách lên, người sau tỏ vẻ ghét bỏ: “Con dơi này hình như bị bệnh nặng gì đó, để phòng ngừa nó gây bệnh cho con người, bản chưởng môn theo chủ nghĩa nhân đạo sẽ tiêu hủy nó.”
Nhóm ma gật đầu đồng ý, con dơi này đúng là nhiều bệnh truyền nhiễm, coi trạng thái bệnh của nó cách bệnh chó dại không xa, căn bệnh có xác xuất chết là trăm phần trăm, là phải thiêu hủy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
No no no! Đại điện hạ Ceasar không muốn bị tiêu hủy, nhanh chóng quay mặt lại, khua cánh với Vạn Vạn Tuế, hi vọng cô có thể cứu cậu.
Nhưng Vạn Vạn Tuế không nhớ ra, mắt thấy chủ nghĩa nhân đạo Thiên Linh Linh một chút nữa là tới rồi, đại điện hạ Ceasar cũng không rảnh lo chuyện khác, mở miệng, giọng phiên dịch lưu loát: “A! Người bạn Vạn Tuế yêu quý của tôi ơi, mau bảo người bạn ma quỷ của cậu dừng tay, tôi là anh trai Ceasar của Hugo đó!”
Vạn Vạn Tuế lộ ra biểu cảm “thì ra là cậu”, Thiên Linh Linh cũng không cần cô ngăn lại, vào khoảnh khắc Ceasar mở miệng nói tiếng nói, Thiên Linh Linh đã không định tiêu diệt cậu.
“Mày là ma cà rồng?” Chưởng môn nhí Thiên Linh linh biết loài này có tồn tại, nhưng vẫn là lần đầu tiên được trông thấy.
Đại điện hạ Ceasar cố gắng ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ, làm hình tượng của mình cao lớn hơn một chút: “Đúng vậy, tôi chính là điện hạ ma cà rồng cao quý.”
“Được!” Đôi mắt của chưởng môn nhí Thiên Linh Linh còn sáng hơn đầu, bắt lấy Ceasar muốn nhét vào túi bách bảo, “Bản chưởng môn đã từng đọc qua thực đơn của bà nội trước kia, ma cà rồng ngâm rượu là thứ đại bổ, hôm nay bắt được môn con, lúc về bản chưởng môn sẽ…”
“A, chúa tôi! Đừng như vậy!” Đại điện hạ Ceasar sợ tới mức kêu ấu ấu, thì ra loài người phương đông chẳng sợ cái gì, truyền thuyết ở trong mắt họ tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn lại là thật, cậu là ma cà rồng, thế mà còn bị soạn lên thực đơn của họ! Qúa là đáng sợ!
Đương nhiên, đại điện hạ Ceasar không thật sự bị chưởng môn nhí Thiên Linh Linh mang về ngâm rượu, Vạn Vạn Tuế cứu cậu chàng về, đại điện hạ Ceasar cũng không rảnh lo hình tượng thể diện gì, nhỏ yếu bất lực mà ôm lấy ngón tay của Vạn Vạn Tuế, giấu mặt phía sau mà run bần bật.
“Cậu ấy là anh trai Hugo, chúng ta nên đưa cậu ấy cho Hugo.” Vạn Vạn Tuế tạm thời đặt đại điện hạ Ceasar mạnh mẽ đáng sợ đang run lẩy bẩy vào túi.
Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh hơi tiếc nuối mà liếm miệng, sau đó ý chí chiến đấu sục sôi mà giơ thần khí bắt ma của mình lên khoe khoang: “Như vậy xem ra, thần khí bắt ma của bản chưởng môn vẫn rất là lợi hại, ngay cả ma nước ngoài cũng có thể bắt được! Con ma đang trốn kia, tuyệt đối không trốn thoát nổi khỏi lòng bàn tay của bản chưởng môn!”
Thiên Linh Linh nói thật nhiều, hiện thực lại cho cô nàng một cái tát tàn nhẫn.
Vạn Tuế và đám quỷ cùng cô ta kiên nhẫn ôm cây đợi quỷ, đợi vài tiếng đồng hồ, thần khí bắt ma không bắt được bất kì cái gì.
Không đúng, không nên nói là cái gì cũng không bắt được, có bắt được vài con muỗi, nhóm ma quỷ nhìn cũng phải động tâm, liên tiếp hỏi chưởng môn nhí Thiên Linh Linh sắc mặt đang càng ngày càng khó coi là có muốn suy xét thay đổi loại hình, khai phá thần khí bắt mũi không vân vân, trước đó bọn họ đã mua cho con cái đèn bắt muỗi cao cấp mấy ngàn tệ, nhưng so với cái thần khí này thì đến rắm cũng không phải.
Nói ngắn gọn, cả đêm chỉ bắt được tịch mịch, Thiên Linh Linh nghi ngờ thần khí của mình bị Ceasar làm hỏng, một phát đè đại điện hạ Ceasar đang len lén chuồn ra từ túi của Vạn Vạn Tuế, xách quần lông định chạy trốn lại, nếu không phải Vạn Vạn Tuế ngăn cản, có thể đại điện hạ Ceasar đã biến thành một mâm ma cà rồng xào rồi.
Không có cách tính sổ với Ceasar, Thiên Linh Linh thở hừ hừ ôm thần khí của mình ngồi trong góc tường nghiên cứu xem rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu, Vạn Vạn Tuế cảm thấy đặt đại điện hạ Ceasar trong túi, cậu sẽ “không cẩn thận” mà rớt ra ngoài, cho nên sau khi suy nghĩ một phen, cuối cùng đã quyết định đặt tạm nó vào trong cái hộp nuôi rùa của ba Vạn.
Con rùa và con dơi đối mắt với nhau, đều cảm thấy đối phương quá xấu, cùng lúc quay qua, sau đó từng người trốn vào trong phòng của món đồ chơi, ai cũng không dám liếc mắt nhìn đối phương thêm lần nữa.
Đại điện hạ Ceasar ở trong phòng nhỏ, không nhìn thấy ma, cũng không sợ hãi như trước nữa, xắn ống quần lông, gối đầu lên cái cánh nhọn, nghĩ thầm ngay mai nhất định phải lén chạy trốn tước khi Vạn Tuế đưa mình cho Hugo, tuyệt đối cậu không thể để Hugo biết cậu không chỉ sợ ma còn suýt chút nữa bị ngâm rượu, còn ở cùng một chỗ với con rùa.
Tuy không bắt được con ma thứ sáu, nhưng Thiên Linh Linh cũng không thể tiếp tục ở trong nhà Vạn Tuế, các đệ tử cần cô ta, cho nên cô ta đưa cho Vạn Vạn Tuế rất nhiều pháp khí giữ nhà, như vậy cho dù không bắt được con ma kia, nó cũng không thể làm người nhà Vạn Tuế và cô bị thương.
“Chờ đến khi bản chưởng môn giúp các đệ tử xong, sẽ lại đến giúp mày bắt quỷ.” Thiên Linh Linh cùng Vạn Tuế hẹn ước xong, vào ban đêm đã tự bay về Thanh Hà quan.
Vạn Vạn Tuế làm dấu OK.
Đối với bạn nhỏ ba tuổi rưỡi, không có chuyện gì quan trọng hơn đến nhà trẻ, mặc kệ gió thổi mưa rơi, hay trong nhà đang có một con ma lẩn trốn, chỉ cần nhà trẻ không đóng cửa, trẻ con sẽ muốn đến nhà trẻ đúng giờ.
Vạn Vạn Tuế đúng giờ bấm đồng hồ báo thức, không chút cẩu thả mà mặc đồng phục nhà trẻ xong, lại không chút cẩu thả cởi nó ra.
Suýt chút nữa cô bé quên mất, hôm nay là Halloween, mỗi bạn nhỏ đều phải mặc trang phục Halloween đến nhà trẻ.
Vạn Vạn Tuế bước đi tìm mẹ Vạn, sự nhiệt tình của mẹ Vạn đặc biệt tăng vọt khi trang điểm cho khuê nữ nhỏ đáng yêu của mình thành quỷ, vào họp gia định đã kêu “tôi tôi tôi” để nhận thầu việc này, lại còn thần bí như thế, ba Vạn đến phòng làm việc của mẹ Vạn mấy lần, muốn nhìn xem mẹ Vạn làm gì, đều bị mẹ Vạn vô tình dùng đế giày dép lê đuổi ra.
Đến bây giờ, trừ mẹ Vạn, ai cũng không biết bà làm gì cho Vạn Tuế.
Các bạn nhỏ cũng rất để ý việc hóa trang Halloween, vào tiết học mà cô An An nói với chúng, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn đã nói, cô bé nhất định là nhóc quỷ đáng sợ nhất nhà trẻ ngày Halloween, dọa khóc mười bạn nhỏ cũng không phải vấn đề khó.
Mấy túi sữa nhỏ trong lớp Cua Nhỏ có dục vọng thắng bại lại có thực lực giống Hạ Vị Mãn cũng không phải số ít, vừa nghe Hạ Vị Mãn ra chiến thư đều ngồi không yên, nhao nhao tỏ vẻ, chúng mới là thứ đáng sợ nhất trong Halloween, bảo các bạn nhỏ khác phải chuẩn bị thật tốt, đừng để bị chúng dọa đái ra quần.
Mâu thuẫn trở nên gay gắt, đám túi sữa nhỏ ai cũng không phục ai, cuối cùng diễn ra một cuộc thi –––– thi xem ai là nhóc quỷ đáng sợ nhất của Halloween, tiêu chí bình thẩm của cuộc thi là, ai dọa khóc được nhiều bạn nhỏ nhất, người đó chính là vua của quỷ trẻ con.
Vạn Vạn Tuế không cảm thấy hứng thú lắm với việc ai có thể lên làm vua của quỷ trẻ con, cô cảm thấy việc chế tác trang phục thủ công rất mệt, công việc của mẹ Vạn vốn dĩ cũng rất nhiều, thường xuyên phải tăng ca thức đêm, cô cũng không mong mẹ Vạn vất vả như vậy, cho nên sau khi nhận được tin này, cố ý nói sâu xa với mẹ Vạn, hi vọng bà làm tùy tiện là được rồi, đừng mất thời gian nghỉ ngơi của mình.
Mẹ Vạn bị Vạn Vạn Tuế cùng ngồi trên bàn vẻ mặt nghiêm túc nói liên tục, như bà cụ non nhọc lòng, bà đành đồng ý với Vạn Vạn Tuế, bà sẽ không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của mình, cứ… Tùy. Tiện. Làm.
Cứ như vậy, Vạn Vạn Tuế ưỡn bụng nhỏ, trơn bóng đi vào phòng làm việc của Vạn Vạn Tuế, mặc bộ trang phục mẹ Vạn tùy tiện làm đi ra.
Ba Vạn đã sớm chờ không nổi, đứng ở cửa chờ, nhìn thấy Vạn Tuế đi ra, đôi mắt trợn to chậm rãi thu nhỏ.
Nói thật, ông hơi thất vọng, tuy trang phục bà xã làm gia công hoàn hảo, vừa nhìn đã biết rất để tâm, nhưng… hơi bình thường quá.
Mẹ Vạn đi ra theo sau Vạn Tuế, ba Vạn nhanh chóng thu lại vẻ thất vọng trên mặt, như con hải cẩu con mà vỗ tay bạch bạch: “Bà xã giỏi quá! Bộ đồ này quá nhỏ, tôi mặc không được, nếu không tôi cũng muốn cướp đoạt với Vạn Tuế!”
Mẹ Vạn hừ một tiếng, không thèm ăn quả rắm cầu vồng này: “Chỗ đẹp nhất của bộ đồ này vốn chưa phô bày ra, ông khen mù quáng cái gì?”
“Sao tôi lại khen mù quáng chứ, đôi mắt tôi sáng như tuyết mà!” Ba Vạn đúng lí hợp tình.
Vạn Vạn Tuế quay mặt, trên người khoác một cái áo choàng đen, khuôn mặt nhỏ bị mẹ Vạn vẽ trắng bệch, dưới mắt vẽ hai đám mây đen nhỏ, đúng là như ba Vạn nói, là kiểu hóa trăng rất bình thường cũng rất hay thấy, hơn nữa không hề đáng sợ chút nào, so với Vạn Tuế bình thường còn chẳng đáng sợ bằng, có thêm cảm giác dễ thương hơn nhiều.
Vạn Tuế rất vừa lòng với trang phục này, ngồi bên cạnh bàn mặt không biểu cảm ăn bữa sáng, sau đó ra tới cửa, chờ ba Vạn sắp xếp xong thì đưa cô tới nhà trẻ.
“A, đừng quên cái này!” Mẹ Vạn xách một cái cặp màu đen tới, đeo lên lưng cho Vạn Tuế, cái cặp này so với cặp sách bình thường Vạn Tuế đeo thì lớn hơn vài vòng, bên trong phình ra, như chứa rất nhiều đồ, cạnh cặp sách còn có một dây kéo như dây nhảy dù.
“Đây là cái gì vậy?” Ba Vạn vô cùng muốn biết.
Nhưng mẹ Vạn không nói cho ông, ngồi xổm trước mặt Vạn Tuế, vừa giúp cô bé sửa sang lại quần áo, vừa nói với cô: “Chờ đến khi các bạn cùng lớp con đã chuẩn bị xong, con kéo cái dây này một cái, có bất ngờ đó.” Nói xong, bà để mấy món đồ dùng khác mà Vạn Tuế phải dùng ở nhà trẻ vào cái túi bảo vệ môi trường, để Vạn Tuế vác, lại dặn dò Vạn Tuế một lần nữa, đừng mở cặp sách, phải đợi các bạn nhỏ chuẩn bị xong mới kéo dây.
“Da.” Vạn Vạn Tuế gật đầu ra vẻ nhớ kĩ, sau đó kéo ba Vạn đang định quấn lấy mẹ Vạn để biết trong cặp sách có gì ra khỏi cửa.