Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 51: Không thể nhịn được(II)




Anh chỉ muốn em và con bình an vui vẻ thôi.”

Tinh Vân bị hắn xoa dịu nhưng cũng không hết khó chịu, vẫn hặm hực nói lẫy: “Cứ ai động vào anh, anh đều như vậy sao?”

“Đó chỉ là cách anh bảo vệ chúng ta thôi.” Đoàn Nam Phong vẫn kiên nhẫn với nàng. Có trời mới biết hắn xưa nay ghét nhất là giải thích.

Tinh Vân nhìn hắn, ấp úng nói: “Lúc nãy tôi đánh anh như vậy, anh sẽ không giết tôi chứ?”

“Em coi tôi là ác ma thật sao?” Đoàn Nam Phong nhíu mày hỏi.

Tinh Vân khẽ gật đầu. Đoàn Nam Phong thở dài hết cách với cô gái này: “Tôi giết ai cũng sẽ không giết em, dù em có tổn thương tôi, tôi cũng sẽ không tiếc giá nào mà bảo vệ em.”

“Anh là đang nói thật sao?” Tinh Vân khẽ hỏi.

“Từ khi nào mà em lại nghi ngờ cả lời của tôi vậy?” Vừa nói, hắn vừa lấy tay véo mũi nàng.

“Dù sao thì cách làm của anh cũng quá cực đoan, Tracy cô ấy dẫu sao cũng là môt mạng người. Trên đời này sinh mệnh là quan trọng nhất.”

Đoàn Nam Phong khẽ vuốt đôi mày đang nhúm lại của nàng, từ tốn nói: “Tinh Vân, em là một cô gái lương thiện cho nên em không hiểu hết cạm bẫy và toan tính của người khác. Cuộc sống không phải lúc nào cũng may mắn gặp được người tốt. Em có từng nghĩ nếu lần đầu em bị cưỡng hiếp ở khu nghỉ dưỡng và lần em bị Lâm Thanh đưa đến đây không phải cùng một người là anh thì sẽ thế nào không? Lúc em đùng đùng bỏ đi Theo tên Hoàng gì đó nếu không gặp được Lâm Thiên Vũ thì sẽ lại thế nào? Cho nên, Tinh Vân à, muốn tồn tại ở thế giới này thì chúng ta phải học cách bảo vệ mình. Muốn tồn tại ở thế giới của anh thì càng phải học cách diệt trừ nguy hiểm cho mình. Những chuyện này anh không muốn em lo nghĩ, chỉ muốn em mỗi ngày vui vẻ, sống bình an mà thôi.”

“Tôi hiểu được ý của anh. Tôi cũng từng nghĩ mình rất may mắn. Mẹ tôi từng nói rằng chỉ cần sống tốt thì may mắn sẽ tự đến với mình.” Tinh Vân ngước nhìn Đoàn Nam Phong, những lời hắn nói quả thật không sai. Cô thật không dám tưởng tượng đến từ “nếu” từ miệng hắn là sự thật thì cô sẽ như thế nào. Ở bên cạnh hắn, cô thật sự chỉ là đứa trẻ chưa lớn.

“Ngốc quá, mẹ em nói vậy là muốn em sống lương thiện. Em còn đem ra tranh cãi với anh sao?” Chỉ ngón tay trỏ vào trán nàng, Đoàn Nam Phong cưng chiều nói.

Tinh Vân bất bình bĩu môi: “Thiên Vũ nói tôi rất thông minh, chỉ có anh luôn nói tôi ngốc.”

Đoàn Nam Phong liền nói: “Hắn nói em thông minh là vì hắn cũng giống như em.”

“Anh…” Tinh Vân bị người nào đó chặn họng không nói được tiếng nàđ, tức quá quay lưng về phía hắn, không thèm nhìn hắn nữa. Nhưng không chịu kém cạnh, vẫn cố chống đỡ.



“Anh mới là đồ ngốc, đại ngốc, siêu ngốc. Ngốc mới nghĩ đến cách “đẻ thay-tráo con”, lỡ con của tôi khác giới tính với con của vợ anh thì sao? Anh không biết trên đời này còn có cái gọi là siêu âm sao?”

“Siêu âm cũng có xác suất.” Đoàn Nam Phong đáp gọn.

Tinh Vân thở dài lắc đầu: “Anh bệnh cũng không nhẹ, lại nghĩ ra được cách này. Yêu một người sao lại khổ như vậy. Không phải bản chất của tình yêu là vui vẻ hạnh phúc hay sao?”

Đoàn Nam Phong im lặng.

Tinh Vân lại được thể lên lớp hắn: “Nếu anh yêu cô ấy, anh nhất định phải để cô ấy biết anh quan tâm cô ấy, yêu thương và trân trọng cô ấy. Nếu anh cứ ép buộc và dùng thủ đoạn như vậy thì sẽ không thể lây động được trái tim cô ấy.”

“Em là muốn tác hợp cho tôi và người đàn bà khác sao?” Đoàn Nam Phong quay người Tinh Vân lại lớn tiếng hỏi nhưng hắn lại phát hoảng vì hai mắt cô lúc này đã đỏ hoe và gương mặt đã ướt nhòe.

Đoàn Nam Phong thở dài, câu hỏi đã không cần đáp án. Hắn ôm cô vào lòng , vuốt mái tóc mềm mại của cô, trầm giọng nói: “Nếu đã là trái lòng thì em cần gì phải nói.”

“Vì tôi không muốn anh tiếp tục đau khổ trong tình cảm không có được. Tôi thật lòng mong cô ấy sẽ nghĩ lại mà quay về bên anh.” Tinh Vân nhắm mắt, cố nói ra những lời khiến mình xót xa.

“Vậy còn em?” Một khắc này, tim hắn nhói đau. Cô gái ngốc này lại còn muốn hy sinh cho hắn. Vẫn còn chưa hỏi xem hắn có đồng ý không đã muốn rút lui.

“Tôi không thuộc về thế giới của các người. Chính xác hơn thì tôi và anh khoảng cách quá lớn. Chúng ta không hợp nhau.” Tinh Vân nhẹ giọng nói, trong lời nói có tự ti, có cam chịu.

Đoàn Nam Phong chau mày: “Từ giờ không muốn nghe em nói như vậy nữa. Trong lòng tôi, em quý giá hơn em nghĩ.”

Tinh Vân không đáp. Đoàn Nam Phong vừa vuốt ve nàng vừa nói: “Chuyện của tôi và Lưu Uyển Linh không hoàn toàn giống như em nghĩ. Đúng là tôi từng muốn có được cô ấy nhưng cho đến khi tôi gặp em thì tôi mới biết yêu một người là như thế nào. Nếu nói là hai lần tình cờ em gặp tôi là may mắn của em thì không hoàn toàn như vậy. Tinh Vân, gặp được em là Thượng Đế đã chiếu cố đến tôi, được em yêu là may mắn lớn nhất của tôi. Cho nên, đừng nghĩ em sẽ có thể buông tay tôi ra.”

Không thấy Tinh Vân nói gì, người nào đó bắt đầu sốt ruột hứa hẹn: “Em đừng nghĩ nhiều, cho anh chút thời gian,nhất định anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng để em đường đường chính chính trở thành vợ hợp pháp của anh.”

Vẫn không thấy Tinh Vân nói gì, hắn bắt đầu sốt ruột cúi đầu nhìn xuống người trong lòng. Thì ra…nàng đã ngủ say từ lúc nào. Hơi thở đều đều phát ra từ chiếc mũi xinh xắn khiến ai đó nhìn ngắm đến ngây ngốc rồi tự mỉm cười, rồi lại đặt lên môi nàng một nụ hôn: “Ngủ ngon, vợ yêu của anh!”