Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 98: Học cách quên (2)




Nhìn thấy tình trạng của Tinh Vân như vậy, bà Minh đã nhiều lần gặng hỏi nhưng cô chỉ im lặng nhắm mắt. Bà đành bất lực rời khỏi phòng cô. Sau khi quay về phòng mình, bà đã cố nhớ lại thời gian ở viện điều dưỡng, có một khoảng thời gian Tinh Vân không đến thăm bà, liên kết sự việc lại bà đoán có thể giai đoạn đó cô không tiện xuất hiện. Nghi vấn nổi lên, cuối cùng bà Minh cũng cho người đến nhà họ Đoàn điều tra. Chưa đến một ngày tin tức đã báo về. Bà Minh lòng đau như cắt khi đoán biết Tinh Vân đã có con với Đoàn Nam Phong chỉ tiếc đó là đứa con mà cô không dám thừa nhận. Hoàng Kim Minh là người thông minh, bà liền nghĩ cách để máu mủ của nhà mình không lạc ra bên ngoài nhưng tình hình trước mắt, bà đành phải tạm gác chuyện nhận lại đứa bé để giữ danh tiếng cho gia đình và con gái.

Biết được nguyên nhân khiến Tinh Vân suy sụp, bà liền kêu Hoàng Gia Khiêm tìm bác sĩ tâm lý đến điều trị cho Tinh Vân. Không lâu sau đó, Hoàng Gia Khiêm đã mang về một bác sĩ tâm lý giỏi đến nói chuyện với cô. Sau khi vị bác sĩ này khám qua cho Tinh Vân, Hoàng lão gia và bà Minh mới biết Tinh Vân từng bị bệnh trầm cảm. Vấn đề là do cô ngưng thuốc quá lâu lại gặp chấn động tâm lý mạnh cho nên bệnh tình trở nên nghiêm trọng.

“Bác sĩ, tình hình của cháu tôi phải làm sao?” Hoàng lão gia sốt ruột hỏi.

Vị bác sĩ trẻ tuổi đẩy cặp kính lên cao, lễ phép nói: “Hoàng chủ tịch, xin ngài chớ lo. Cháu sẽ kê thuốc cho cô ấy và mỗi ngày sẽ đến nói chuyện để tinh thần cô ấy bình tĩnh trở lại.”

Bà Minh lúc này đắn đo hỏi: “Phải mất bao lâu con bé mới bình phục lại?”

Vị bác sĩ trẻ thở dài đáp: “Bệnh tâm lý cần kiên nhẫn và kiên trì để chữa khỏi tận gốc. Tùy vào tình trạng bệnh tình cũng như tuổi tác mà thời gian có thể ngắn hoặc dài. Hai vị đừng quá lo lắng, cô ấy còn trẻ thời gian chỉ từ nửa năm đến một năm thôi. Nếu bình phục tốt thì chỉ mất vài tháng.”



Hoàng lão gia thở dài lắc đầu, hỏi lại: “Cậu có niềm tin cháu ngoại ta sẽ khỏi bệnh hay không?”

Vị bác sĩ trẻ mặt tràn đầy tự tin trả lời: “Cháu sẽ dốc hết sức. Cô ấy nhất định sẽ khỏe lại.”

...

Những ngày sau, vị bác sĩ trẻ không mặc áo trắng cũng không đeo cánh thiên sứ mà lại như một nhà ảo thuật hô biến ra nhiều phép màu rực rỡ kéo Tinh Vân quay về với cuộc sống đa sắc màu.

Có hôm Tinh Vân thức dậy, mở mắt nhìn lên vòm trời xanh cao cao lại thấy vô vàn những quả bóng bay nhiều màu sắc, đẹp rực rỡ. Cô tò mò, nhấc thân xuống giường, đi ra ngoài mở cửa ban công bước ra để nhìn. Tinh Vân há hốc mồm trước cảnh tượng phía trước, hai tay che miệng, nước mắt cũng vì xúc động mà trào ra. Thì ra con người không chỉ rơi nước mắt khi đau khổ mà còn có cả những giọt nước mắt rơi vì rung động trước cái đẹp.