Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 5: Báo cảnh sát




Ánh dương của ngày mới từ từ nhô lên từ phía biển. Có thể nói căn phòng tân hôn này là căn phòng có vị trí đẹp nhất để ngắm mặt trời mọc trên đảo. Tinh Vân tỉnh dậy, thấy đầu óc choáng váng. Tối qua do dùng quá sức giẫy dụa, đầu nàng đã va vào rất nhiều thứ. Chiếc giường lớn sang trọng thoải mái cũng không giúp nàng ngủ thêm được nữa. Từ từ nhớ lại mọi chuyện, những cảnh tượng kinh hoàng hiện ra. Theo bản năng nàng nhìn sang người bên cạnh. Chính là hắn. Đêm qua là hắn đã cưỡng bức nàng. Tại sao hắn vẫn ngủ ngon được nhỉ? Bản thân làm ra những chuyện như vậy mà vẫn không có chút hối hận hay mất ngủ sao? Loại người gì đây? Một cảm giác ác cảm lan tràn trong não dẫn đến hành động của Tinh Vân. Nàng cố lê tấm thân xuống giường, nhặt lại quần áo. Áo sơ mi không thể cài lại được nữa. Cũng may vẫn còn áo khoát của nàng đang được treo ngay ngắn trên móc cạnh quần áo của người đàn ông kia.

Tinh Vân bước ra từ phòng tắm sang trọng, đứng im lặng trước cửa kính lớn nơi phòng khách. Nhìn mặt trời buổi sáng dần lên cao. Nàng không tự chủ cười tự giễu. Căn phòng này, dự án đầu tiên khi nàng đến đây làm việc là chuẩn bị phòng tân hôn cho chủ tịch tập đoàn địa ốc lớn nhất nhì Thế Giới đến từ Mĩ. Nàng không muốn một chút sơ xuất nào xảy ra nên đã đích thân thiết kế và giám sát tỉ mị phòng tân hôn này. Hy vọng ngài chủ tịch và phu nhân có thể có những giây phút đầu tiên của cuộc sống vợ chồng hạnh phúc tại khu nghỉ dưỡng này. Chiếc giường kia, màu sắc và cách bày trí là do nàng chọn. Hoa trong phòng cũng do nàng cắm, nến cũng do nàng đặt lên, bao nhiêu ý tưởng ngọt ngào đều được nàng vận dụng sao cho thật trang trọng mà không mất đi vẻ tự nhiên. Trớ trêu thay, phòng tân hôn của vợ chồng người ta lại trở thành nơi mình bị thất thân. Mà người đàn ông này là ai? Nếu là chủ tịch tập đoàn Đoàn thị thì vợ anh ta đâu? Sao lại vô duyên vô cớ làm chuyện xấu như vậy? Người đứng đầu tập đoàn hẳn phải là người trên vạn người, sao lại đi làm việc không khác gì tên vô lại như vậy? Hàng loạt thắc mắc xoay chuyển trong đầu Tinh Vân.

Mải mê đuổi theo những suy nghĩ đó, mà cô quên mất người đàn ông kinh khủng tối qua đang tiến về phía mình. Cho đến khi bước chân rất gần, Tinh Vân mới giật mình quay lại nhìn rõ khuôn mặt hắn. Một người đàn ông phương Tây có khuôn mặt cương chính, đôi mắt sâu và màu mắt nâu nhạt rất đẹp. Hàng mày rậm thẳng tự nhiên.Đôi môi hài hòa với sóng mũi cao. Nhìn qua rất thánh thiện, không giống bộ mặt ác quỷ tối qua. Bất giác tim của Tinh Vân đập loạn một nhịp. Dáng người cao hơn một mét tám, dáng người đẹp tiêu chuẩn, đang khoát áo choàng ngủ, lộ ra một phần ngực, nơi mà tối qua Tinh Vân đã nhìn rõ ràng. Nghĩ đến đây nàng quay mặt đi, giấu đi sự xấu hổ trong mắt.

Đoàn Nam Phong không bỏ qua bất kỳ một biểu hiện nào của Tinh Vân. Sau một lúc bị nàng đánh giá, hắn mới mở miệng: Cho tôi một lời giải thích.

Giải thích cái gì? Tinh Vân ngớ người ra, bản thân nàng còn đang có đến cả tá câu hỏi đang không biết hỏi ai, giờ lại còn bị kêu giải thích. Trên đời này có ai làm sai rồi kêu người bị hại giải thích cho mình không?

Đừng giả vờ nữa, tại sao cô lại muốn lên giường với tôi? Đoàn Nam Phong nhìn thẳng nàng, nói ra một cách bình tĩnh.

Há hốc mồm, mắt cũng tròn, bất động hai giây Tinh Vân mới lấy lại được hô hấp. Nàng lấy tay phe phẩy trước mặt như để lấy lại chút ô-xy để thở. Chuyện buồn cười gì thế này? Nàng là người bị hại, còn chưa lên tiếng lại bị hắn nói như là nàng quyến rũ hắn. Sau khi lấy lại hô hấp bình thường, Tinh Vân bắt đầu thẳng hướng của người đối diện, ngón tay chỉ thẳng ngực hắn mà nói: Anh bị đứt dây thần kinh à? Anh là thứ gì mà tôi phải muốn lên giường với anh? Tôi còn chưa kiện anh tội cưỡng bức, anh còn ở đây lên mặt tự đại.

Đoàn Nam Phong lần đầu trong đời bị một cô nhóc chỉ vào người và lớn tiếng hạ thấp hắn như vậy. Trong mắt cô ấy, dáng người này, khuôn mặt này không đủ để cô ta muốn hắn sao? Một ý nghĩ ấu trĩ lóe lên trong đầu hắn khiến hắn giật mình giấu nhẹm, không dám thốt ra miệng. Hắn liền lạnh lùng cười khẩy rồi nói: Kiện tôi sao? Là cô đêm qua giăng bẫy tôi, cho tôi uống thuốc rồi trốn sẵn trong phòng tôi, đợi cơ hội để trèo lên giường của tôi.

Trước lời vu khống thần kinh, Tinh Vân quyết định không nói tiếp nữa với loại người tự luyến này. Cô quyết định đi ra khỏi căn phòng này. Ở cùng bầu không khí với hắn cô thực sự hô hấp khó khăn. Vừa tiến ra cửa, cô mới nhớ cánh cửa này đã gặp vấn đề, cô không sao mở được dù tối qua đã lấy thẻ mở đa năng của nhân viên cao cấp mà cô luôn mang theo trong túi áo sơ-mi ra để mở vẫn không cách nào mở được. Đoàn Nam Phong liền đi đến bàn làm việc, lấy từ trong cặp ra một tập chi phiếu, viết nhanh rồi đưa đến trước mặt Tinh Vân. Cô còn quên cái này. Cầm lấy! Từ giờ chúng ta không ai nợ ai.

Tinh Vân vốn đã mất hết kiên nhẫn, liền thét lên: Anh là có ý gì?

Đoàn Nam Phong vẫn dửng dưng: Ăn bánh trả tiền,chính là ý này.

Tinh Vân rất muốn đến tát cho cái tên thần kinh mắt để trên đầu này một cái. Nhưng nghĩ lại đêm qua cô đánh hắn cả đêm cũng vẫn không có chút tác dụng gì nên thôi, không phí công sức nữa. Lấy hết sức bình tĩnh, cô nói: Phiền anh giúp tôi mở cửa phòng. Tiền của anh, anh cứ giữ lại. Sau khi bước ra khỏi cánh cửa này tôi sẽ coi mọi thứ như một cơn ác mộng, không có bất cứ liên hệ gì với anh cả.

Cô cố sức bày nhiều trò như vậy, mà không muốn nhận thù lao hay sao? Cầm đi, đừng giở giọng thanh cao trước mặt tôi. Đoàn Nam Phong khinh khỉnh nhìn Tinh Vân nói ra những lời khích bác.

Mở cửa cho tôi, đồ khốn. Nàng thề là hai mươi mốt năm sống trên đời đến giờ nàng chưa từng mắng ai nặng đến vậy.



Sau tiếng mắng cánh cửa kêu lên hai tiếng tít tít, ổ khóa tự bật ra. Đoàn Nam Phong cầm điều khiển đặt trở lại bàn, quay lưng đi vào phòng tắm, trước khi đi hắn không quên ném chi phiếu vào chiếc bàn gần nơi Tinh Vân đứng. Bị một hành động sỉ nhục như vậy, mắt Tinh Vân đỏ hoe, uất ức bước ra khỏi phòng. Cô vô định bước về phòng làm việc phía trái khu nghỉ dưỡng, vẫn chưa có ai đến làm. Tinh Vân lấy lại tinh thần, mở tủ cá nhân, lấy ra một chiếc áo sơ mi khác để thay. Sau đó ngồi vào bàn làm việc chưa đến mười phút thì chuông điện thoại reo lên: Tinh Vân, mẹ cậu ngất xỉu trên phố vừa được đưa vào bệnh viện chỗ của tớ để cấp cứu. Mau đến đây đi. Đầu dây bên kia, giọng nói của Bảo Vy khẩn cấp nói.

Tinh Vân chạy như bay vào bệnh viện, Bảo Vy cũng vừa tan ca trực đang chờ bên ngoài phòng cấp cứu. Nhìn qua Tinh Vân, Bảo Vy thấy có chút là lạ, liền nói:

Cậu đến thì tốt quá rồi. Nhưng sao mặt mày của cậu lại mệt mỏi như vậy? Trông rất phờ phạc.Mắt sưng lên hết rồi. Đã gặp phải chuyện gì?

Tinh Vân nhắm mắt, lãng tránh câu hỏi của Bảo Vy: Mẹ mình thế nào rồi?

Vẫn còn ở bên trong Thấy Tinh Vân không trả lời mình mà giọng nói còn khàn khàn, Bảo Vy hỏi lại lần nữa: Tinh Vân, có chuyện gì? Giọng cậu sao lại còn bị khàn? Với đôi mắt của một bác sĩ, Bảo Vy quan sát các vết bầm và những dấu hôn trên người Tinh Vân, đoán ra được bảy támphần nhưng không dám tin.

Tinh Vân thấy Bảo Vy cầm tay mình quan sát, liền sợ hãi rút tay lại. Bảo Vy sựng lại một lúc mới mở ôm lấy Tinh Vân vỗ vỗ vào lưng. Muốn khóc thì cứ khóc đi, có mình ở đây, đừng sợ.

Phần yếu đuối nhất của Tinh Vân liền bộc lộ ra, nước mắt không ngừng rơi xuống. Khóc trong uất ức, trong sự bị sỉ nhục, trong đau đớn. Bảo Vy im lặng ngồi cạnh Tinh Vân đến khi bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra. Tinh Vân mới vội lau nước mắt

Chẩn đoán sơ bộ là tim nghẽn mạch dẫn đến ngất xỉu, cần làm thêm một số xét nghiệm nữa mới có thể có kết luận chính xác. Tôi sẽ chuyển hồ sơ sang khoa ngoại lồng ngực tim mạch cho bác sĩ Vy đây. Bây giờ điều cần nhất là để bệnh nhân ở lại bệnh viện theo dõi và nghỉ vài ngày. Tránh xúc động mạnh. Vị bác sĩ trung niên từ tốn nói.

Tinh Vân và Bảo Vy liền đi vào phòng cấp cứu thăm mẹ của Tinh Vân. Thấy bà vẫn đang mang ống thở, tim Tinh Vân thắt nghẹn. Các y tá và điều dưỡng đang đẩy bà sang phòng bệnh. Cả một ngày Tinh Vân như người mất hồn ngồi bên cạnh nhìn mẹ ngủ. Bảo Vy đến gần Tinh Vân, đặt thố cháo cá lên đầu tủ cạnh giường bệnh, nhẹ giọng nói: Ăn chút cháo đi, cháo cá mẹ mình nấu mà cậu thích ăn nhất đó. Cố sức ăn hết thố cháo của Bảo Vy mang đến, Tinh Vân mới lấy lại tinh thần đôi chút. Bảo Vy nhẹ kéo tay Tinh Vân ra vườn hoa của bệnh viện, tìm một chỗ khuất người ngồi xuống rồi bắt đầu nói: Cậu có nghĩ đến chuyện báo cảnh sát không?

Tinh Vân khẽ lắc đầu bất lực. Bảo Vy khó chịu nói: Cậu muốn dung túng cho hành động cầm thú như vậy sao?

Tinh Vân vẫn im lặng. Bảo Vy lại thuyết phục tiếp: Cậu đừng sợ, chúng ta có thể mở phiên tòa kín để đảm bảo danh dự của cậu không bị tổn hại. Nhưng điều cần nhất là phải để hắn trả giá cho hành động đó. Không lẽ cậu muốn những người vô tội khác cũng bị như vậy sao? Tinh Vân, nghe mình nói. Cậu phải mạnh mẽ đối mặt với chuyện này. Sau khi hắn bị pháp luật trừng trị, cậu có thể ngủ yên, quên đi mọi chuyện. Nếu không nó sẽ là ám ảnh trong lòng cậu. Cũng sẽ là ám ảnh trong lòng những người bị hại khác. Nghe lời tớ, bây giờ đi xét nghiệm tinh trùng trong người cậu để làm bằng chứng khởi tố hắn. Nếu để lâu sẽ không kiểm nghiệm được nữa. Sau đó,...

Nói đến đây Bảo Vy lấy trong giỏ ra hai viên thuốc bọc trong vỉ nhựa đưa cho Tinh Vân: Nhanh uống một viên đi, viên còn lại ngày mai uống.

Tinh Vân cầm lấy vỉ thuốc, như vừa tỉnh mộng. Đúng rồi, sao nàng lại không nghĩ đến trường hợp này. Vội vã chạy vào phòng bệnh lấy nước uống và cất kỹ viên thuốc còn lại.

Suốt một ngày một đêm ở trong bệnh viện với mẹ, Tinh Vân toàn thân mỏi mệt lê từng bước ra khỏi bệnh viện, lấy xe chạy một mạch về nhà. Ngay khi vừa đứng trước cửa nhà, cầm khóa định mở cửa thì có một vật lạnh lẽo đặt sát vào thái dương nàng. Cảm giác nguy hiểm bên cạnh, nàng từ từ xoay mặt sang phía vật đang áp sát thái dương thì nhìn thấy người đàn ông cầm súng chĩa vào mình. Bóng tối che đi hơn nửa khuôn mặt nhưng Tinh Vân cảm giác được sự lạnh lùng và có chút gấp gáp của hắn.