Thiên Kiêu

Chương 42: Chương 42






Hạ nhân động tác rất nhanh chưa đến nữa khắc đem căn phòng tẩy trừ thập phần sạch sẽ.

Không người chết, mặt đất không còn nhuốm máu tươi, thậm chí mùi vị huyết tinh cũng bị hương Ngọc Trâm dễ ngửi che lấp.

Ánh đèn khắc lên có thể thấy dung nhan Hứa Thiên Kiêu một mảnh trắng bệch.

"Thanh Âm." Nàng lên tiếng gọi người.

Bốn cái Đại cung nữ đều tại đây.

Thanh Âm tiến lên vài bước hành lễ, "Công chúa, có nô tỳ."
"Lan Âm." Hứa Thiên Kiêu mở miệng lần nữa, khóe mắt ướt át, dĩ nhiên là sắp rơi lệ.

"Công chúa, có nô tỳ, nô tỳ vẫn ở đây ", Lan Âm tiến lên một bước đứng bên cạch Hứa Thiên Kiêu cầm tay của nàng.

Hứa Thiên Kiêu nở nụ cười, nước mắt liền rơi xuống.

"Bổn cung lần thứ nhất giết người, là năm mười bốn tuổi." Nàng thấp giọng nói ra.

Lan Âm nắm tay của nàng, Thanh Âm phát run: "Đúng, lần thứ nhất giết người, là nô tỳ cùng Thanh Âm tỷ tỷ động thủ, giết chính là lão cầm thú Tiết Văn kia!"
Hứa Thiên Kiêu nhìn nàng, "Lan Âm.

Ta lần đó có lỗi với ngươi."
Lan Âm là nha hoàn nhỏ tuổi nhất bên cạch Hứa Thiên Kiêu, nhớ lại năm đó Hứa Thiên Kiêu mười bốn tuổi Lan Âm cũng chỉ có mười hai tuổi.

Hôm nay Lan Âm mười sáu tuổi thoạt nhìn nhưng giống như tiểu cô nương mười bốn, lúc nàng mười hai tuổi có tính trẻ con, mặt tròn búp bê, thích ăn bánh ngọt.

Chỉ là một tiểu cô nương thế nhưng đã cứu Hứa Thiên Kiêu một mạng, bị Tiết Văn kia....!
"Không phải." Lan Âm lắc đầu nói ra: "Nô tỳ là hạ nhân, từ nhỏ xuất thân thấp hèn.

Có thể cứu được công chúa, đây là Lan Âm tam sinh hữu hạnh.

Công chúa, người thực sự không có lỗi ngược lại chính là đưa nô tỳ cơ hội.

Để nô tỳ biết được bản thân là người hữu dụng có thể giúp đỡ người."
Hứa Thiên Kiêu thở dài: "Nếu nói là thấp hèn, ta chính là không biết xấu hổ.

Đường đường là công chúa lại bị ca ca đưa đến cho Tiết Văn gần đất xa trời, ta mới chính là kẻ thấp hèn nhất."
"Công chúa." Thanh Âm lên tiếng gọi nàng.

Hứa Thiên Kiêu cười cười, nói: "Ta biết rõ, không nói nữa." Nàng đưa tay vuốt mặt Lan Âm, để lại một tiếng thở dài.

Nàng cuối cùng, chính là hủy cả đời Lan Âm.

Năm đó do nàng quá nhát gan, quá nhu nhược, quá ích kỷ.


Nếu như nàng biết rõ, Lan Âm cũng sẽ không vì chuyện năm đó mà biến thành như hôm nay.

"Công chúa, người thật sự không cần nghĩ nhiều như vậy, người đối tốt với ta, ta cũng một mực coi người giống như là tỷ tỷ mà đối xử.

Chuyện năm đó, mặc kệ có hay không lặp lại một lần nữa ta đều ngăn trước mặt công chúa.

Người bảo hộ chúng ta nhiều năm như vậy chúng ta cũng nên hộ ngươi một lần."
Lan Âm nói ra, không tự xưng nô tỳ cũng không có đối với Hứa Thiên Kiêu dùng tôn xưng, "Cho nên, ngươi về sau không được nói nữa xin lỗi rồi.

Đây là ta cam tâm tình nguyện".

Hứa Thiên Kiêu quay đầu, chứng kiến Thanh Âm kiên định gật đầu.

Năm đó Hứa Thiên Kiêu xuất giá, Thanh Âm là nha hoàn hồi môn đại nha hoàn, lúc trước, cũng thật là Thanh Âm cái thứ nhất đứng ra.Hứa Thiên Kiêu đến Tiết gia trên danh nghĩa là phu nhân lão tướng quân nhưng thực tế, Tiết gia nhân khẩu đông đảo thế lực cường đại.

Tuy là công chúa, thực chất lại xem như một cái công chúa bị ném bỏ, lực đơn thế cô.

Hứa Thiên Kiêu qua được lúc đo là nhờ Thanh Âm xử sự.

Cho nên Lan Âm mới đứng dậy.

Nước mắt Hứa Thiên Kiêu không biết biến mất từ khi nào.

"Công chúa vừa rồi muốn giết Tần thị vệ sao?" Lan Âm nhìn Tần Lộ, Tần Đại Bảo cùng Hồng di nương cùng nhau được mang đi liền cho rằng Tần Lộ đã bị, hỏi Thanh Âm mới biết được tình huống như thế nào.

"Không có." Hứa Thiên Kiêu nghĩ đến Tần Lộ, lắc đầu một lúc, sự tình này chính mình còn do dự nói: "Ta thậm chí sẽ không nghĩ đến Tần Lộ sẽ thật sự giết Tần Đại Bảo.

Bản ý của ta là chỉ cần giết nữ nhân kia mà thôi."
Hứa Thiên Kiêu mượn cơ hội này, cho Tần Lộ một bài học từ nay về sau không dám lừa gạt mình mà thôi.

Không nghĩ tới Tần Lộ thật sự một đao đem Tần Đại Bảo giết đi.

Không biết đợi nàng tỉnh lại, nghĩ lại sự tình như vậy sẽ có dạng tâm tình gì.

"Lan Âm, ngươi thay bổn cung nhìn xem tình huống bên kia." Hứa Thiên Kiêu căn dặn Lan Âm nói: "Đây là Tần....Thị vệ, lần thứ nhất giết người.

Bổn cung lo lắng nàng chịu không được khích động."
Thanh Âm cùng Lan Âm hầu hạ Hứa Thiên Kiêu rửa mặt, Mai Âm cùng Trúc Âm trước lui ra.

Hai người đi đến trong sân Mai Âm bỗng nhiên mở miệng nói: "Muội muội, ta thấy lấy thái độ của ngươi vừa rồi không sai a.

Là ghét Lan Âm sao?"
Trúc Âm lạnh lùng nhìn Mai Âm, "Mời ngươi gọi tên của ta."
"Trúc Âm cô nương." Mai Âm cười nói: "Ngươi có phải hay không ghen ghét Lan Âm vì được công chúa coi trọng? Ôi, cũng không thể trách Lan Âm muốn trách còn phải trách chính ngươi đó.


Năm đó động tác quá chậm, không có cướp được cái cơ hội tốt a."
"Mai Âm!" Trúc Âm tay bắt được cổ áo Mai Âm, "Sự tình hôm nay, tốt nhất không nên đến tai chủ tử!."
Mai Âm bị kéo sự khó thở, đôi má dần dần biến hồng, "Khục...khục khục...khục ngươi, ngươi thiếu quan tâm.

Ta đã biết không cần phải ngươi tới dạy!"
"Ngươi biết là tốt rồi!" Trúc Âm trên tay khí lực bỗng nhiên tăng lớn hầu như đem Mai Âm nhắc bỗng trên không trung sau đó buông lỏng tay ra.

Mai Âm che ngực ho mãnh liệt, nhìn Trúc Âm đã đi xì một tiếng nói.

Hiển Tông đế phái ta đi nằm vùng, Trúc Âm ngươi chỉ là thiếp thân cung nữ thân.

Đơn độc ngậm miệng, không chịu lên tiếng.

Hứa Thiên Kiêu cũng thật sự bị mù, nô tài như vậy còn giữ!
____________________________________
Lọt vào trong tầm mắt là chói mắt hồng, chóp mũi là khó nghe đẫm máu.

Tần Lộ ngồi ở máu thành hàng, chứng kiến phía trước có một cái thấy không rõ tướng mạo người, giơ thương đối với mình.

Nàng rất sợ hãi.

Hai tay nắm thành quả đấm, thân thể run nhẹ.

Ta biết rõ, ta có tội, nhưng đây là ở cổ đại, đây là tình huống đặc biệt.

Nếu như ta không giết hắn, ta sẽ chết.

Ta, ta có tội, ta vì bản thân có thể còn sống, mà.....!
Một tiếng súng vang.

Tần Lộ từ từ ngã xuống mặt đất.

Tiếp theo nhìn thấy người vận hắc y trong bóng tối đi ra ánh sáng.

Tần Lộ thình lình phát hiện người nọ chính là mình.

Người đó không phải thiếu nữ Tần Lộ mà chính là Tần Lộ ba mươi tuổi lúc ở hiện đại.

Tóc ngắn lưu loát, một thân hắc y, mặt không đổi sắc nhìn mình nằm trên đất.

"Ta đã chết rồi." Hắc y chính mình mở miệng,
"Ngươi là ta, nhưng mà ngươi cũng không phải ta.


Ta đã chết rồi,chết trong lúc đuổi bắt tội phạm".

"Ngươi nếu như là ta, ngươi nhất định sẽ được luật pháp nghiêm trị."
"Thế nhưng là, ngươi không phải ta."
"Đây là sinh mệnh mới của ngươi, nơi này ngươi mới có tương lai.

Ngươi nếu như còn gắt gao ôm lấy kí ức đã qua ngươi vĩnh viễn sẽ bị ám ảnh.

Ngươi không còn là Tần Lộ ở xã hội hiện đại, mà là người của niên đại này, người của phủ công chúa Tần Lộ."
"Nếu như ngươi muốn tự do, nếu như ngươi muốn bảo hộ người bên cạnh, nếu như ngươi muốn sống được tự tại một chút.

Như vậy, quên ta, quên đi lúc còn ở hiện đại."
"Tần Lộ, ngươi tỉnh, tỉnh lại.

Ngươi không phải ta, ngươi nhớ kỹ, phải nhớ kỹ."
Tần Lộ bờ môi động đậy, tuy nhiên lại nói không ra lời.

Trong bụng từng hồi một đau, nàng nghĩ đưa tay đè lại nhưng tay nhưng căn bản nâng không nổi.

Ni mã a!
Di mụ của lão tử còn chưa đi sạch sẽ a!
Bóng người trước mặt từ từ biến mất, một người khác lại xuất hiện.

Là một tiểu hài tử váy hồng trang sức tao nhã.

"Tần tỷ tỷ, ta phải đi.

Ngươi có thể hay không đáp ứng ta, chiếu cố mẹ ta, Đại tỷ của ta, còn có tiểu muội."
Tần Lộ vẫn như cũ nói không ra lời.

Thiếu nữ Tần Lộ nở nụ cười, nói: "Ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định làm được, đúng không?"
"Ta rời đi, ngươi hảo bảo trọng."
"Ngươi...!Ngươi đừng đi a..." Tần Lộ gọi thiếu nữ Tần Lộ, nhưng thiếu nữ Tần Lộ bóng dáng đã từ từ tiêu tán.

"Tần tỷ tỷ, ta không cảm thấy khó chịu nữa.

Ta thật cao hứng bởi vì tuy rằng ta chết đi, thế nhưng ngươi có thể giúp ta bảo hộ ta người ta thân cận nhất."
Một mãnh hư không.

"Sau này tái ngộ, Tần tỷ tỷ." Thiếu nữ Tần Lộ phất phất tay, xoay người đi từ từ rồi.

"Tiểu Lộ, tiểu Lộ, hài tử của ta..."
"Tiểu Lộ, ô ô ô, tiểu Lộ ngươi nhanh tỉnh lại a...!Đại tỷ cần ngươi, đại tỷ không thể không có ngươi a!"
"Nhị tỷ, Nhị tỷ..."
"Thúc thúc...."
Kì lạ âm thanh quen thuộc từ bốn phương tám hướng truyền đến Tần Lộ cảm thấy màng nhĩ đều muốn nổ tung.

"Đừng nói nữa, đừng nói!"Nàng vô ý thức phất tay hô.

Nhưng mà người vây quanh bên giường thấy Tần Lộ không hề tỉnh lại.


Thương thế mất máu quá nhiều, đang chờ đại phu tới cứu mạng người!
"Tiểu Lộ, tiểu Lộ, cha ngươi hắn không còn, ngươi cũng không thể theo hắn...." Mai thị khóc ròng nói: "Nếu như ngươi là không còn, người toàn gia chúng ta sống thế nào a!"
"Đại phu đến, đại phu đến rồi!" Bên ngoài có tiểu nha hoàn lớn tiếng kêu lên.

Tần Cầm vội bước nhanh ra ngoài đón.

Một cái lão đại phu tóc hoa râm đeo theo cái hòm thuốc, bị một người tuổi còn trẻ lôi kéo lảo đảo vọt vào.

"Ngươi...!Là Tần cô nương a?" Trần Nhiên hỏi: "Tần Lộ ca ở đâu ta đem đại phu mời tới, hắn bị thương, phải nhanh lên một chút xem mới được."
"Trong phòng." Tần Cầm chỉ vào trong phòng nói ra.

Trần Nhiên gật gật đầu, cũng bất chấp lau mồ hôi, vội giật lão đại phu tiếp tục đi.

Mọi người vừa đi tới cửa rồi, Tần Cầm mới chợt nhớ tới đến hôm nay bọn hắn cũng không hợp với thích đi vào.

Tần Lộ không phải đại ca, mà là Nhị tỷ, nàng tổn thương tại bụng dưới, nữ nhân chỗ đó, sao có thể gọi nam nhân trông thấy.

"Trần thị vệ đợi một chút!" Tần Cầm kêu lên, chạy tới.

Trần Nhiên quay đầu, nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ngươi không thể đi vào." Tần Cầm nói ra, lại nhìn lão đại phu, "Ngươi cũng không thể đi vào."
Lão đại phu tuổi tác không nhỏbị Trần Nhiên lôi kéo chạy một đường thiếu chút nữa mệt đến tắt thở.

Thật vất vả mới có thể đến nơi nay còn bị ngăn cản không cho đi vào.

Lão đại phu thoáng cái tức tối nở nụ cười.

"Ta không thể đi vào?" Hắn nói ra: "Tiểu cô nương, trong phòng đợi ta cứu mạng, ngươi với người đó có cừu oán sao?"
Tần Cầm không để ý tới hắn nhìn Trần Nhiên khẩn cầu, "Trần thị vệ, ngươi, ngươi có thể hay không giúp ta tìm một nữ đại phu tới đây?"
Nữ nhân không thích hợp xuất đầu lộ diện hơn nữa y thuật cao minh chỉ truyền cho nam nhân, nữ nhân học y thuật là vi phạm nữ tắc.

Bởi vậy muốn tìm nữ đại phu, khó càng thêm khó.

Trần Nhiên trên mặt lộ ra hổ thẹn.

"Xảy ra chuyện gì?" Một giọng nữ đột ngột truyền đến, Lan Âm mang theo Mặc Lan đã đi tới.

"Lan Âm cô nương." Trần Nhiên hướng về phía Lan Âm gật đầu nói.

Lan Âm nhìn về phía sau Trần Nhiên là một lão đại phu, lại nhìn một chút Tần Cầm, trong lòng liền biết rõ là chuyện gì xảy ra rồi.

Nàng cười đối với lão đại phu nói: "Làm phiền đại phu người vất vả chạy đến, người ở bên trong chịu vết thương do dao chém, làm phiền ngươi kê dược liệu.

Về phần ngoại dụng của thuốc, công chúa vừa rồi đã thưởng, cũng không nhọc đến động ngài." Lại căn dặn Mặc Lan nói: "Đi gọi tiểu nha hoàn tới đây mời lão đại phu đi uống chén trà nhỏ, mặt khác gói kỹ tiền chữa bệnh."
Lão đại phu nhìn nàng phía sau nàng phái đoàn không nhỏ, biết là cái nhân vật quan trọng.

Người phủ công chúa hắn không thể chọc được bởi vậy ngoan ngoãn theo Mặc Lan đi xuống.

"Trần thị vệ truocs hết mau trở về thôi, Tần thị vệ bị thương, đêm nay còn phải làm phiền ngươi rồi.

Tần thị vệ ở nơi này ngươi đừng lo lắng, công chúa đã thưởng dược trị ngoại thương nên không có gì đáng ngại." Lan Âm nói ra đi kéo Tần Cầm: "Tần Cầm, chúng ta mau vào đi.".