Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 88: 88: Móng Vuốt Thú Màu Vàng





Bóng đêm bao phủ trong gian phòng, Lâm Diệp thở dốc dồn dập, mỗi một tấc da thịt khắp người đều sinh ra cảm giác đau nhói như kim châm, mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo quần.

“Không ngờ rằng, ải thứ hai này lại còn muốn biến thái hơn so với dự tính...”
Lâm Diệp lẩm bẩm, trái lại trong lòng cũng không nhụt chí, hắn vốn đã tính trước, lần đầu tiên xông ải chỉ sợ là cơ hội thành công không lớn.

Chỉ là không nghĩ rằng, vừa mới bắt đầu xông ải đã vội vàng bị thua, sự tương phản này làm cho Lâm Diệp cũng nhất thời khó mà chấp nhận.

Liếc mắt nhìn Hạ Chí đang ngủ say, Lâm Diệp lại không buồn ngủ chút nào, hắn một mình đi ra khỏi phòng, dự định tắm nước lạnh một cái.

Lâm Diệp đi ra khỏi phòng hoàn toàn không chú ý tới, khoé môi Hạ Chí hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, chợt lóe lên rồi biến mất.

Trong giấc mộng nàng, lại cảm nhận được sự tồn tại của Lâm Diệp lần nữa, mặc dù nàng không rõ trên người Lâm Diệp đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần có thể cảm nhận được khí tức của hắn, Hạ Chí đã cảm nhận được sự an tâm trước nay chưa từng có.

...!
Đêm đã khuya, bầu trời ánh sao chiếu rọi rực rỡ, chiếu xuống ánh sáng lờ mờ.

Trong sân nhà, Lâm Diệp ngâm mình trong thùng gỗ, cảm nhận cảm giác lạnh như băng của dòng nước chảy dễ chịu trên da thịt, cảm giác đau nhói khắp người cũng theo đó lâm râm rút đi không ít.

“Ba ngày sau, là thời gian bắt đầu ải thứ hai, nhưng theo sức mạnh thể phách của ta hôm nay, chỉ sợ đã định trước kết cục cũng là thất bại.”
Lâm Diệp tựa vào trên thùng gỗ, hai mắt nhìn về phía bầu trời đêm xa xăm trống trải kia, ngơ ngẩn xuất thần.

Ngọn "Thuỷ Sơn" sừng sững trên biển lớn kia cao ngàn trượng, dòng thác chảy xiết, thác nước như rồng, lực đập vào to lớn, vượt quá sức tưởng tượng, muốn hứng lấy thác nước du ngoạn nơi đỉnh núi, dường như đã trở thành một chuyện không thể.

Đến nỗi Lâm Diệp hoài nghi, đừng nói là mình bây giờ, khi rèn luyện thể xác và tinh thần đến Chân Võ cửu trọng cảnh, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu hy vọng xông qua được ải này.

“Thật đúng là làm cho người khác đau đầu.”
Lâm Diệp nghĩ tới nghĩ lui, lại không nghĩ ra một biện pháp nào, không nhịn được thở dài một tiếng.


Hả?
Nhưng rất nhanh, Lâm Diệp bỗng nhiên nhận ra, sức mạnh cơ thể của mình dường như đang hồi phục với một tốc độ không thể tưởng tượng nỗi, mỗi một tấc da, gân cốt, máu thịt đều sinh ra một chút cảm giác tê dại, giống như đang lớn lên vậy.

Tâm trạng Lâm Diệp lập tức bị hấp dẫn, cẩn thận cảm giác, quả nhiên phát hiện ra, bên trong thể phách của mình có lấy một chút sức mạnh kỳ lạ như có như không, đang không ngừng hoà hợp với thân thể của mình.

Mà thân thể vốn đang đau nhói của mình, không chỉ có sức mạnh khôi phục rất nhanh, thậm chí còn trở nên mạnh mẽ hơn so với trước kia một chút!
Sự biến hóa bất ngờ này, lập tức khiến cho Lâm Diệp mừng rỡ, chợt nhớ tới tình hình mấy tháng trước lần đầu tiên rời đi từ “Thông Thiên bí cảnh”.

Khi đó, bản thân mình vốn cho là đã xông qua trọng quan Thanh Vân Đại Đạo thứ nhất, phần thưởng lấy được chỉ vẻn vẹn là một bộ "Tiểu Minh Thần Quyết", ai từng nghĩ ngay cả vết thương “tâm mạch tứ huyệt” cũng không còn tồn tại, ngược lại làm cho mình đông lại vòng xoáy tứ trọng linh lực!.

Truyện Quân Sự
Không những như thế, cũng từ khi đó, thể phách vốn gầy yếu của mình đã có sự cải thiện cực lớn!
“Chẳng lẽ mỗi một lần tiến vào Thông Thiên bí cảnh, vô hình trung cũng có tác dụng cực lớn đối với việc cải thiện cơ thể của mình?”
“Hoặc có thể nói, sự biến hoá thân thể lúc này, có liên quan nào đó với việc mình xung kích ải "luyện thể" kia”
Trong đầu Lâm Diệp nhanh chóng suy nghĩ tìm tòi, ải thứ hai của Thanh Vân Đại Đạo ải “luyện thể”, sẽ đưa mình vào bên trong một chiến cảnh linh văn tên là "hải lưu thiên trọng lãng".

Vừa rồi, sự đau nhói toàn thân của mình chính là bởi vì hậu di chứng lưu lại sau khi bị thác nước đập vào, nhưng bây giờ xem ra, việc này dường như cũng là một loại rèn luyện đối với thân thể?
Cũng thật sự có khả năng!
Lâm Diệp vừa nghĩ đến cửa ải tên là “luyện thể” này, lúc xông ải chỉ có thể sử dụng sức mạnh cơ thể, mà không có cách nào thúc đẩy linh lực, hắn đã cảm thấy, lúc này chút sức mạnh kỳ dị như có như không kia trong thân thể, có lẽ đã tới từ trong “hải lưu thiên trọng lãng” này!
Phát hiện này khiến cho tâm tình vốn mất mác của Lâm Diệp lập tức trở nên phấn chấn, vội vàng lau khô cơ thể, thay vào y phục sạch sẽ, rồi đứng ở trong sân nhà, thi triển khởi hành quân quyền.

Phù! Phù! Phù!
Quyền phong xoèn xoẹt, chấn động không khí, cẩn thận cảm nhận sức mạnh thân thể, quả thực Lâm Diệp phát hiện ra, sức mạnh của mình lại tăng lên không ít!
Trước đó một nắm đấm hết lức, mới có thể làm chấn động không khí đến mức vang lên vù vù, mà bây giờ, một cú đánh tuỳ ý cũng có thể làm được đến mức này.

“Như vậy xem ra, cho dù là thất bại, trái lại cũng không thể từ bỏ những cơ hội xông ải kia, nếu có thể lần lượt cải thiện thể phách từ trong việc xông ải, sức mạnh của mình chỉ có thể càng mạnh hơn, tương ứng với đó, độ khó xông ải đối với mình mà nói, vô hình trung sẽ dần dần trở nên dễ dàng..."
Lâm Diệp càng nghĩ mạch suy nghĩ càng rõ ràng: “Chắc hẳn là như vậy! Đây mới là mục đích thật sự của ải luyện thể ải thứ hai của Thanh Vân Đại Đạo, rèn luyện là thể phách, dù là số lần thất bại nhiều, cũng tương tự có thể khiến cho mình càng thản nhiên đối mặt với thất bại!”

“Giống ải thứ nhất của Thanh Vân Đại Đạo, trông như chỉ là lĩnh hội và nắm giữ bí ẩn của "linh văn lưu quang", ai có thể ngờ được, bí ẩn thật sự ẩn chứa bên trong linh văn lưu quang kia, chính là bí quyết tu luyện "Tiểu Minh thần thuật"?"
“Xem ra, mình trước đây cũng đã khinh thường cửa ải thiết lập bên trên Thanh Vân Đại Đạo, ai có thể ngờ rằng, phía sau mỗi một cửa ải, tất cả đều cất giấu bí ẩn không tưởng tượng được?”
Lâm Diệp vào giờ phút này có cảm giác rẽ mây nhìn thấy mặt trời, sáng tỏ thông suốt, trong bóng đêm đơn độc và mờ mịt, đôi mắt sáng tỏ như sao.

...!
Lại ba ngày trôi qua.

Ban đêm, Lâm Diệp tiến vào“Thông Thiên bí cảnh”, lại lần nữa tiến hành xông ải “hải lưu thiên trọng lãng”.

Bởi vì nguyên do thể phách trở nên mạnh mẽ, khiến cho Lâm Diệp lần này ước chừng đã leo được độ cao hơn hai trượng, cuối cùng mới bị ba dòng thác nước lũ hung hăng đánh bay ra ngoài.

So với lần thất bại này, Lâm Diệp càng để ý hơn chính là sự thay đổi của thể phách, qua sự cảm nhận kỹ càng của hắn, quả nhiên đã phát hiện ra, suy đoán của mình trước đây không sai, đi qua cửa ải lần này, sức mạnh thể phách của hắn lại lần nữa trở nên mạnh hơn một chút!
Lâm Diệp với suy tính này, cách mỗi ba ngày xông vào một lần, một trăm lẻ tám lần chính là ba trăm hai mươi bốn ngày, đây chính là thời gian ước chừng gần một năm!
Nếu như mỗi một lần đều có thể làm cho sức mạnh thể phách của mình tăng lên, vậy thì lợi ích cũng không có cách nào dự tính được.

Không chỉ như vậy, xông ải thì xông ải, trong lúc tu hành hằng ngày, cũng có thể dùng cách thức khác nhau để rèn luyện thể phách, chồng lên như vậy, có thể tưởng tượng khi đó thể phách của mình sẽ trở nên mạnh mẽ cỡ nào.

Tất cả những điều này cũng khiến cho Lâm Diệp dấy lên ý chí chiến đấu chinh phục "ải thứ hai của Thanh Vân Đại Đạo" lần nữa.

“Chỉ là đáng tiếc, nếu không phải hàng hóa góp nhặt quá nhiều, không thể không đi tới bộ lạc Thanh Dương một chuyến, ta cũng muốn dùng toàn bộ thời gian vào việc tu luyện.”
Buổi tối ngày hôm nay, Lâm Diệp thở dài, hắn đã đồng ý với trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm, ngày mai sẽ xuất phát, đi tới bộ lạc Thanh Dương ở ngoài hơn hai ngàn dặm kia.

...!
Sáng sớm hôm sau.

Trước cửa thôn Phi Vân, Lâm Diệp cưỡi trên một con Lân Mã cao lớn thần tuấn, vẫy tay chào tạm biệt cùng một nhóm dân làng.


“Ta chờ huynh trở về.”
Hạ Chí đứng ở bên cạnh Lân Mã, hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên nghiêm túc nói, “Nếu như huynh không trở về, ta nhất định sẽ đi tìm huynh.”
“Được.”
Lâm Diệp cười, nụ cười có một khí tức rực rỡ không nói ra được dưới ánh nắng sớm.

Hí hí hí...!
Lân Mã dưới hông phát ra một tiếng hí dài, bốn vó chạy như bay, chở Lâm Diệp chạy đi về phía nơi xa.

Hạ Chí nhìn chăm chú hồi lâu, mãi đến khi bóng dáng của Lâm Diệp biến mất trong tầm nhìn, nàng mới thu lại ánh mắt, một mình lặng lẽ quay về nhà, bóng dáng trẻ thơ nhỏ nhắn mềm mại lộ ra vẻ hết sức cô độc.

Có người dân làng muốn mời Hạ Chí về nhà mình làm khách, dù sao Lâm Diệp đã đi rồi, không có ai nấu cơm cho Hạ Chí, một tiểu nha đầu cũng có phần quá đáng thương.

Nhưng lại bị trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm ngăn lại, lắc đầu nói: “Không cần làm như vậy, Hạ Chí nha đầu này không giống với những người khác, chúng ta chỉ cần trông nom nàng khoẻ mạnh là được rồi.”
Nhóm dân làng suy nghĩ, cũng quả thực là đạo lý này, Hạ Chí rất đặc biệt, hoàn toàn không giống với những hài tử khác, ngay cả Lâm Diệp cũng không phải là đối thủ của nàng, lại thêm khí tức hờ hững, hời hợt toả ra khắp người Hạ Chí, làm cho nhóm dân làng cũng không dám mạo muội tiếp cận nàng.

“Chỉ hi vọng, Lâm Diệp tiểu ca có thể nhanh chóng trở về.”
Tiêu Thiên Nhậm hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói.

...!
Dãy núi mênh mông, như sống lưng bắt ngang trời đất, trùng điệp chập chùng, núi non sông ngòi điểm tô trong đó, phóng tầm mắt nhìn tới, khắp nơi một vùng rậm rạp hoang vu.

Đây chính là Tam Thiên Sơn, nằm ở biên thuỳ phía tây nam của vương quốc Tử Diệu, từ xưa đã có danh hiệu “nơi rãnh trời".

Nghe đồn bên trong Tam Thiên Sơn này, rải rác rất nhiều hung thú dữ tợn đáng sợ, cùng với vô số khu vực nguy hiểm, người bình thường một khi đặt chân vào trong đó, chắc chắn là chín phần chết một phần sống.

Ầm ầm...!Lân Mã chạy băng băng, bốn vó bắn tung toé bụi đất, trên lưng Lân Mã vác lấy một túi da thú cao chừng hơn một trượng, ít nhất nặng mấy trăm cân.

Trong đó chứa một vài da lông, gân cốt, móng nhọn của hung thú, cũng có một chút linh tài linh dược sinh trưởng trong núi sâu.

Đương nhiên, so với những thứ hàng hoá nhìn thấy được này, thứ được đựng bên trong nhẫn trữ vật của Lâm Diệp mới là quý giá nhất.


Đó chính là trọn ba trăm cân đồng Phi Vân Hoả!
Không phải khoáng thạch, mà đồng Phi Vân Hoả thuần tuý được tinh luyện ra, giá trị kinh người.

Ngồi cưỡi trên Lân Mã, Lâm Diệp cũng không buông thả tốc độ toàn lực gấp rút lên đường, Tam Thiên Sơn này quá nguy hiểm, khắp nơi đều là rừng sâu nước độc, không cẩn thận sẽ gặp phải nguy hiểm.

Lại thêm đây cũng là lần đầu tiên Lâm Diệp một mình đi tới bộ lạc Thanh Dương, chỉ ước chừng biết một đường hướng bắc mà đi, thời gian khoảng chừng ba ngày đã có thể tới đích đến, còn đường xá cụ thể cũng hoàn toàn không tinh tường.

Dưới tình huống này, đương nhiên phải cẩn thận một chút.

May mắn là, mãi đến giữa trưa, ven đường ngoại trừ gặp phải một vài mãnh thú ra, cũng không gặp phải những nguy hiểm khác.

Mặt trời buổi trưa gay gắt, thấy Lân Mã đã thở hồng hộc, Lâm Diệp cũng không tiếp tục tiến về phía trước, lập tức chậm lại bước chân, tìm kiếm một nơi núi rừng rậm rạp, xuống ngựa nghỉ ngơi.

Lâm Diệp lấy ra một vài miếng thịt thú hong gió nhai một họng to, bổ sung thể lực, nhưng trong lòng đang tính toán đợi sau khi đến bộ lạc Thanh Dương nên hành động như thế nào.

Sau một nén nhang.

Lâm Diệp thấy Lân Mã cũng nghỉ ngơi không ít, lập tức phóng người lên ngựa, dự định tiếp tục gấp rút lên đường.

Ầm ầm!
Chỉ là vào lúc này, mặt đất nơi xa bỗng nhiên lung lay kịch liệt một hồi, giống như như động đất, xa xa trên một ngọn núi, nham thạch to lớn ầm ầm trút xuống từng khối từng khối.

Cùng lúc đó, bên trong mảnh rừng núi này vang lên một hồi lại một hồi tiếng thú gào, tràn đầy kinh hoàng.

Ngay cả ngồi xuống Lân Mã cũng xao động bất an.

Trong lòng Lâm Diệp thoáng sợ hãi, cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, hắn phóng tầm mắt nhìn tứ phía, nhưng tuyệt nhiên cái gì cũng không phát hiện ra.

Đây là thế nào vậy?
Đúng lúc này, một ánh sáng vàng rực rỡ, đột nhiên vọt lên từ chỗ rất xa trong núi sâu, tia sáng chói mắt, thấp thoáng có thể thấy rõ ràng, cái đó hình như là một cái móng vuốt màu vàng khổng lồ!.