Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 140: Kết thúc để bắt đầu (5)




Đêm đó, Charles không bỏ qua cơ hội, trước giờ đi ngủ anh liền nhắn tin cho Tinh Vân.

“Cô gái xinh đẹp, em đã ngủ chưa?”

Tinh Vân đang cảm thấy khó ngủ vì phòng lạ, giường lạ cho nên nhàn rỗi sinh nông nỗi, ngứa tay trả lời lại: “Tôi đang dỗ giấc lại bị anh đánh thức.”

Charles liền tủm tỉm cười, nhắn lại: “Vậy anh thật có lỗi, em muốn anh dùng cách gì để đền bù?”

Tin đi tin lại hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng anh chàng Charles khéo léo cũng đã có được cuộc hẹn ăn trưa với Tinh Vân vào ngày mai. Trước khi tạm biệt đi ngủ, anh ta còn gửi một cái hình con thỏ động ôm bó hoa lớn. Bất ngờ đóa hoa bung ra, hàng ngàn cánh hoa bay bay trên màn hình. Tinh Vân rất muốn hỏi anh ta tìm ở đâu ra cái biểu tượng đang yêu như vậy nhưng mắt cô đã díp lại, điện thoại trong tay cũng buông lơi từ lúc nào.

Đêm đó Tinh Vân ngủ rất ngon, có lẽ vì lâu rồi cô không tìm thấy người trò chuyện vui vẻ và thoải mái như vậy. Trưa hôm ấy, khi sắp đến biệt thự nhà họ Phan, Charles đã nhắn tin cho Tinh Vân chuẩn bị. Lúc cô mặc chiếc váy màu vàng chanh thanh nhã bước xuống lầu thì đã thấy Charles đang ngồi nói chuyện với mẹ mình. Bà có vẻ rất niềm nở và vui vẻ với anh. Lúc Tinh Vân bước lại gần chào bà thì bà cười tươi tít mắt nói: “Hai đứa đi chơi vui vẻ nha. Thời tiết Los Angeles hôm nay rất đẹp, nên đi chơi nhiều chút.”



Charles nghe thấy chỉ tủm tỉm cười cười rồi sánh bước cùng Tinh Vân ra ngoài. Chiếc xe mui trần lao nhanh trong gió, nhìn kiểu gì cũng là một cảnh tượng giải tỏa căng thẳng tuyệt vời. Từ lúc sang Mĩ, chưa lúc nào Tinh Vân cảm thấy bản thân mình nhẹ nhàng như vậy. Không che giấu, không phiền muộn, không lo sợ, không nghĩ ngợi. Cô nhắm mắt lại để gió thổi tung máy tóc bay ra phía sau.

Anh lái xe đưa cô đến một nhà hàng xinh đẹp theo kiểu cổ của nước Mĩ những năm ba mươi trong một nông trại rộng lớn. Từ bên trong nhà hàng, Tinh Vân có thể nhìn thấy được những bông hoa táo đang đương nụ trông rất thích mắt. Phía xa xa, những chú bò nằm lười nhai cỏ trên đồng cỏ rộng lớn. Những cánh hoa bồ công anh trăng trắng khẽ bay trong gió chiều. Thời tiết ở Los Angeles ấm hơn Chicago nên mùa về cũng sớm hơn, hoa nở cũng rực rỡ hơn, màu của nắng cũng tươi hơn.

Sau khi dùng xong bữa trưa kiểu Mĩ ngon đặc sắc ở nhà hàng thì Charles đưa Tinh Vân ra ngoài vườn đi dạo. Lần đầu tiên trong đời, Tinh Vân trải qua hẹn hò đúng nghĩa với bạn trai. Hai người họ nói với nhau rất nhiều chuyện, từ sở thích văn hóa đến lịch sử loài người và loài vật. Tuy nhiên cả hai không ai đá động đến chuyện tình cảm của ai. Chỉ đơn giản là trò chuyện như giữa những người bạn. Những câu chuyện trong hơn màu nắng, thơm hơn hương hoa cứ như mãi không bao giờ kết thúc cho đến khi Charles khẽ chạm vào tay Tinh Vân, mặt anh cũng quay sang hướng cô. Ánh mắt cô và anh trong tích tắc chạm vào nhau. Tinh Vân cảm nhận được sự chân thành trong đáy mắt anh. Hơi thở ấm áp và hương thơm của cỏ nhanh chóng chạm vào khướu giác cô khiến cô ngây ngất. Môi anh từng bước không kiềm nén được mà khẽ chạm vào môi cô, hôn nhẹ. Tinh Vân cảm nhận được môi anh rất mềm, cũng cảm nhận được sự chân thành của anh nhưng không hiểu sao khi chạm vào môi anh cô không có sự kích động như ngày đó “người đàn ông xa lạ” lần đầu cưỡng hôn cô. Có lẽ từ nụ hôn đó, cô đã biết cả đời này trái tim cô chỉ thuộc về hắn.

Tinh Vân nhẹ quay đầu, đưa tay vuốt tóc, nói khẽ: “Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi.”

Nụ cười trong mắt Charles vụt tắt, anh âm trầm gật đầu nói: “Được, anh đưa em về.”