Thiên Kim Báo Thù

Chương 7: Thiếu ngủ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng ồn bên ngoài dần lắng xuống, lúc này Lâm Sở Sênh mới tắt camera giám sát.

Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt chăm chú của Thẩm Mạc

Có thể là ánh mắt của anh quá tối, giống như một vòng xoáy có thể hút đi tất cả tâm tư, lại khiến cho người ta không thể nhìn ra được rốt cuộc dưới vực sâu giấu cái gì

“Gửi mail rồi.” Nếu không phải là Thẩm Mạc lên tiếng thì chắc là Lâm Sở Sênh vẫn còn chưa thoát ra được mạch suy nghĩ

“Ting”, một tiếng chuông điện thoại báo có tin nhắn vang lên, che đậy sự xấu hổ vừa rồi

Thẩm Mạc nói được làm được, mail bổ nhiệm đã được gửi tới tất cả nhân viên tầng lớp quản lý.

Đồi mồi cô từ từ nở một nụ cười rực rỡ, rốt cuộc3cô cũng có quyền lợi mà mình muốn

Vu Thiếu Tuấn, anh cho rằng chỉ có hôm nay là xong rồi sao? Chiêu lớn chân chính còn ở phía sau kìa! Mắt cô bắn ra hận thù dày đặc đến mức không tản đi được.

“Cảm ơn Thẩm tổng, tôi tin chắc rằng tôi có năng lực trở thành phụ tá đắc lực của anh.” Cô gật đầu, nở nụ cười tự tin, thủ đoạn hôm nay đã đủ để bày ra năng lực của cô rồi

Vẻ mặt Thẩm Mạc vẫn lạnh tanh, dường như không đặt lời nói của Lâm Sở Sênh trong lòng

Hoặc là nói anh không cho rằng sự thiên vị này có gây ra ảnh hưởng gì đến công ty hay không, “Lần sau không được làm như vậy nữa!”

Tất nhiên, những lời này là cảnh cáo, cảnh cáo Lâm Sở Sênh tính0kế với anh.

Thẩm Mạc không có ý muốn tiếp tục nói chuyện với Lâm Sở Sênh nữa

Anh đi về phía trước, mục đích rất rõ ràng là rời khỏi nơi này.

“Thẩm tổng không đợi thêm một chút sao? Người tối sắp xếp sẽ lập tức tới ngay, tuyệt đối không hề kém vị vừa rồi.” Lâm Sở Sênh từ từ đứng lên, không có một chút xấu hổ khi nói loại chuyện như vậy

Thẩm Mạc trúng thuốc, tính toán thời gian cũng tới lúc phát tác rồi

Có điều, bởi vì tính đặc thù của anh, nên anh không thể làm người khác, chỉ có thể chờ người khác làm anh

Vì vậy, Lâm Sở Sênh sắp xếp một người đàn ông hạ hỏa cho anh.

Thẩm Mạc không kìm được mím chặt môi, trên mặt không có vẻ vui hay giận gì cả

“Làm sao vậy? Thẩm tổng5chê kích cỡ của người vừa rồi không được à?” Sở Sênh làm tròn bổn phận cấp dưới hỏi rõ nhu cầu của ông chủ

Lúc bàn tay chạm tới tay nắm cửa, Thẩm Mạc quay đầu nhìn Lâm Sở Sênh, trong đôi mắt hẹp dài có gì đó phức tạp hơn rồi, “Thiếu ngủ!” Anh lạnh nhạt vứt lại hai chữ.

Có điều, vì có tiếng mở cửa nên Lâm Sở Sênh nghe không rõ lời anh nói, “Anh nói gì?” Trả lời lại cô là tiếng đóng sầm cửa của Thẩm Mạc.

Lâm Sở Sênh bĩu môi, xem ra Thẩm Mạc không cần cô tìm người

Vậy cũng tốt, tiết kiệm tiền cho cô

Cô sửa sang lại bản thân, chuẩn bị đi ra ngoài

Chỉ là trong lúc lơ đãng quay đầu lại, hình như cô phát hiện một hiện tượng kỳ lạ

Một chiếc tay áo lộ ra4ngoài từ trong đống quần áo Thẩm Mạc vừa mới vứt sang bên, màu sắc ở phần tay áo đậm hơn những phần còn lại

Lâm Sở Sênh đã xoay người đi rồi nhưng vẫn cảm thấy mình đã bỏ sót vấn đề gì đó

Cô quay lại bên trong, cầm tay áo lên xem, lập tức nhận ra tay áo ướt

Cô ngửi thử, một mùi rượu nồng đậm tỏa ra.

Lâm Sở Sênh nhíu chặt mày, ném quần áo của Thẩm Mạc xuống đất

Sự thật nói cho cô biết, cô bị Thẩm Mạc đùa giỡn

Cô kính rượu anh, anh không hề uống

Nói chính xác hơn là từ lúc ở nghĩa trang ngày hôm qua, cô đã thuyết phục được anh

Hôm nay, anh tương kế tựu kế, chẳng qua là muốn xem phản ứng của cô.

Rõ ràng cục diện ban đầu là nhu cầu của hai bên, giờ9lại thành một mình có cần anh.

Lâm Sở Sênh đạp lên quần áo của Thẩm Mạc vài cái để phát tiết cơn giận.

Bên ngoài vẫn náo nhiệt như trước, có điều ông chủ đi rồi lại đột nhiên gửi mail, khẳng định có rất nhiều người không yên lòng

Người ta nói vua nào triều thần nấy, chuyện đầu tiên Thẩm Mạc làm sau khi cầm quyền là đề bạt Lâm Sở Sênh, nếu nói trong này không có chuyện gì đó thì sẽ không có ai tin cả.

Lâm Sở Sênh ra ngoài dạo một vòng, ứng phó với những người ngoài cười nhưng trong không cười mãi cũng cảm thấy mệt, dứt khoát tìm một lý do đi về trước

Lúc đi ra, thời gian còn sớm, Lâm Sở Sênh không vội trở về nên đi bộ ven đường, cho đến khi có một đôi tay chặn lối đi của cô, “Ông chủ muốn gặp cô!” Giọng điệu trầm thấp, u ám

Lâm Sở Sênh nắm chặt túi xách quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt của Thẩm Mạc

Cô hít sâu, nở nụ cười rực rỡ, “Thẩm tổng, không biết anh có gì cần dặn dò?” “Lên xe!” Thẩm Mạc rất lạnh nhạt quẳng ra hai chữ

Nếu không phải Lâm Sở Sênh tránh nhanh thì cô tuyệt đối sẽ bị cửa sổ xe của Thẩm Mạc kẹp trúng đầu.

F*ck!

Lâm Sở Sênh chưa bao giờ thích chửi tục, vậy mà cũng không kìm được thầm mắng một câu

Thẩm Mạc là điển hình của loại người già mồm cãi cố

Rõ ràng anh cũng cần cô, vậy mà anh lại tỏ ra rất kiêu ngạo, tự đắc.

Nhưng người thức thời mới là trang tuấn kiệt

Để giết chết Vu Thiếu Tuấn, cô nhịn cơn tức này!

Lâm Sở Sênh tỏ vẻ vô cùng vui sướng lên xe

Nhưng mà cô còn chưa thấy rõ tình huống trong xe thì trước mắt đã tối sầm lại.

Lúc cô mở mắt ra, xung quanh yên tĩnh như có tiếng nước biển vỗ vào bờ

Nước biển! Lâm Sở Sênh giật mình ngồi dậy

Cô vẫn còn ở trong xe Thẩm Mạc, có điều ở đây không còn là khu vực phồn hoa, đèn màu rực rỡ về đêm nữa.

Ánh trăng rõ nét, Thẩm Mạc hút thuốc, tàn thuốc lúc sáng lúc tối

“Thẩm tổng, anh có ý gì?” Mặc dù tâm tư Lâm Sở Sênh linh hoạt nhưng cô cũng nghĩ không ra được Thẩm Mạc đang giở trò gì

Nghe thấy tiếng nói của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc tùy ý gạt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, “Xuống xe!” Giọng điệu vẫn lạnh lùng không chút độ ẩm

Lâm Sở Sênh há to miệng, to đến mức có thể nhét vừa quả trứng gà

Quả nhiên, cô không theo kịp tiết tấu thế giới của Thẩm Mạc

“Xuống xe!” Thấy Lâm Sở Sênh không có phản ứng gì, Thẩm Mạc không vui nhíu mày, tiếng nói tự động tăng thêm vài decibel.

Lâm Sở Sênh mau chóng xuống xe

Lúc xuống xe rồi cô mới phát hiện quần áo của cô đã bị đổi từ khi nào, không phải váy dài màu đỏ khoa trương, mà là áo T-shirt màu trắng bình thường, mix với một chiếc quần jean

Cô bất giác khoanh tay trước người, cảm giác khác lạ làm cho đầu óc của cô nổ bùm một tiếng.

Áo lót của cô cũng bị thay rồi!