Thiên Kim Bất Hoán

Chương 6: Vai nam phụ xuất sắc nhất




Chỉ chớp mắt, ba tháng đã qua. Giữa đường có một kì nghỉ hè, lúc này thời tiết dần dần mát mẻ.

Vương Cẩm Trình mơ hồ nghe được chuông đồng hồ báo thức vang lên, nhưng lười nhúc nhích, tiếp tục ngủ.

Một lát sau có người xốc chăn lên, vỗ vỗ mặt gã, gọi gã thức dậy.

Vương Cẩm Trình vẫn không muốn động đậy.

Cho đến khi người nào đó rốt cục nhịn không được, một phen xách áo Vương Cẩm Trình, tha xuống giường. Vương Cẩm Trình rớt mông xuống giường, lập tức tỉnh lại, hét to: “Này này, chết người đó!”

Dương Giản tiếp tục nắm áo tha gã ra ngoài phòng ngủ: “Tôi nói, rời giường.”

Vương Cẩm Trình vội vã vùng lên đấu tranh, sắp xếp sửa sang lại áo, đi theo sau Dương Giản vào phòng tắm.

Dương Giản đánh răng, gã cũng đánh răng; Dương Giản cạo râu, gã cũng cạo râu; đợi cho Dương Giản chuẩn bị rửa mặt, Vương Cẩm Trình lại gần cướp bồn nước.”Còn chưa ngủ tỉnh hả? Có muốn tôi qua giúp cậu tỉnh táo một chút không?”

Vương Cẩm Trình rút lui: “Cậu trước, cậu trước.”

Chờ sau khi rửa mặt xong, hai người ăn mặc chỉnh tề rồi rời khỏi nhà, tiếp đó đều tự xông đến vị trí công tác của mình.

Vương Cẩm Trình đến trường, vào văn phòng, trên đường gặp các giảng viên khác hoặc là học trò, nói một tiếng “Xin chào”, một ngày công tác liền hoàn mỹ bắt đầu.

Học kỳ mới bắt đầu, phòng thí nghiệm của Vương Cẩm Trình tiếp nhận sinh viên mới, thật tốt, hàng năm đều có người từ cái hố này nhảy ra ngoài, lại có người nhảy vào trong.

Buổi sáng trong khoa phát xuống một tờ phương pháp liên lạc kiểu bảng biểu điều tra, để giáo viên viên chức đều điền với ghi. Đã là chuyện khi mở đầu mỗi kì sẽ làm, nhưng Vương Cẩm Trình vẫn cảm thấy có chút phiền phức.

Bọn họ là loại dân thành phố sống cẩn trọng, làm sao thường xuyên thay đổi như vậy chứ.

“Lại nhắc đến, thầy Vương, sau khi thầy không còn ở trường vẫn chưa nói cho chúng tôi biết nhà mới của thầy là ở đâu? Khi nào thì mời chúng tôi đi xem thế?”

Thái dương Vương Cẩm Trình đập thình thịch, đáp: “Bây giờ tôi ở chung với một người bạn, cậu đó bị khiết phích (ưa sạch sẽ), không có cách rồi.”

Giáo viên đặt câu hỏi nhún nhún vai, có vẻ như đã hiểu mà xoay qua chỗ khác không hề hỏi đến.

Vương Cẩm Trình vẫn là thành thành thật thật điền địa chỉ tòa nhà kia, tại phần người liên hệ khác, Vương Cẩm Trình trước kia đều là tùy tiện tóm số điện thoại đồng nghiệp điền vào, bất quá lần này…

Gã cười cười.

Dù thế nào đi nữa vốn gã cũng không có ai thân thích, chỉ có mấy người, bạn bè thân nhau. Đáng lẽ chỉ là làm theo phép điều tra, cũng không có người cẩn thận xem, thế nhưng Vương Cẩm Trình vẫn ôm một loại tâm trạng khó hiểu ghi tên Dương Giản cùng số di động.

Như thể làm vậy, trong lúc đó bọn họ có thể càng thêm liên hệ thân thiết, mặc dù gã chỉ theo ý mình, cũng thấy vô cùng ngọt ngào.

Sau khi tan tầm về nhà, Vương Cẩm Trình nhìn chằm chằm Dương Giản đi tới đi lui trong phòng, Dương Giản rốt cục chịu không nổi đành hỏi gã: “Cậu có gì muốn nói?”

Vương Cẩm Trình vội vàng cười đáp: “Tôi đang nghĩ xem mua loại xe nào?”

Dương Giản ngẩn người: “Ah, cậu mua đi.”

Vương Cẩm Trình nói tiếp: “Bởi vì chỗ này vẫn cách trường khá xa, mua xe sẽ thuận tiện hơn.”

Dương Giản không chút để ý mà bảo: “Muốn mua thì mua, không cần giải thích.”

Vương Cẩm Trình cười cười: “Vậy giúp tôi tham khảo một chút đi.”

Dương Giản mệt mỏi trả lời: “Tự cậu từ từ xem đi, tôi hơi mệt.”

Vương Cẩm Trình ở trên mạng xem ảnh xe và báo giá, Dương Giản vẫn tới đằng sau, nhìn màn hình máy tính một lát, khóe miệng hạ xuống, hỏi: “Cậu mua nổi sao?”

Vương Cẩm Trình quay đầu, đáp: “Ngắm cũng không được sao? Luật dùng mắt là quyền của người nghèo.”

Dương Giản tìm ghế, ngồi xuống bên cạnh gã, nói: “Như vậy cậu muốn ngắm bao nhiêu năm nữa?” Hắn đoạt lấy chuột, mở một trang web, xem xét hình ô tô đại chúng.

Vương Cẩm Trình nhìn hắn, nở nụ cười: “Dương Giản, cậu khó chịu thật đáng yêu!”

Dương Giản nheo mắt lại, cũng cười: “Vậy sao? Vậy cậu cứ tự mình từ từ xem đi.”

Vương Cẩm Trình vội vàng ôm lấy eo hắn: “Không được, tôi muốn cùng cậu hạnh phúc chọn xe.”

“Ghê tởm bất tử cậu.”

“Ha ha.”

Tuy nhiên sau ngày đó, Dương Giản giống y như đang sa vào trạng thái trầm tư.

Vương Cẩm Trình biết mình đang ép hắn. Mua xe là vì muốn lâu dài cùng hắn, hắn tự nhiên hiểu rõ, chính là xem hắn biểu hiện như thế nào.

Vương Cẩm Trình trông thấy bộ dạng Dương Giản ngẩn người cầm máy hút bụi , đột nhiên muốn cười.

Hắn rốt cục phiền não, thật sự là — khiến người ta cảm thấy đặc biệt thích mà.

Dương Giản, đại khái cậu cũng không nghĩ tới bản thân cũng có ngày này đi.

Vương Cẩm Trình nghiêng chân, nhìn hắn đứng ngơ ngác. Dương Giản mặc đồ ở nhà nhẹ nhàng thoải mái, không đeo mắt kính, dáng vẻ xuất thần trông về một điểm, cả người bày ra một vẻ nhu hòa.

Vương Cẩm Trình đứng dậy, lấy máy hút bụi trên tay Dương Giản, khi Dương Giản nghi hoặc xoay đầu lại nhìn, thì gã hôn lên môi hắn.

Dương Giản do dự rồi bắt đầu đáp lại gã.

Vương Cẩm Trình vừa hôn hắn vừa cười, Dương Giản rốt cục chịu không nổi đẩy gã ra, cau mày, hỏi: “Cậu ăn phải một nửa bệnh điên mà cười sao?”

Vương Cẩm Trình càng cười vui vẻ hơn: “Đúng vậy, tôi đã sắp hết thuốc chữa.”

Dương Giản trừng gã liếc mắt một cái, muốn lấy lại máy hút bụi: “Cậu bổ sung lý lịch nhiễm bệnh cho tôi.”

Vương Cẩm Trình ngăn hắn lại, ôm chầm lấy hắn, một bên ôm hắn một bên đi về hướng phòng ngủ.

Dương Giản nheo mắt nhìn gã, rời môi trong lúc hôn, hỏi: “Làm sao thời kì động dục của cậu cũng phát tiết kỳ quái như vậy?”

Vương Cẩm Trình cười híp mắt đáp: “Bởi đối tượng động dục là cậu thôi.”

Dương Giản quan sát gã nửa ngày, đành buông tha, mặc cho gã ôm ngã xuống giường.

Lúc này đây Vương Cẩm Trình đặc biệt ôn nhu, chậm rãi chuyển động, mỗi lần đem nơi đó cơ hồ hoàn toàn rút ra rồi tiếp tục chậm rãi đẩy mạnh vào. Một bên chuyển động thân dưới, một bên hôn lên điểm mẫn cảm của Dương Giản.

Tuy rằng động tác gã dịu dàng, nhưng đối với Dương Giản mà nói đó lại là một kiểu tra tấn khác. Toàn thân đều cảm thấy ngứa khó chịu, từng tế bào đều kêu gào muốn phải nhiều hơn.

“Cậu… Mẹ nó đây là làm tình sao…” Dương Giản bóp chặt cánh tay Vương Cẩm Trình, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Vương Cẩm Trình bắt chước hắn nhíu mày, nửa mình dưới cố động, khiến Dương Giản ngửa đầu thở gấp.

Vương Cẩm Trình cúi người, cắn lỗ tai của hắn, lời nói hàm chứa ý cười: “Chính là tôi muốn tra tấn cậu, làm sao giờ?”

Vương Cẩm Trình lại đứng dậy, ôm lấy hắn, nhìn thấy ánh mắt căm hờn của hắn, vừa cười, vừa ghì hắn vào lòng, từ dưới lên trên tiến công.

Dương Giản nhắm mắt lại, mặc gã đi.

——— ———————-

Được thanks

Xem thông tin cá nhân

1 thành viên đã gởi lời cảm ơn quynhnhung102 về bài viết trên: HanMiA

Có bài mới 08.02.2015, 16:52

Hình đại diện của thành viên

quynhnhung102

Thành viên xuất sắc

Thành viên xuất sắc

Ngày tham gia: 30.11.2014, 15:17

Tuổi: 18 Nữ

Bài viết: 4996

Được thanks: 845 lần

Điểm: 9.9

Có bài mới Re: [Hiện Đại, đam mỹ] Thiên kim bất hoán - Mạc Tâm Thương - Điểm: 10

Chương thứ năm (tiếp)

2.

Khi xem tv hoặc xem phim, luôn luôn có một kiểu người như vậy. Bọn họ phần diễn rất nhiều, cuối cùng thóang qua trước mặt bạn, bạn nhớ rõ tên của họ, nhớ rõ diện mạo của họ, bọn họ yêu một trong những nhân vật chính, họ ở bên ngoài là diễn viên hạng ba.

Nhưng bất luận phần diễn của họ có nhiều bao nhiêu, lúc câu chuyện sắp kết thúc họ luôn bằng cách nào đó một mình tránh đi, không được vào hình ảnh kết cục.

Cũng không tồi, tuy rằng bọn họ nhất định không chiếm được tình yêu của diễn viên chính —— bất kể họ có muốn hay không muốn nhận, vẫn có giải thưởng —— vai phụ xuất sắc nhất —— giành cho bọn họ.

Đại khái Dương Giản trời sinh chính là diễn viên phụ.

Cho dù bề ngoài hắn vẻ vang, bên người chưa bao giờ thiếu kẻ bầu bạn. Nhưng Dương Giản rốt cuộc không cách nào ở bên cạnh người khác tìm được cảm giác của vai chính.

Vì thế đôi khi là hắn bỏ mặc người khác, đôi khi là người khác bỏ mặc hắn.

Lúc người khác bỏ hắn, hầu hết thời gian hắn đều tùy theo người kia, dù sao bản thân cũng không tìm thấy cảm giác, nhưng có đôi khi chọc phải lòng tự trọng nhỏ hẹp của hắn, hắn cũng sẽ trả thù.

Khi đó, hắn chính là vai nam hai phản diện trong truyền thuyết.

Dương Giản vẻ ngoài đẹp đẽ, nói như vậy, bộ dạng nhìn cực tốt cũng không đi làm diễn viên, bởi nếu như vậy, thì sẽ chẳng cách nào tuyên dương chuẩn mực đạo đức vẻ đẹp bên trong cao hơn nét đẹp bên ngoài rồi sao?

Cho nên, Dương Giản đẹp trai kiểu này, nội tâm âm u thích hợp nhất làm vai nam phụ.

Những yêu thương của hắn, hoặc những người từng là yêu thương của hắn, từng khóc vì hắn, phẫn nộ vì hắn, nhưng cuối cùng đều rời hắn mà đi, nguyên nhân Dương Giản cũng chẳng phải yêu thương của người ta.

Dương Giản so với ngày bé mất đi cha mẹ, hắn chẳng phải không chật vật, nhưng cũng không thể không sống. Đại khái là một người phải gánh vác quá nhiều việc, vì thế hình thành tính cách của hắn có chút cổ quái. Bất quá kiểu tính cách này dù ít dù nhiều, giúp hắn vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn.

Dương Giản đối với chuyện tình cảm, mười phần không có trung tiết (1), điểm này ngay cả hắn cũng thừa nhận.

Hắn đã biết tính hướng của mình từ rất sớm, thái độ với giới tính cũng tương đối thoáng. Tất cả mọi người là người thành phố tịnh mịch, ban đêm an ủi nhau một chút cũng không sai.

Chẳng qua rất là nhiều người trong quá trình này đã đánh mất trái tim, còn Dương Giản luôn luôn bảo vệ tim mình khá tốt thôi.

Vì thế, hắn sau cùng vẫn không cách nào chính thức nhập diễn, nhất định chỉ là phụ diễn.

Quanh năm lưu luyến bụi hoa, khiến cho hắn dưỡng thành thói quen đặc biệt hư hỏng. Hắn đã quen tìm kiếm người đẹp không cùng dáng vẻ, một khoảng thời gian không nếm chút tươi mới, thân thể liền không thoải mái.

Vì thế, người bên cạnh hết thay lại đổi, hoa hoa công tử (Play Boy) chính là điểm này đó.

Có đôi khi, lương tâm Dương Giản phát hiện, sẽ có ý tưởng rất thuần lương, muốn tìm người ổn định. Nhưng ngay sau đó sự hấp dẫn trong tiệc rượu phòng hoa lại vẫy mời hắn, thu hút hắn lệch khỏi quỹ đạo đường ray.

Chỉ có điều bản thân hắn cũng biết đem những kết luận cám dỗ này ra ngòai là không thể thực hiện được.

Thế nhưng khi hắn ngoảnh đầu lại, cũng cảm thấy có phần cô quạnh và xót xa.

Tại sao mình lại thành cái dạng này.

Hắn lại nằm mơ. Mơ thấy tính hướng bản thân bình thường, mà cha mẹ còn khoẻ mạnh. Hắn vì cha mẹ mua căn hộ nhỏ phụng dưỡng tuổi già, sau đó hắn kết hôn với một người giỏi giang lại có tính cách tốt chính là phụ nữ.

Công việc của bọn hắn đều bề bộn nhiều chuyện, nhưng là bọn hắn sẽ hàng năm nghỉ đông qua nước ngòaidu lịch.

Nhưng chỉ là nằm mơ mà thôi, hắn tỉnh lại, đối với phụ nữ bên cạnh vẫn không hề có cảm giác như trước.

Sau đó hắn gặp được Vương Thủ Ninh, cái người đem lại cho hắn bao hi vọng. Trong nháy mắt đó, Dương Giản cảm thấy người này có thể quản thúc hắn, hắn ở bên cạnh cậu ấy có thể bị tác động, mà trở thành kiểu người có cuộc sống đơn thuần.

Tuy nhiên Vương Thủ Ninh không để ý hắn.

Khó có được lần đầu hắn nghiêm túc đối xử một người như thế, không muốn dùng thủ đoạn xấu xa của chính mình.

Dương Giản nhận ra, có lẽ loại cuộc sống đơn thuần mà tốt đẹp thật không có duyên với bản thân hắn.

Nhưng hắn còn có sự nghiệp của hắn, bề ngoài của hắn vẫn vẻ vang như cũ.

Cuộc sống của hắn cũng phải tiếp tục.

000

Dương Giản quen biết Vương Cẩm Trình rất nhiều năm.

Trong mắt hắn, Vương Cẩm Trình dường như…………….. là một kẻ không giải thích được.

Từ năm mười sáu tuổi, sau khi Vương Cẩm Trình lao ra từ bồn hoa tặng hắn một đấm, bọn hắn ngược lại trở thành bạn bè.

Đối với Dương Giản mà nói, có một người bạn như vậy quả thực không tồi.

Người khác có duyên, vì thế Dương Giản có thể hưởng chút hào quang của gã, tiết kiệm thời gian giao tiếp, không sẽ ra vẻ bản thân không hợp nhóm.

Gã rất thông minh, tiến lui thích hợp, nói chuyện xử sự đều rất phải đạo, với Dương Giản mà nói, cùng loại người thông minh này trao đổi là bớt đi phiền phức.

Gã cũng rất nghĩa khí, bè bạn muốn gã giúp đỡ, thông thường gã đều cũng đem hết sức mình có thể.

Thật tốt mà, có một Vương Cẩm Trình như thế bên cạnh Dương Giản, đem Dương Giản cùng thế giới bình thường gắn kết.

Cho nên, dù Dương Giản có đôi khi vui đùa quá chớn, thấy Vương Cẩm Trình, đều sẽ có cảm giác kì diệu.

Sơ lược là cùng kiểu với, ngày mai còn phải đi làm đó, cảm giác như vậy.

Vương Cẩm Trình là người như thế, làm bạn là tốt nhất.

Dương Giản nhận thấy Vương Cẩm Trình đối với hắn có cảm tình đặc biệt, là sau khi Vương Cẩm Trình du học chính quy. Vương Cẩm Trình thừa dịp giáng sinh theo người nhà của gã về nước, thời điểm hai người gặp mặt trong nước, ánh mắt Vương Cẩm Trình nhìn hắn thêm chút lửa.

Dương Giản là nhân vật nào chứ, cho dù Vương Cẩm Trình ngoài mặt tỉnh bơ, vẫn bị hắn nhìn ra.

Phản ứng đầu tiên của Dương Giản là phiền lòng.

Phản ứng thứ hai là hắn muốn mất đi người bạn này.

Hắn cảm thấy rất tiếc, nhưng hắn không muốn để rắc rối dính vào người.

Kết quả, Vương Cẩm Trình cũng chẳng lựa chọn thẳng thắn, mà vẫn giống như trước đây.

Sau đó Vương Cẩm Trình hoàn thành khóa học cũng không ở lại Mĩ, thời gian hai người ở chung trở nên nhiều, nhưng Dương Giản nhìn Vương Cẩm Trình, càng ngày càng nhìn không ra tình cảm của gã đối với mình.

Vương Cẩm Trình coi như là đã luyện xong, trong ánh mắt rất ít khi bắt gặp dao động.

Song Dương Giản cảm thấy gã vẫn còn là thích mình, ngăn lại toàn bộ lịch sử phong lưu của Dương Giản.

Thời gian trôi qua, Dương Giản bắt đầu bội phục Vương Cẩm Trình, hơn nữa bắt đầu sợ gã nói ra miệng, chậm rãi biến thành chờ đợi gã, chờ gã khi nào thì có thể thẳng thắn.

Thế nhưng Dương Giản luôn luôn không đợi được.

Vì thế càng phát tâm ngứa khó chịu.

Vương Cẩm Trình càng nhìn không thấy dao động, Dương Giản lại càng muốn xem gã có thể chịu đựng tới trình độ nào. Thẳng đến lúc Vương Thủ Ninh xuất hiện, Vương Cẩm Trình rốt cuộc ngồi không yên.

Nhưng Dương Giản tuyệt đối không nghĩ tới việc Vương Cẩm Trình sẽ mở miệng mời hắn lên giường trước.

Dương Giản thấy dở khóc dở cười.

Tuy nhiên hắn vẫn đồng ý, hắn cũng không biết phần mong đợi trong lòng phần này là cái gì. Bất quá kết cục đã sớm định rồi, một khi bước thêm một bước, cuối cùng tngay cả bạn bè cũng không thể.

Bạn bè cũng tốt, không phải bạn bè cũng tốt, dù thế nào đi nữa hắn nhất định chỉ có thể là kiếp vai phụ.

Dương Giản cảm thấy cái giá phải trả như vậy là hợp lý, bởi hắn muốn xem Vương Cẩm Trình rốt cuộc muốn làm như thế nào.

Rõ ràng ôn nhu như vậy, nhưng đầu lưỡi không hề lơ là, một chút cũng không muốn thừa nhận tình cảm của bản thân.

Thật sự là không biết gã đang suy nghĩ gì.

Chẳng lẽ một mực muốn dông dài sao?

Khiến Dương Giản phát hiện cho dù dông dài, thời điểm bản thân cũng không hẳn chưa hao tổn, hắn đã nhận ra mối nguy hiểm.

Cái “Cả đời” mà Vương Cẩm Trình vô ý kia hơi có chút kinh tâm động phách (chấn động lòng người).

Hóa ra gã ôm lấy loại ý nghĩ này sao? Dương Giản dường như đã nhìn ra một ít manh mối.

Vì thế hắn không thể tránh khỏi việc sa vào nỗi phiền muộn chưa từng có trước đây.

Hiện tại, hai chân Dương Giản tách ra, tay bị tóm ở trên giường, người trên thân một mặt công thành chiếm đất, còn một mặt cười mang ý xấu.

Dương Giản cảm thấy đây cũng không phải là phiền muộn, mà là nguy hiểm.

Bất quá dục vọng vẫn rất mãnh liệt, nháy mắt bao phủ hắn, chỉ còn lại người đó có thể nói biểu cảm khêu gợi cùng dồn dập thở gấp.

Triều cường qua đi, Vương Cẩm Trình ghé xuống người Dương Giản không muốn dậy, sau khi Dương Giản từ từ nhắm hai mắt hít thở ổn định, gạt tóc đen dính trên trán hắn đầy mồ hôi, nói: “Nặng chết đi, mau đứng lên.”

“Không muốn.” Thanh âm Vương Cẩm Trình khàn khàn mà mang theo nét trẻ con.

Dương Giản nghĩ nghĩ, lại mặc kệ gã, tự mình càng ngày càng dung túng gã.

Nhưng ôm nhau như thế, trong không khí dần dần sinh ra hương vị lưu luyến, Dương Giản mơ mơ màng màng muốn ngủ, người phía trên rốt cục, cầm khăn mặt lau sạch thân thể hắn, sau đó lại dính sát, ôm hắn ngủ.

Có hơi nóng, Dương Giản đẩy đẩy gã, nhưng là đẩy không được.

Vương Cẩm Trình kỳ thật rất hay cậy mạnh, điểm ấy Dương Giản đã biết từ mười lăm năm trước.

Dương Giản cảm thấy răng có chút ngứa, tuy nhiên ngủ quan trọng hơn, vì thế giật nhẹ tóc gã, liền chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm khi tỉnh lại, theo lẽ thường thì Dương Giản dậy trước. Vương Cẩm Trình ôm hắn không buông tay, say sưa ngủ.

Dương Giản đột nhiên sinh lòng ghen tị, đưa tay bóp mũi gã.

Vương Cẩm Trình vốn nhíu mày, sau đó tỉnh giấc, vuốt ve tay Dương Giản, nói: “Mưu sát.”

Dương Giản trước khi gã nhắm mắt muốn ngủ tiếp, hai tay kéo một cái mặt gã, đem mặt của gã kéo thành hình dạng kỳ quái: “Dậy mau.”

Vương Cẩm Trình ai oán nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ đứng dậy.

Dương Giản ngồi trên giường, nhìn thẳng vào gã, Vương Cẩm Trình đang mặc quần áo, cảm giác hắn nhìn mình chăm chú, xoay người lại, hỏi: “Làm sao vậy?”

Dương Giản cười cười, lắc đầu.

Vương Cẩm Trình lại gần quan sát hắn, sau khi phát hiện không có gì khác thường lại tiếp tục mặc quần áo.

Dương Giản đột nhiên không muốn đi làm, cũng muốn bảo Vương Cẩm Trình không nên đi.

000

Buổi tối trở về, Vương Cẩm Trình oán hận An Đạt.

“Cậu ta quả thực là quen giết người. Những người khác trong phòng trọng điểm của tôi tìm cậu ta, đôi khi còn thuận tay sửa dụng cụ mà không lấy tiền, vì sao tôi đến tìm, chẳng qua đổi lại dung môi mà thôi, cậu ta liền đòi tôi tiền phí cửa?”

Dương Giản cười nói: “Nhìn cậu thích bắt nạt.”

Vương Cẩm Trình nói tiếp: “Nhưng thu ai cũng phòng thí nghiệm trả, vì sao khăng khăng muốn thu từ tay tôi?”

“Bởi vì bắt nạt chính cậu.”

“…”

Vương Cẩm Trình khinh thường giật giật miệng, sau đó nói: “Chẳng qua An Đạt bị cảm, là Tạ Khánh lây bệnh cho cậu ta. Tôi nghi là Tạ Khánh từ Nam Mĩ trở về, mang theo bệnh độc của địa phương và mấy thứ nữa.”

Dương Giản nhướn mày, hỏi: “Hả? Mau nhốt hắn lại.”

Vương Cẩm Trình cười khan một tiếng: “Thôi đi, nhốt chặt hắn so với bắt hắn câm miệng còn khó hơn.”

Đại khái là miệng rất độc, buổi tối lúc muốn đi ngủ, Vương Cẩm Trình đã cảm thấy yết hầu có phần không thoải mái, sáng hôm sau, giọng nói đã khàn.

Dương Giản lắc đầu, thở dài: “Báo ứng, báo ứng.”

Vương Cẩm Trình im lặng, trừng mắt, liếc hắn một cái, vẫn đi làm.

Kết quả sau lúc tan tầm cả người gục xuống.

“Siêu vi trùng nhất định tên ‘Tạ Khánh’, thật sự là đánh đâu thắng đó.” Vương Cẩm Trình khản giọng còn muốn đấu tranh cười nhạo Tạ Khánh, ngay cả Dương Giản cũng không biết cuối cùng là tinh thần kiểu gì.

Hắn rút cặp nhiệt độ dưới nách Vương Cẩm Trình ra, nhìn nhìn, đánh số: “Ba mươi tám độ rưỡi, chúc mừng cậu.”

“Cám ơn…”

“Đi viện đi.”

“Không cần, tôi muốn đi ngủ.”

Dương Giản tìm thuốc hạ sốt: “Uống thuốc rồi ngủ tiếp.”

Vương Cẩm Trình uống thuốc, mi mắt đã không thể mở nổi, nhưng vẫn nói: “Cậu sang phòng khác đi, cẩn thận tôi lây bệnh cho cậu…”

Bàn tay Dương Giản chụp lên mắt gã, nói: “Mau ngủ đi.”

Lời nói của Dương Giản tựa như câu thần chú, Vương Cẩm Trình lập tức liền ngủ mất.

Dương Giản trông gã cả đêm, lúc đầu gã ngủ không ngon, cau mày, dường như rất khó chịu. Dương Giản không ngừng giúp gã thay khăn, cho đến nửa đêm về sáng, Vương Cẩm Trình tĩnh lặng một chút, hắn mới tựa vào đầu giường thiếp đi một lát.

Khi Dương Giản tỉnh lại, trời đã sáng. Vương Cẩm Trình vẫn đang ngủ, Dương Giản lấy khăn mặt xuống, sờ sờ trán gã, nhiệt độ tựa hồ đã bình thường trở lại.

Hắn xoa xoa bả vai đau nhức, nhìn Vương Cẩm Trình.

Vương Cẩm Trình trong lúc ngủ say… Và lúc tỉnh cũng không có gì khác biệt. Dương Giản không giống trong tiểu thuyết hay trên TV, ngắm gương mặt gã ngủ thì cảm thấy đặc biệt đẹp, hoặc là sinh ra tình cảm khác hay đại loại thế.

Hắn chỉ cảm giác mình cần có thời gian để nghĩ lại chuyện đã qua, mà lúc này vừa vặn thích hợp.

Có thể nhìn vào gã, nhưng cũng không phải chịu ánh mắt của gã hoặc lời nói bức bách.

Dương Giản cẩn thận quan sát Vương Cẩm Trình, giống xem quái vật.

Người này vì hắn bỏ mười lăm năm hút thuốc.

Người này vì hắn đi học nấu ăn.

Người này từng chạy đến trước mặt hắn nói tốt cho hắn.

Người này cùng hắn làm tình rất ôn nhu.

Người này yêu hắn rất lâu, cũng kìm nén rất lâu.

Dương Giản đối với từng câu dùng phép so sánh của mình cảm thấy khinh thường, song không thể không thừa nhận điều này đều là sự thật.

Loại sự thật này, khiến Dương Giản buồn rầu.

Muốn đáp lại sao?

Sau khi đáp lại hậu quả sẽ như thế nào.

Dương Giản phiền muỗn đến muốn đánh người, đưa tay muốn vỗ mặt Vương Cẩm Trình, nhưng vẫn đặt xuống.

Quên đi, gã đang còn ốm.

Dương Giản đi ra ngoài mua cháo, đặt ở trên bàn, để lại giấy nhắn.

“Cháo dùng lò vi sóng hâm lại, giữa trưa mười hai giờ đúng có đồ ăn đưa đến, nếu như không có, 315 trách cứ bọn họ. Nếu thật sự khó chịu, không cần tìm tôi, trực tiếp gọi 120.”

Kết quả buổi tối hắn trở lại, Vương Cẩm Trình đang cuốn chăn, ngồi trên ghế sa lon xem TV.

“Sao không ở trong phòng xem TV.” Dương Giản hỏi.

Vương Cẩm Trình khịt khịt mũi, đáp: “Trong phòng khách không khí thoáng hơn.”

Dương Giản trông thấy chóp mũi đỏ rừng rực của gã, trong mắt ngập nước, khẽ cười, đưa tay tóm lấy mũi gã.

Vương Cẩm Trình trừng mắt liếc hắn một cái, bảo: “Tốt nhất cậu đừng tới gần tôi, cẩn thận bị siêu vi trùng cảm cúm ‘Đồ đần’ của Tạ Khánh lây bệnh.”

Dương Giản nói: “Không sao, loại siêu vi trùng này chỉ có kẻ ngốc mới có thể nhiễm phải.”

“Cậu mắng tôi cũng được, còn An Đạt thì sao!”

“Tạm thời cậu nói ít thôi, rõ ràng giận thở gấp không xong.”

Vương Cẩm Trình tủi thân đem chăn quấn chặt, thở phì phì xem tv.

Dương Giản ngồi xuống bên cạnh gã, Vương Cẩm Trình dịch sang bên kia một chút: “Tôi nói thật đấy, cậu đừng để lây bệnh từ tôi.”

Dương Giản lại một chút nhích gần về bên kia.

Vương Cẩm Trình trừng mắt nhìn hắn, lại dịch ra chút nữa, Dương Giản cũng dời theo.

“Dương Giản, cậu đừng giống con nít thế, tôi là nói thật, cậu đừng để bị ốm.” Vương Cẩm Trình nói xong muốn đứng dậy, Dương Giản một phen giữ chặt gã, ôm lấy cổ, rồi hôn lên môi gã.

Vương Cẩm Trình kinh ngạc đến ngây người.

Trong nụ hôn ngắn ngủi đó, Dương Giản tự hỏi vài chuyện.

Thứ nhất bản thân đang làm cái gì thế, tại sao ấu trĩ như vậy.

Hai là cho dù làm vậy, hắn cũng thấy không sai.

Ba là hắn vẫn muốn tiếp tục làm tiếp.

Chỉ có điều Vương Cẩm Trình vì nghẹt mũi không thể thở, cơ hồ cũng bị hôn chặn hết không khí. Dương Giản rốt cục buông ra, gã gục trên đầu gối Dương Giản mà thở: “Cậu… Điên rồi…”

Có thể hắn điên rồi.

Đại khái tích lũy rất nhiều ý tưởng khác nhau, Vương Cẩm Trình lo nghĩ hành động của gã chắc chắn đạt tới điểm cháy cuối cùng.

Dương Giản xem như cuối cùng đã hiểu rõ, ngọn nguồn phiền não như vậy đến tột cùng là cái gì.

Hắn lập tức sửng sốt.

Có một câu trong đầu hắn chậm rãi hiện lên.

Giống như có một người nói với hắn: “You lose.”