Xe ngựa dừng trước cửa lớn Hầu phủ.
Tần Lộ một mực đỡ Hứa Thiên Kiêu, thẳng đến dừng ở cạnh xe ngựa.
"Công chúa, người cần ghế ngựa, hay vẫn là cần ty chức cống hiến sức lực?" Nàng thanh âm bình tĩnh, thái độ cung kính, dường như câu hỏi này chẳng qua bình thường.
Hứa Thiên Kiêu rút tay ra.
"Có chút thời điểm, Tần thị vệ chớ thay ta bao biện thỏa đáng." Nàng nói ra: "Cần biết, Bổn cung xưa nay, không cần người như vậy."
"Ân." Tần Lộ nói: "Ty chức nhớ kỹ."
Hứa Thiên Kiêu liếc nhìn nàng một cái không hề lên tiếng.
Thanh Âm vội tiến qua mã xa phu đưa tới ghế ngựa trước đó cất kỹ.
____________________________________
Mọi người trở lại phủ công chúa lúc này mới phát hiện xe ngựa phò mã Tề Hạo cũng đuổi theo.
"Thiên Kiêu." Tề Hạo được người khiêng xuống xe ngựa, liền lập tức gọi lại Hứa Thiên Kiêu.
Hứa Thiên Kiêu vỗ vỗ mềm kiệu trên lan can, hạ nhân liền dừng lại chân chờ ở tại chỗ.
Tề Hạo được gã sai vặt đẩy tới, hắn nhìn Hứa Thiên Kiêu, nhất thời muốn nói gì nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Phò mã không cần xin lỗi, hôm nay là Bổn cung không quản tốt hạ nhân, để phò mã qua tốt Trung thu." Hứa Thiên Kiêu quét mắt Tần Lộ, nói ra: "Chẳng qua Tần thị vệ nói cũng đúng, Bổn cung bởi vì ngươi, không muốn cùng những người Hầu phủ so đo, nhưng Bổn cung không thể khoan dung các nàng trên đầu muốn làm gì thì làm."
"Ân, Thiên Kiêu, ta biết rõ hôm nay để ngươi chịu ủy khuất." Tề Hạo vẻ mặt áy náy nói ra: "Ta đã nói qua các nàng rồi, các nàng sẽ không còn như vậy....."
Hứa Thiên Kiêu nhịn không được bật cười.
"Phò mã, chớ lại nói đùa.
Ta Hứa Thiên Kiêu hôm nay ấm ức, nếu để kẻ đó sống sẽ mất mặt cực kỳ.
Nhưng thật ra, ngươi nên tìm một cái nữ nhân."
Hứa Thiên Kiêu nhìn Tề Hạo thở dài, "Lời muốn nói ta đã nói qua nhiều lần, lần này sẽ không hơn nữa.
Một lần ta có thể nhường nhịn, nhưng chính là người của Tề gia ngươi sẽ nhịn không được."
Tựa như Tần Lộ nói, nàng không nổi giận, không so đo, hoàn toàn là nhìn đến mặt mũi Tề Hạo.
Nếu không phải Tề Hạo cứu nàng một lần, nếu không phải Tề Hạo một mực đối nàng không tệ thì Hứa Thiên Kiêu đã sớm ra tay dạy dỗ mấy cái nữ nhân nhiều lần khiêu khích.
Hôm nay mấy cái nữ nhân nhìn nàng một mực nhượng bộ liền càng ngày càng quá phận.
Nếu nàng không ra tay, mấy cái nữ nhân còn không biết nháo đến chuyện gì.
Hứa Thiên Kiêu nói xong nhìn Tề Hạo khuôn mặt lúng túng, không đợi hắn đáp lại vỗ vỗ lam can kiệu mềm mang theo hạ nhân rời đi.
Tề Hạo giữ vững tư thế một thời gian dài nhìn bóng lưng Hứa Thiên Kiêu dần dần đi xa.
Tần Lộ do dự một chút, vẫn là đi tới đối với Tề Hạo hành lễ: "Phò mã, sự tình vừa rồi bởi vì dính đến ty chức, cho nên ty chức đối với Hầu phủ Thái phu nhân mạo phạm, mong rằng phò mã thứ tội."
Cách làm người của Tề Hạo như thế nào, Tần Lộ chính mình từng xem qua, cũng nghe Trần Nhiên nói qua.
Nhìn sự tình tiến triển đến hôm nay Tần Lộ trong nội tâm mơ hồ có chút đồng cảm với phò mã này.
Nàng có thể nhìn ra được Tề Hạo đối với Hứa Thiên Kiêu có chân tình, thậm chí là bởi vì cái chân tình này hắn cam nguyện đội lên "nón xanh", cam nguyện cấp cho nàng tự do.
Chẳng qua rất đáng tiếc, Hứa Thiên Kiêu không cảm kích!
Vừa rồi tại Hầu phủ, cùng Tần thị đương đầu khí thế chính là mượn Hứa Thiên Kiêu bảo vệ chính mình nhưng đến cùng trên mặt Tề Hạo có phần khó coi.
Tuy rằng nàng không đến mức sợ hãi Tề Hạo nhưng đến cùng nên nói tiếng thật có lỗi với hắn.
Đều dưới một mái hiên, vẫn là không nên quá mức đắc tội với người thì tốt hơn.
"Không việc gì." Tề Hạo vẫy vẫy tay, dừng một khắc lại thở dài, "Lại nói đến, ngươi cũng là người bị hại.
Ngươi...!Nén bi thương."
Tề Hạo đáy mắt có lo lắng cùng thương cảm, Tần Lộ nhìn thấy lập tức liền hiểu.
Sợ là hắn biết mình là thân nữ nhi rồi!.....
"Đa tạ phò mã." Lần này nói lời cảm tạ, Tần Lộ càng thiệt tình thêm vài phần.
____________________________________
Thời điểm Tần Lộ hôn mê Trần Nhiên luôn là người trực đêm, hiện tại Tần Lộ đã khỏe nàng liền nhường Trần Nhiên trở về.
Trần Nhiên lại không chịu, "Tần Lộ ca, ngươi vừa vặn mới tốt một chút, nên nghỉ ngơi nhiều a.
Ngươi mau trở về nghỉ ngơi, chờ hoàn toàn hồi phục lại đến lượt ngươi."
"Ta đã tốt rồi." Tần Lộ nói.
"Ngươi cũng đừng thể hiện!" Trần Nhiên vẻ mặt không tin nói.
Ngày ấy Tần Lộ được mang ra ngoài, toàn thân hầu như nhiễm máu.
Khoảng thời gian sau là bất tỉnh rất lâu, công chúa không có biện pháp liền phái mấy cái thuộc hạ đi tìm thảo dược.
Chẳng qua không nghĩ tới, sau khi hắn trở về Tần Lộ đã tỉnh, bọn hắn một đội người đi ra ngoài hái thảo dược bây giờ cũng không cần dùng đến.
Trúc Âm lại gương mặt lạnh lùng từ phòng trong đi ra.
"Tần thị vệ, công chúa muốn gặp ngươi."
Sắc trời đã tối, Tần Lộ nhìn không thấy trên cổ nàng còn hay không vết hằn.
Nghĩ đến hôm qua chính mình siết nàng là dùng toàn bộ sức lực, cũng không biết Trúc Âm sẽ giải thích như thế nào.
Tần Lộ không để ý đến Trúc Âm quay người hướng về phía Trần Nhiên vẫy vẫy tay nhấc chân vào cửa.
Trần Nhiên sờ sờ cái mũi, lại thở dài xoay người rời đi.
Căn phòng rộng lớn, phía ngoài là chính sảnh, bên trong phòng ngủ, từ bên trái đi vào chốc lát lại nghe đến rắc....rắc....Tiếng nước.
Hương khí Ngọc Trâm ngày càng đậm, Tần Lộ đoán được Hứa Thiên Kiêu là đang tắm gội.
Trong nước, tất nhiên nhỏ không ít Ngọc Trâm lộ đi.
Biết Tần Lộ là nữ nhân, Hứa Thiên Kiêu thật đúng là càng ngày càng không để ý rồi.
Nếu là để nàng biết rõ, kỳ thật Tần Lộ căn bản ưa thích nữ nhân, cũng không biết nàng có hay không hối hận giờ phút này quá mức không để ý.
Hoàng sa* mỏng mờ nhạt trước mắt.
Tần Lộ ngẩng đầu liền chứng kiến cánh tay bạch ngọc Hứa Thiên Kiêu ghé vào cạnh ao.
Tuy có sa mỏng che chắn nhưng vẫn có thể thập phần thấy rõ ràng khuôn mặt một mạt ửng đỏ, cánh vai trắng tuyết, ngọc thủ nhỏ dài nõn nà.
* Hoàng= màu vàng
"Công chúa." Tần Lộ mở miệng, không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.
Nàng là một cái nữ nhân bình thường lại đối với thân thể nữ nhân khác nổi lên cảm giác.
Mặc dù biết nữ nhân trước mắt nàng không nên động tâm nghĩ đến nhưng nửa năm trôi qua, Tần Lộ khống chế không nổi chính mình.
"Biết rõ ta vì cái gì tìm ngươi tới sao?" Hứa Thiên Kiêu thanh âm nhàn nhạt.
"Ty chức không biết.".
Tần Lộ nghiên đầu bất động.
"Vào trong rồi nói."
Tần Lộ do dự một khắc, ánh mắt xéo qua quét đến Trúc Âm, Trúc Âm tự nhiên cũng nhìn lại bên hông tay còn nắm lại thành đấm.
Tròng mắt liếc qua Tần Lộ rút cuộc hiểu được Trúc Âm vì cái gì đối với nàng hận như vậy.
Thời điểm trước cho rằng Tần Lộ là nam nhân, Hứa Thiên Kiêu sẽ đối với nàng thân mang chán ghét.
Mà khi biết rõ Tần Lộ là nữ nhân, Trúc Âm lại sợ hãi, bởi vì chính nàng là nữ nhân nhưng nàng lại đối với Hứa Thiên Kiêu có tình ý không thể nói ra miệng.
Cho nên nàng sợ hãi, Hứa Thiên Kiêu yêu nghiệt như vậy chắc chắn có thể làm nữ nhân động tâm.
Nàng sợ hãi Tần Lộ giống như nàng, động tâm với Hứa Thiên Kiêu.
Nếu như một vật có thật nhiều người ưa thích, như vậy thứ đó chính là vật tinh quý.
Đồng dạng, một nữ nhân nếu như được nữ nhân mơ ước, như vậy lực hấp dẫn là gấp bội.....Tần Lộ biết rõ, nàng không thích Hứa Thiên Kiêu, nhưng ngay từ đầu nàng đã bị Hứa Thiên Kiêu sắc đẹp sở hoặc.
Luận dung mạo xen lẫn đối với Hứa Thiên Kiêu đau lòng cùng thương tiếc.
Xem ra chính mình cũng là dạng người bất chính.
Hứa Thiên Kiêu khiến nàng giết Tần Đại Bảo, nàng ngược lại có cảm giác bản thân giống như ưa thích Hứa Thiên Kiêu.
Nhất là hôm nay.
Cửa hoàng cung đến một đường Hầu phủ.
Bộ dạng Hứa Thiên Kiêu sinh khí lại phát không được, nội tâm Tần Lộ cũng cảm thấy không cao hứng.
Tần Lộ hướng về Trúc Âm cười cười.
Vén ra sa mỏng đi vào.
Hứa Thiên Kiêu sửng sốt một chút, thân thể căng thẳng nửa người trên có chút lui về sau một ít.
Không còn vật ngăn cản tầm nhìn cảnh sắc hương diễm càng thêm trực quan.
Nhất là vật giấu dưới tầng nước có chút run run gợn sóng.
"Thật nhỏ..." Tần Lộ cảm thán nói.
"Ngươi đang nhìn cái gì?!" Hứa Thiên Kiêu đã quên chính mình muốn nói gì, chẳng qua là chứng kiến ánh mắt Tần Lộ nàng theo bản năng cảm thấy thẹn.
Nâng lên hai tay dùng sức phát mặt nước, bọt nước văng tung tóe, thanh âm cất cao hô: "Đi ra ngoài!".
Như vậy nhìn càng thêm rõ một chút....
"Công chúa vội gì chứ? Người có, ta đều có." Tần Lộ nói ra, tiếp theo thập phần ghét bỏ cao thấp dùng con mắt đánh giá Hứa Thiên Kiêu, khinh thường nói: "Hơn nữa, của ta có thể so với ngươi đại hơn."
Hầu hạ bên trong Thanh Âm cùng Lan Âm đều trừng lớn hai mắt không dám tin nhìn xem Tần Lộ.
Mà Trúc Âm càng tức giận đến cùng cũng không biết dùng ánh mắt gì nhìn Tần Lộ.
Hứa Thiên Kiêu lúc này thật sự tức giận đỏ mắt, bị một nữ nhân như thế nhục nhã, nàng sắp khóc!
"Cút ra ngoài!" Nàng hét lớn.
Tần Lộ lại quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, xoay người thản nhiên đi ra ngoài.
Chưa đến một khắc Hứa Thiên Kiêu mặc xiêm y chỉnh tề bước ra.
Khuôn mặt tức giận nhưng đôi má lại có chút phiếm hồng.
"Tần Lộ, ngươi đừng tưởng rằng ta không nỡ giết ngươi!" Nàng quát lạnh nói: "Với thân thủ của ngươi, nếu muốn ta có thể tìm thêm một cái dễ dàng! Ta hiện tại không giết ngươi, bởi vì cảm thấy ngươi còn hữu dụng, ta chẳng qua không muốn lại phí công phu đi tìm.
Nếu như ngươi không biết điều, ngươi có tin hay không ta hiện tại lấy mạng ngươi!"
Hứa Thiên Kiêu tìm Tần Lộ tới đây, nguyên bổn chính là tức giận nàng hôm nay hai lần tự tiện chủ trương, muốn mượn cơ hội giáo huấn Tần Lộ một chút.
Thật không nghĩ đến, kết quả lại bị nàng bức đến sinh khí.
Hiện tại Hứa Thiên Kiêu phóng ra những lời này, tức giận ở đáy lòng thoáng chút áp chế.
Nhưng Tần Lộ căn bản không sợ nàng.
Tần Lộ biết rõ Hứa Thiên Kiêu tuyệt đối không nỡ giết nàng, từ lúc nàng hôn mê từ hành động của Hứa Thiên Kiêu có thể nhìn ra được.
Tuy rằng Tần Lộ biết rõ Hứa Thiên Kiêu không phải là loại yêu thích nàng, nhưng nàng biết Hứa Thiên Kiêu đối với nàng thực sự khác biệt.
Mặt khác, Tần Lộ nắm giữ bí mật Hoài Nam vương.
"Công chúa, ty chức còn có kế hoạch tháng sau đi đến đại doanh, không biết công chúa có việc phân phó." Tần Lộ nói ra.
Hứa Thiên Kiêu quả thực là bị chọc giận sinh cười.
Lời nói một phen vừa rồi chẳng lẽ là đàn gảy tai trâu rồi sao?
Là Tần Lộ không hiểu hay cố tình không hiểu to gan lớn mật cho rằng Hứa Thiên Kiêu thật sự coi trọng nàng.
Tần Lộ lại bỏ qua tính khí Hứa Thiên Kiêu tiến lên một bước lôi kéo cánh tay Hứa Thiên Kiêu dán tại bên tai nàng nhẹ nói: "Công chúa, Hoài Nam vương muốn tạo phản, bởi vậy ty chức có việc cần làm, công chúa nhất định phải tốt tốt cân nhắc mới được.".