Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 33: Tấn công đêm khuya (II)




Tinh Vân nghe rõ từng làn đạn bắn vào con tàu phát ra những tiếng kong keng như đoạt hồn. Theo mỗi tiếng đạn bắn là tim Tinh Vân lại nhảy thót lên, âm thanh chói tai đáng sợ dù được Lâm Thiên Vũ dùng bàn tay to bịt lại vẫn không giảm bớt sự sợ hãi của Tinh Vân. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận được người đàn ông đang ở phía trên che chắn cho mình, nhịp tim không hề hoảng loạn. Có vẻ như trận chiến này là nằm trong dự liệu của anh ta.

Một lúc sau Tinh Vân nhìn thấy một quả cầu lửa bay về phía mình, cô liền nắm chặt áo của Lâm Thiên Vũ, miệng không ngừng kêu khóc. Lâm Thiên Vũ nghe giọng thút thít của Tinh Vân liền nói: “Yên tâm đi, cô không phải làm mồi cho cá đâu. Không cần lo.” Thấy Tinh Vân ngày càng giữ chặt áo khoác của mình, Lâm Thiên Vũ lại nói tiếp: “Họ là nhà sản xuất vũ khí lớn cho nên cũng không phản hạng xoàng. Chúng ta bị mất một chiến hạm và ba chiếc tàu rồi. Còn năm chiếc tàu chống đỡ cũng qua được đêm nay.”

Tinh Vân lí nhí hỏi lại một câu rất ngu: “Nếu chúng ta không chống lại nổi thì sao?”

Lâm Thiên Vũ lấy tay gõ vào đầu cô: “Tôi cứ nghĩ cô rất thông minh.”

Tinh Vân liền nói trong sợ hãi: “Lâm Thiên Vũ, tôi chỉ là người bình thường, tôi không muốn bị thiêu cháy trên biển.”

Lâm Thiên Vũ liền nói: “Không cần khóc, cô nhất định có thể thấy được mặt trời nhô lên trên biển đẹp như thế nào.”

Nói rồi, Lâm Thiên Vũ đưa Tinh Vân vào một góc an toàn ở chỗ nghỉ của buồng lái rồi dặn dò: “Ngoan ngoãn ngồi ở đây, tôi còn có việc phải làm.”

Tinh Vân ngây ngốc gật đầu. Lâm Thiên Vũ đi về phía buồng lái, nói gì đó với thuyền trưởng rồi bắt đầu múa tay trên các nút bấm trên bàn. Sau đó, hắn cầm lấy máy bộ đàm điều khiển các chiếc tàu dàn trận bao vây lại những con tàu của đối phương. Hắn cử tàu đến yểm trợ cho những chiếc tàu bị bắn sắp chìm xuống. Tinh Vân còn nghe hắn nói lớn: “Nhớ kỹ, cứu người là quan trọng nhất, tôi không muốn sót một người nào cả.”

Tinh Vân trong một khắc ấy thấy tên ôn thần này cũng không phải người máu lạnh làm việc bất chấp nguyên tắc. Đúng như Đoàn Nam Phong nói hắn là người có thể tin tưởng được. Chỉ một lúc sau, chiếc tàu rung lên dữ dội như vừa có vật gì đó bay vào. Tinh Vân phát hoảng nghe thông báo từ máy bộ đàm của Lâm Thiên Vũ: “Báo cáo, đuôi tàu đã bị phá hủy. Trong mười lăm phút có thể sẽ chìm, đề nghị sơ tản.”

Lâm Thiên Vũ bình tĩnh nói: “ Điều chiếc tàu số hai và số bốn qua yểm trợ cho tôi. Thông báo tất cả chuẩn bị rút.”

Tinh Vân hoảng hốt chạy lại chỗ Lâm Thiên Vũ nói: “Chúng ta còn mấy con tàu nữa?”



Mặt Lâm Thiên Vũ lúc này đã lạnh như băng, giọng nói cũng lạnh như nước biển: “Còn hai chiếc.”

Tinh Vân tròn mắt hỏi: “Vậy liệu có đủ chở tất cả chúng ta không?

Lâm Thiên Vũ nhìn Tinh Vân nói: “Yên tâm, tôi sẽ không ném bớt người xuống biển đâu.” Nói xong Lâm Thiên Vũ kéo tay Tinh Vân bước lên boong tàu, để cô mặt áo phao rồi để cô đi qua cầu nối giữa hai chiếc tàu. Vì tàu chở quá nhiều người nên rất chật chội. Cô bị chen lấn xô đẩy như những cơn sóng dồn dập. Lâm Thiên Vũ giang cánh tay ra bao lấy Tinh Vân để tránh cô bị té.Tinh Vân thuận thế cũng nắm chặt áo trước ngực anh để đứng vững. Lúc bấy giờ đạn vẫn khong ngừng bắn tới. Một vài người trên tàu đã trúng đạn. Tinh Vân rất sợ hãi, hai chân đã sắp đứng không vững. Tàu của đối phương ngày càng tiến sát vào tàu của bọn họ. Lâm Thiên Vũ tức giận chửi một câu: “Đáng chết, càng ngày càng quy động được nhiều lực lượng.” Lâm Thiên Vũ, cầm máy bộ đàm ra lệnh cho thuyền trưởng chiếc tàu số 2 và số 4 tăng tốc chạy khỏi khu vực nguy hiểm nhưng thuyền trưởng cả hai con tàu đều không trả lời. Tinh Vân đoán là tàu chi diện của đối phương đang đến để dồn Lâm Thiên Vũ vào chỗ chết. Lúc này cô mới hiểu cái gì gọi là “Cùng ngồi trên một chiếc tàu.”

Khi những chiếc tàu của đối phương đã đến gần, hỏa lực của Lâm Thiên Vũ sắp không trụ nổi nữa, Tinh Vân nhìn thấy trán của anh đã lấm tấm mồ hôi, ngực áo cũng ướt đẫm nước. Tinh Vân cũng nhắm mắt chấp nhận số phận. Ngay lúc một quả đạn pháo sắp bắn đến, Tinh Vân nghe thấy tiếng máy bay ở trên đầu mình. Một loạt đạn từ máy bay xả xuống con tàu như mưa khiến quả đạn pháo lệch hướng rơi xuống biển tạo ra bọt nước bắn tung tóe lên khắp nơi. Tinh Vân hỏi Lâm Thiên Vũ: “Đó là máy bay anh điều đến cứu viện à?”

Lâm Thiên Vũ lắc đầu nói: “Máy bay tôi điều từ Miami tối qua thì hiện giờ không kịp đến.”

Tinh Vân kinh ngạc hỏi: “Vậy đây là…”

Lâm Thiên Vũ liền nói: “Là của Đoàn Nam Phong.”

Tinh Vân gương mặt nở nụ cười tươi sáng: “Thật sao, Nam Phong anh ấy đến thật sao?”

Lâm Thiên Vũ liền nói: “Phía dưới bụng mỗi máy bay chiến đấu có ký hiệu của hắn ta, hình cơn lốc màu trắng bạc.”

Sau một lúc, Tinh Vân không còn nghe thấy tiếng động gì nữa, liền đẩy Lâm Thiên Vũ ra, ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh. Bất ngờ cô thấy một chiếc tàu lớn ngang ngửa chiếc chiến hạm bị nổ của Lâm Thiên Vũ đang tiến lại gần tàu của bọn họ. Khoảng năm sáu chiếc cầu được nối từ chiến hạm đến con tàu đang chở bọn họ. Lần này cô nhìn thấy phía trên chiến hạm có ký hiệu cơn lốc màu trắng bạc giống ở bụng những chiếc máy bay lúc nãy thì biết là người của Đoàn Nam Phong đến cứu bọn họ.

Sau khi đỡ Tinh Vân bước lên cầu để đi qua chiến hạm, Lâm Thiên Vũ cũng nhanh trèo lên bước phía sau cô. Tinh Vân vừa bước được vài bước đã nhìn thấy Đoàn Nam Phong mặc quần jean màu xanh bạc, áo sơ mi màu xanh nhạt khoác ngoài áo thun trắng, cặp kính mát che nửa mặt, mái tóc nâu như càng quyến rũ hơn trong ánh sáng lờ nhờ của ngày mới, anh đang chạy nhanh về phía cô. Vừa nhìn thấy Đoàn Nam Phong, Tinh Vân liền lao đến ôm anh. Đoàn Nam Phong không nói một lời, đưa tay bế Tinh Vân lên ngang người nhanh tiến về phía chiến hạm.



Nhìn gương mặt lo lắng của anh, cánh tay Tinh Vân liền ôm chặt cổ anh và nói: “Em không sao, em biết anh sẽ đến, sẽ đến cứu em.”

Chiếc cằm cương nghị của Đoàn Nam Phong như thả lỏng đôi chút nhưng anh vẫn không nói gì. Một mạch bế cô đi nhanh đến buồng thuyền trưởng và gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô. Lâm Thiên Vũ nhìn dáng vẻ sốt sắng của hắn liền dùng giọng bắt đền nói: “Tớ mới là người bị thương đấy, cô ta sợ hãi thì dùng móng tay bấu vào thịt của tớ. Này Nam Phong, nhìn xem, giúp tớ kiểm tra vết thương.” Dường như lời nói còn chưa đủ, hắn kéo áo cho Đoàn Nam Phong coi.

Đoàn Nam Phong vẫn không nói gì, dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn. Sau đó quay sang Tinh Vân nằm trên giường để bác sĩ đo đo khám khám. Một lúc sau bác sĩ quay sang nói: “Cô ấy chỉ hoảng sợ thôi, không có vết thương nào nghiêm trọng cả. Thai nhi cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Chỉ cần nghỉ ngơi và tẩm bổ cho tốt là được. Nhớ bổ sung thêm viên sắt để tránh chóng mặt và buồn nôn.

Lâm Thiên Vũ nghe xong trợn tròn mắt nhìn về phía Tinh Vân hỏi: “Cô đang mang thai sao?” Rồi nhìn sang Đoàn Nam Phong lại hỏi tiếp: “Là con của cậu sao?”

Đoàn Nam Phong nhìn hắn hỏi: “Không được à?”

Lâm Thiên Vũ nhếch môi cười lảng sang chuyện khác: “Lần này thực sự cám ơn cậu. Không ngờ khi gặp lại là trong hoàn cảnh này.”

Đoàn Nam Phong vừa nói vừa nhìn Tinh Vân: “Tôi đến là để cứu mẹ con cô ấy, không phải cứu cậu.”

Lâm Thiên Vũ lại nói: “Tiểu thiếu gia nhà họ Đoàn chưa ra đời đã là phúc tinh của cả trăm người. Được lắm!”

Đoàn Nam Phong nhìn vào Lâm Thiên Vũ nói: “Cậu cũng rất biết cách chọc vào tổ ong, để đến tí nữa thì không toàn mạng còn kéo Tinh Vân liên lụy.”

Lâm Thiên Vũ nhếch môi nói: “Chiến hạm mới và máy bay chiến đấu của tôi sẽ đến ngay thôi. Hai chiếc tàu đó có bị bắn nát thì cũng vẫn cầm cự được.”

Đoàn Nam Phong nhếch môi cười lắc đầu trước sự ngông cuồng ngạo mạn của tên này. Lười nói với hắn, chỉ nhìn đi một mạch về hướng buồng chỉ huy ra lệnh cho tổ y tế cứu chữa nhưng người bị trúng đạn. Sau đó quay lại bế Tinh Vân về phòng ngủ của hắn. Đặt nàng trên giường, hắn nói khẽ: “Em nằm đây nghỉ ngơi một tí, anh ra ngoài xem xét tình hình. Tí nữa sẽ có người mang cơm nước đến cho em. Em ăn xong thì ngủ để lấy lại sức. Anh xong việc sẽ quay lại với em.”