Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 117: Tìm một cuộc sống mới (9)




Còn cái chết của bạn gái hắn là do hắn tự làm tự chịu. Liên quan gì đến chúng ta?”

Đoàn Nam Phong thở dài khi nghĩ về sự việc của Băng Thanh vào hai năm trước. Sở dĩ cô ta được anh chú ý là vì cô ta là tình nhân mới nổi bên cạnh ba anh lúc đó. Mà Đoàn Nam Phong vốn bất hòa với ba anh cho nên đã chọc tức ông ấy bằng cách phỗng tay trên của ông, cướp Băng Thanh về. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh thực sự bị mê hoặc. Băng Thanh có vẻ đẹp gợi tình và gương mặt thu hút hiếm có. Phàm là đàn ông sẽ rất ít người cưỡng lại được nhan sắc của cô. Chí ít là muốn nếm thử. Lúc đó, Đoàn Nam Phong còn rất trẻ, chỉ đôi mươi. Ở cái tuổi đang trưởng thành và ngông cuồng anh đã không cưỡng lại nổi sức hút đó của Băng Thanh mặc dù anh đã nhìn trúng Lưu Uyển Linh. Cho nên ai cũng nói, Đoàn Nam Phong đa tình phong lưu thành tính. Sau khi qua một đêm triền miên cùng Băng Thanh, anh cũng không lưu luyến nhiều. Càng biết rõ không thể lâu dài vì cái thiếu nhất ở Băng Thanh là khiến trái tim anh xúc động. Tuy nhiên, anh vẫn giữ cô ấy bên cạnh như tình nhân để chọc tức cha mình. Chỉ có điều anh không động vào cô lần nữa.

Đáng nói nhất là lúc này khi Băng Thanh xuất hiện bên cạnh Đoàn Nam Phong, cô ta lại vừa mắt Lâm Thiên Vũ. Băng Thanh cũng là người phóng khoáng cho nên đã lén anh qua lại với Lâm Thiên Vũ. Chỉ có điều Lâm Thiên Vũ xưa nay không có chuyện gì giấu người bạn thân này mà Đoàn Nam Phong thì cũng không tiếc gì mà sẵn lòng tặng cô ta cho Lâm Thiên Vũ. Hai người họ qua lại với nhau một thời gian thì Đoàn Nam Phong nghĩ đến chuyện cưới Lưu Uyển Linh cho nên anh muốn kết thúc với Băng Thanh. Lúc đó, anh đã bí mật hẹn cả Lâm Thiên Vũ và Băng Thanh đến khách sạn để có cớ bắt gian tại trận cho dễ chia tay.

Không ngờ Băng Thanh không xấu hổ hối lỗi van xin mà còn lớn giọng mắng lại anh và Lâm Thiên Vũ là “người đồng tính” và nói sẽ công bố chuyện này với truyền thông rằng Đoàn Nam Phong trước nay chỉ dùng cô để che đậy sự thật. Chứ thật ra anh là không thể với phụ nữ. Bất ngờ bị vu khống, cả Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ cứng đờ người. Sau đó vì quá tức tối, hai người họ đã cho cô ả nếm mùi “công hay thụ”.

Lâm Thiên Vũ nhớ lại sự việc lúc đó với Băng Thanh chỉ có thể lắc đầu: “Đời tôi chưa từng thấy cô gái nào mạnh mẽ như vậy. Cô ta không những không sợ hãi mà còn thích thú “chuyện ba người” như vậy.”



Đoàn Nam Phong ánh mắt âm lãnh, lạnh lùng như băng, nhàn nhạt nói: “Nếu cô ta đã thích thì tôi cho cô ta toại nguyện. Dùng thân xác của cô ta để đem lại các loại giao dịch có lợi cho mình.”

Lâm Thiên Vũ lắc đầu, chậc lưỡi: “Ngủ với cô ta thật sự rất thích. Lần nào cũng vậy. Cái “hoa động” mê người đó mấy ai có được. Chỉ không ngờ từ lúc nào cô ta lại ngả vào lòng của Lập Thế Khang.”

Đoàn Nam Phong nheo mắt nghĩ ngợi một lúc lại nói: “Có thể từ trước khi ả tiếp cận ba tôi.”

Lâm Thiên Vũ cười nói: “Dẫu sao, chúng ta cũng không nợ gì cô ta cả. Cô ta giúp chúng ta giao dịch thành công thì chúng ta cũng tặng cho cô ta không ít thứ. Toàn lâu đài ở Massy là một ví dụ. Chỉ tiếc là...”

Nói đến đây, Lâm Thiên Vũ lại ngừng. Đoàn Nam Phong liền hỏi: “Cậu thấy tiếc khi tôi cho cô ta vào tù sao?”