Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 8: 8: Sách Cổ





Bàn tay to che trời, Tử Hoả hủy thiên hạ!
Lúc này, suy nghĩ của Lâm Diệp bỗng trở nên hỗn loạn, bóng người gầy gò ngồi ở bàn học đột nhiên run lên, không khỏi siết chặt hai tay.

Cảnh tượng đó vô cùng chấn động, thật chói mắt, một tay che trời đất, toàn lực hủy diệt thiên hạ!
Ngay lúc đó, tâm linh của Lâm Diệp cũng chấn động, từ trước đến nay hắn chưa từng biết trên đời này thực sự có lực lượng thiêu thiên diệt địa! Gần giống như một vị thần trong truyền thuyết giáng xuống trần gian, tiện tay có thể hái sao cướp trăng, luyện hoá sông biển, sở hữu lực lượng vô hạn có thể biến thối nát thành thần kỳ.

"Một ngày nào đó, ta cũng có thể! Nhất định là như vậy!"
Lâm Diệp hít sâu một hơi, tinh thần chiến đấu trong lòng như muốn thiêu đốt, sôi trào, lực lượng chính là thứ hắn thiếu nhất lúc này! Hắn khao khát với lực lượng! Lớn lên trong nhà tù hầm mỏ đó từ khi còn là một đứa trẻ, từ nhỏ linh mạch trong cơ thể đã bị người khác lấy đi khiến mong muốn sở hữu sức mạnh của Lâm Diệp vượt xa những người bình thường.


Mãi đến một lúc lâu, tâm trạng Lâm Diệp mới khôi phục một chút bình tĩnh, nhìn cuộn da thú ố vàng trên bàn làm việc, trong mắt hiện lên một sự phức tạp.

Sau khi bị Lộc tiên sinh đẩy xuống hầm mỏ như một vực thẳm lớn, sau một tiếng nổ ngập trời Lâm Diệp hoàn toàn bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy lần nữa, hắn đến một vùng đồng bằng hoang vắng đen kịt.

Sau đó, sau ba tháng trèo đèo lội suối, màn trời chiếu đất, đã trải qua nhiều khó khăn và nguy hiểm, cuối cùng hắn đã đến lãnh thổ thuộc vương quốc Tử Diệu.

Ở thôn Phi Vân đây thực sự là phạm trù thuộc lãnh thổ của vương quốc Tử Diệu.

Lâm Diệp còn nhớ trước khi rời đi, Lộc tiên sinh từng nói hung thủ đã tước đoạt nội lực thiên sinh của hắn “ Bản Nguyên Linh Mạch” ở trong vương quốc Tử Diệu này! Lâm Diệp hít một hơi thật sâu và trấn tĩnh lại khi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cuốn sách da động vật đã ố vàng.

Sau đó, hắn đứng dậy, cẩn thận cất cuộn giấy da thú đã ố vàng đi và giấu nó vào chiếc hộp gỗ cũ.

Cuốn sách và bút lông màu trò này được Lộc tiên sinh trao vội cho hắn trước khi rời đi, điều đó cũng có nghĩa là quyển sách và bút lông này là vật quan trọng nhất của Lộc tiên sinh.

Cho đến bây giờ, Lâm Diệp vẫn nhớ lời dặn dò nghiêm túc của Lộc tiên sinh trước khi ông rời đi.


"Sau nãy hãy chăm sóc chúng thật tốt! Sau này ngươi có thể tu hành suôn sẻ hay không là phụ thuộc vào chúng! Đặc biệt là chiếc bút đó, trong đó có một thứ bí mật mà đến hôm nay ta chưa từng được tiết lộ, chỉ cần ngươi có thể phá giải nó, cho dù là Bản Nguyên Linh Mạch bị trộm đi, ngươi cũng có thể thay đổi vận mệnh của mình!"
Lâm Diệp không biết bí mật kinh thiên động địa nào được giấu trong cuộn sách và cây bút này, hắn không định đối mặt với những điều này cho đến khi hắn không thể xác định hoàn toàn sự sống và cái chết của Lộc tiên sinh.

Thổi tắt ngọn đèn bơ mờ trong túp lều tranh, Lâm Diệp rời khỏi giường, ngồi xếp bằng trong bóng tối và bắt đầu tu luyện.

Ồ ồ
Khí cơ trong cơ thể đang vận chuyển giống như dòng chảy róc rách, kéo từng sợi linh lực chạy lặp đi lặp lại trong kinh mạch và huyệt đạo.

Trong thế giới bây giờ, hệ thống tu luyện đang thịnh vượng, là sự bắt nguồn vô số trường phái và kế thừa, số lượng sách cổ về tu luyện vô cùng phong phú.

Và con đường tu luyện này được chia thành năm đại cảnh giới: Chân Võ, Linh Cương, Linh Hải, Động Thiên, và Diễn Luân.


Trong đó Chân Võ chín là nền tảng của tu luyện, là quan trọng nhất, trên đời có rất nhiều chúng sinh nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều có thể tu luyện.

Tiêu chí duy nhất để đánh giá một người có tu hành được hay không là có thể đặt chân đến cảnh giới Chân Võ hay không, đây là điều kiện cơ bản nhất nhưng cũng là quan trọng nhất.

Cảnh giới Chân Võ được chia thành chín tầng, cụ thể là Dẫn khí, Nội Tráng, Khai Phủ, Thông Khiếu, Tẩy tủy, Nhiên Huyết, Tiểu chu thiên, Đại chu thiên và Linh biến.

Ở mỗi cấp độ cảnh giới, lực lượng của người tu luyện sẽ phát sinh một sự thay đổi hoàn toàn mới.

Giống như giai đoạn đầu là cảnh giới Dẫn khí, nó cảm nhận được cơ khí, lấy khí để dẫn, vận chuyển linh lực để thông kinh mạch và huyệt đạo, để đạt được mục đích rửa sạch bụi bẩn của phàm thai..