Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 57: “Là của một mình anh…”(18+)




Sau giờ cơm tối, Tinh Vân đứng dậy quay về phòng thì đã bị Đoàn Nam Phong ngăn lại. Hắn vươn tay kéo cô vào lòng, nhẹ vuốt ve khuôn mặt cô: “Em muốn đi đâu?”

“Về phòng.” Tinh Vân đáp gọn.

“Để anh giúp em.” Nói xong chưa kịp chờ nàng phản ứng, hắn đã bế nàng ngang người rồi sải bước lên lầu hướng về phòng ngủ chính trước mặt rất nhiều người giúp việc đang thu dọn bàn ăn. Quản gia Maya, tủm tỉm cười. Sáng nay bà đã giúp Tinh Vân thu dọn đồ đạc chuyển sang phòng ngủ chính theo lời dặn của Đoàn Nam Phong.

“Bỏ xuống, tôi tự đi được.” Tinh Vân vừa kêu lên, vừa lấy hai tay đấm vào ngực hắn. Nhưng Đoàn Nam Phong vẫn không suy xuyển. Cô gái này đã rất nhiều lần trêu ngươi hắn, hôm nay phải tranh thủ cho nàng “nếm chút mùi vị”.

“Hôm nay anh còn tha cho em nữa, anh sẽ đổi tên luôn.” Đoàn Nam Phong xấu xa nói.

Bước vào phòng, hắn đặt nàng ngồi yên vị xuống ghế sofa ở phòng khách. Mỉm cười rất đểu nhìn nàng, ánh mắt của kẻ săn mồi nhìn con thú nhỏ bối rối mang tên Tinh Vân.

Tinh Vân hít thở cố lấy lại bình tĩnh vì nàng biết đêm nay nàng sẽ khó thoát khỏi tay hắn. Chỉ có điều, trải qua quá nhiều chuyện, tự nhiên cảm thấy rất ngại ngùng khi đối mặt với hắn. Nghĩ vậy Tinh Vân liền đứng lên, tránh né hắn, đi về phía phòng tắm khóa trái cửa lại. Lạ một nỗi, hắn không cản nàng, vẫn điềm nhiên nhấp rượu vang.

Khi thấy nàng bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, miệng hắn lại nhếch lên một nụ cười xấu xa. “Tinh Vân, đêm vẫn còn dài, anh không vội.”

Thả mình vào bồn tắm rộng lớn, Tinh Vân cố hít thở đều, nhắm mắt thư giãn. Giấc ngủ dễ dàng đến với nàng. Lúc bấy giờ người xấu nào đó bước vào, ánh mắt tràn ngập lửa tình, nhìn ngắm cơ thể mang thai đầy đặn hấp dẫn của nàng, hắn nhếch môi cười.

Nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, hắn nhẹ nhàng bước vào bồn tắm ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng. Bị lay động, Tinh Vân liền tỉnh giấc mở to mắt nhìn người đàn ông đang ôm lấy cơ thể mình mà hít hà.Nàng định thét lên đá hắn đi thì đã bị hắn khóa chặt môi. Lưỡi hắn lay động tiến vào miệng nàng dịu dàng nâng niu mà hôn nàng.

Bất ngờ bị cướp đi hơi thở, Tinh Vân lấy tay đánh vào lưng hắn để hắn buông nàng ra. Nhưng động tác chống cự chừng mực này khiến ai đó nghĩ rằng nàng đang khiêu khích hắn. Tự nhiên lại trở thành điểm kích thích hắn. Đoàn Nam Phong càng phấn khích hơn, rời môi nàng hắn lại tiếp tục trêu đùa tai nàng rồi dần xuống chiếc cổ trắng ngần.

Hơi thở của Tinh Vân bắt đầu lạc đi, những âm thanh yêu mị bắt đầu vang ra dù nàng cố cắn môi để không kêu quá nhiều nhưng chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ để ai đó bị kích thích cực điểm. Đoàn Nam Phong nhìn nàng đang cắn răng tránh tiếng rên thì rất không đứng đắn nói: “Bé con, em cho anh ăn chay lâu quá rồi, giờ còn muốn tự mình làm ni cô hay sao?”

Tinh Vân máu nóng lên mặt xấu hổ chỉ muốn tát cho hắn một cái nhưng lúc này hắn nhanh hơn cô một bước đưa một ngón tay vào nơi tư mật của nàng trêu đùa. Bất ngờ bị tấn công, Tinh Vân nhăn mặt rên lên một tiếng. Hắn vẫn không ngừng trêu chọc nàng. Ngón tay ra vào càng ngày càng nhanh hơn.Toàn thân nàng không còn lực phản kháng, chỉ buông xuôi cho hắn hành hạ.

“Em có biết em rất không ngoan không? Đây coi như là trừng phạt nho nhỏ. Lần sau còn lạnh nhạt với anh nữa thì em đừng mong trong ba ngày có thể xuống giường.” Người nào đó đắc ý nói.



Tinh Vân tròn mắt nhìn hắn, sau đó quay mặt sang nơi khác, không thèm nhìn hắn. Lúc này hắn lại cho thêm một ngón tay vào. Không chịu hơn được nữa nàng đành quay sang lườm hắn. Người nào đó chơi đùa đến thích thú, lại xấu xa ép buộc nàng: “Tinh Vân, em quyết không xin anh muốn em phải không?”

“Không xin” Tinh Vân cố sức khó khăn nói.

“Thật sao? Rất mạnh miệng.” Đoàn Nam Phong chơi xấu, dùng ngón tay cái day dưa hạt châu của nàng trong khi hai ngón còn lại vẫn ở trong người nàng. Tinh Vân á lên một tiếng, không chịu nổi kích thích liền thở ra tiếng kiêu khích, cơ thể cong lên thành một đường cong tuyệt mĩ khiến ai đó cũng sắp đầu hàng.

“Đồ xấu xa, tôi đang có thai không chịu nổi kích thích như vậy.” Tinh Vân lớn tiếng mắng hắn. Hắn bị mắng nhưng rất vui vẻ đáp lời nàng:

“Nếu không vì em mang thai thì sẽ không chỉ như vậy đâu.”

“Tha cho tôi… tha cho tôi… được không. Tôi không… chịu được nữa. Anh dừng lại đi… Á!” Tinh Vân uốn éo người nhìn tên đàn ông xấu xa lúc nào cũng bắt nạt nàng, nói trong tiếng ngắt quãng.

“Muốn anh tha cho em sao?”

Tinh Vân liên tục gật đầu. Hắn nhanh chóng rút tay ra khỏi người nàng. Cảm giác trống vắng bên dưới khiến nàng thấy khó chịu. Gương mặt lộ ra vẻ thất vọng. Đoàn Nam Phong nhìn thấy mà không nhịn được cười, nhếch môi cười,nhẹ nhàng nói vào tai nàng: “Muốn anh mà còn cứng miệng.”

Vừa dứt lời hắn bế nàng ra khỏi bồn tắm, tiến về phòng ngủ sang trọng rộng lớn. Vừa đi vừa nói khẽ vào tai nàng. Lời nói như rót mật khiến nàng lịm đi: “Anh không chịu nổi nữa rồi. Em không xin anh thì để anh xin em.”

Tinh Vân đỏ mặt nhìn hắn: “Người đàn ông này, bên ngoài lạnh lùng, làm việc độc đoán, hô mưa gọi gió, không ngờ lại chịu nhún nhường xin nàng sao?”

Đặt nàng xuống giường, Đoàn Nam Phong chống tay trên người nàng, nhẹ giọng nói: “Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng nhún nhường ai cả. Nhưng với em, anh thực sự hết cách. Anh đã mê muội em đến phát điên rồi. Đừng trừng phạt anh nữa. Đêm nay cho anh có được không?”

“Nói ngọt như vậy…” Tinh Vân hai má ửng hồng, quay mặt đi nói nhỏ một câu bâng quơ.

Đoàn Nam Phong nhẹ xoay mặt nàng quay lại để nàng nhìn hắn. Đôi mắt sâu thẫm của hắn nhìn sâu vào mắt nàng. Dục vọng lẫn nhu tình trong mắt hắn như tia sáng sắc bén chạm vào trái tim nàng. Nàng biết nàng yêu hắn. Nhưng… tình cảm này liệu có kết quả hay không? Không tự chủ thở dài, ánh mắt nàng chứa bao nhiêu muộn phiền đều bị người đàn ông trên thân thu nhận hết.

“Tinh Vân, cho anh chút thời gian, anh sẽ cho em một câu trả lời về cuộc hôn nhân đó. Tin tưởng anh được không?”



Tinh Vân nhìn thấy trong mắt lẫn trong lời nói của hắn đều là chân thành. Nàng không tin bản thân mình xứng với hắn nhưng nàng tin tưởng hắn. Chỉ đơn giản là vì nàng yêu hắn. Yêu rất nhiều.

“Anh yêu tôi sao?” Tinh Vân ngập ngừng hỏi.

“Anh không biết yêu là gì cả. Anh chỉ biết anh muốn ở gần em, cả đời cũng như vậy.” Đoàn Nam Phong xoa đầu cô gái dưới thân.

Tinh Vân không nói gì, nhắm mắt lại, ngẩng đầu chờ đón nụ hôn của hắn. Hành động này như cổ vũ cho hắn. Không ngần ngại, hắn cúi xuống hôn lên môi nàng, rồi lần xuống dưới. Mới chỉ một tháng không thưởng thức cơ thể nàng mà hắn tưởng chừng rất lâu, rất lâu. Cho nên như một con hổ đói, hắn tham lam cắn mút nàng khiến nàng bị kích thích cực độ.

“Tinh Vân, nói cho anh biết em có muốn anh không?” Đoàn Nam Phong dù rất khó chịu nhưng vẫn cố chịu đựng vì hắn muốn chính miệng nàng thừa nhận nàng muốn hắn.

Tinh Vân thực sự không thể chịu thêm nổi kích thích liền gật đầu thừa nhận đến đáng thương: “Tôi muốn… muốn… anh.”

Đoàn Nam Phong nghe xong, mở cờ trong bụng, thúc lưng đưa vật nam tính của hắn vào người nàng, cùng nàng nối liền làm một thể. Từ khi nàng mang thai, đây là lần đầu hắn động đến nàng. Nàng vẫn cứ khít chặt như lần đầu, khiến hắn không chịu được, thở dốc liên tục.

“Nói cho anh biết, em là của ai?” Đoàn Nam Phong vừa luật động vừa lên tiếng khàn đục.

Tinh Vân mắc cỡ, không muốn trả lời hắn. Đoàn tổng tài điềm đạm tử tế, oai phong đạo mạo không ngờ lại có thể hỏi nàng vấn đề này. Thấy nàng không nói, hắn một phát thúc thật mạnh vào người nàng khiến cả người nàng run lên.

“Nói cho anh biết…”

Tinh Vân ngập ngừng, khó nhọc nói trong tiếng thở dốc: “Đoàn Nam Phong… tôi là…của anh…chỉ của một mình… anh…Á! Nhẹ chút!

Lời của nàng đã làm cho bản tính chiếm hữu của người nào đó thỏa mãn. Hắn nhếch môi cười mãn nguyện, cúi xuống hôn nàng. Âu yếm nó

“A! Anh nhẹ chút, động đến đứa nhỏ…”

“Anh rất cẩn thận, cục cưng của mình sẽ không sao.” Đoàn Nam Phong vuốt ve núi đôi tròn đầy của nàng, thương tiếc nói.