Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 128: Bỏ lỡ (2)




Tại phòng làm việc cao cấp của bà Minh ở tập đoàn Hoàng Thiên, Hoàng Gia Khiêm đang ngồi trên sofa đối diện với bà. Bộ đồ công sở được cắt may tinh tế không làm mất đi tình cảm gắn bó của hai mẹ con Hoàng Kim Minh và Hoàng Gia Khiêm.

Anh lễ phép báo lại với bà về lập trường của Đoàn Nam Phong. Trước khi Tinh Vân ra đời, bà Minh đã từng bồng bế Đoàn Nam Phong cho nên ít nhiều vẫn là yêu thương hắn. Trước đây khi ở trong viện, bà đã không biết Tinh Vân được hắn bao nuôi vì hắn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt bà. Nhiều lần gặng hỏi, Tinh Vân chỉ nói tìm được công việc ở Mĩ và có bạn bè giúp đỡ chứ không hề nói cho bà biết chuyện cô ký hợp đồng với Đoàn Nam Phong. Cho đến khi quay về nhà họ Hoàng, bà mới nghe Hoàng Gia Khiêm nói lại tỉ mỉ chuyện này. Sự việc đi đến mức này bà cũng có lỗi rất lớn cho nên bà phải cố sức dàn xếp êm đẹp.

Xét cho cùng Đoàn Nam Phong cũng đã cưới vợ, bà không hy vọng anh thực hiện hôn ước với nhà họ Hoàng bởi vì con gái bà không thể chịu uất ức làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác. Cho nên việc hôn ước này bà không nói với Tinh Vân càng không cần phải nói với người đã yên bề gia thất như Đoàn Nam Phong. Nếu thực sự hắn có cảm giác với Tinh Vân thì đã sớm ở cùng một chỗ với con bé chứ không phải là sống cùng với Lưu Uyển Linh như vậy. Hơn nữa, Lưu Uyển Linh và gia đình họ Lưu là cấm vực không thể chạm vào của Hoàng Kim Minh, cho nên cách tốt nhất vẫn là xuôi theo kết cục chia tay này, vừa khiến Tinh Vân dễ chịu, vừa không làm khó ai cả.

“Ta cũng biết rất khó để có thể mang đứa con về cho Tinh Vân dù là có ra tòa cũng khó cãi bởi vì Tinh Vân đã đồng ý ký tên vào hợp đồng. Vấn đề mấu chốt bây giờ là dùng quyền lợi kinh tế của chúng ta đem ra thương lượng với bên đó.” - Bà Minh từ tốn phân tích.

Hoàng Gia Khiêm chậc lưỡi, khẽ lắc đầu rồi lên tiếng: “Con đã dùng cách này nhưng xem ra không khiến Đoàn Nam Phong lùi bước. Con đoán có lẽ hắn còn yêu thích Tinh Vân nên mới đến hỏi con làm sao để con chịu buông tay Tinh Vân. Con nghĩ Đoàn Nam Phong đang hiểu lầm quan hệ của con và Tinh Vân.”

Hoàng Kim Minh khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Cứ để cho nó hiểu lầm. Ta không thấy được lý do để Tinh Vân phải tiếp tục qua lại với người đã có vợ như Nam Phong. Nếu chỉ là vì đứa con mà để Tinh Vân chịu cảnh uất ức với nhà họ Đoàn và nhà họ Lưu thì ta là người đầu tiên phản đối. Ta không tin một thời gian sau Nam Phong và vợ hắn không có con. Lúc đó, tự bản thân hắn sẽ thấy thằng bé là gánh nặng trong gia đình. Chúng ta nhân cơ hội đó mang thằng bé về nhà. Còn bây giờ hãy để chuyện của thằng bé ở đó đi và cũng nói với Tinh Vân nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa. Trước mắt hãy lo cho chuyện tổ chức sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Tinh Vân và việc trao quyền chủ tịch Hội Đồng Quản Trị cho con bé.”

Hoàng Gia Khiêm nghe xong thì liền gật đầu tán đồng: “Dạ, mẹ nuôi. Con đang tiến hành cho đóng con tàu du lịch theo ý của ông ngoại để làm quà mừng sinh nhật cho Tinh Vân. Hôm đó nhất định sẽ là sự kiện lớn chấn động thương giới, chính giới và cả giới truyền thông nữa. Lúc đó e rằng Lưu tổng của Viễn Phương... ”

Nói đến đây, Hoàng Gia Khiêm liền e dè dừng lại, anh ngẩng lên cẩn trọng nhìn sắc mặt của bà Minh. Bà biết Hoàng Gia Khiêm muốn nói đến điều gì, chỉ là trong lòng tự nhiên thấy trống rỗng. Bà thở dài rồi nhấp ngụm trà, lắc đầu khẽ đáp: “Chuyện gì đến sẽ đến, trước sau bên đó cũng biết sự trở về của ta và Tinh Vân. Có những chuyện đối mặt rõ ràng thì sẽ tốt hơn là trốn tránh.”

Hoàng Gia Khiêm hiểu ý liền khẽ khàng gật đầu, lễ phép thưa: “Con hiểu rồi thưa mẹ.”