Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 70: 70: Lâm Diệp Gặp Nguy





Giáo xương trắng kia tràn ngập hơi thở quá cường thịnh, vốn không phải vũ khí bình thường có thể có.

Lẽ nào cô bé này là một cường giả Linh Cương Cảnh?
Nghĩ đến đây, ngay cả Ngô Hận Thủy và Hàn Tuấn Sơn cũng cảm thấy hoang đường, một cô nhóc mới lớn bao nhiêu sao có thể có tu vi như vậy?
Có lẽ linh khí này cũng không phải của nàng?
Nghĩ đến đây trong lòng Ngô Hận Thủy khẽ rung động, trong ánh mắt lóe lên tia nóng bỏng.

Sau khi cô nhóc nhỏ xuất hiện thì đứng trong đó, bóng hình nhỏ gầy mềm mại tắm giữa trời chiều như máu, cộng thêm một hơi thở thần bí.

Nàng không hề cử động.

Nhưng Ngô Hận Thủy và Hàn Tuấn Sơn đã hiểu rõ cô nhóc này là đến ngăn cản bọn họ.

“Đi, thăm dò lai lịch cô bé này.”
Ngô Hận Thủy nháy mắt với Hàn Tuấn Sơn, trong thôn làng quỷ dị này, đột nhiên có một cô nhóc tay cầm linh khí chạy ra, rõ ràng quá không bình thường.


Xuất phát từ sự cẩn thận, Ngô Hận Thủy lựa chọn im lặng theo dõi sự biến đổi.

“Tiểu cô nương, mau tránh ra.” Hàn Tuấn Sơn cũng không phải người ngu, đương nhiên hiểu rõ cô bé này xuất hiện kỳ lạ, cho nên dùng lời thăm dò một chút.

Cô bé lắc đầu, không nói gì.

Hàn Tuấn Sơn cảm thấy nặng nề trong lòng, cô bé này quả nhiên đến ngăn cản bọn họ, lúc này khiến trong lòng hắn ta mơ hồ xuất hiện sự căng thẳng.

Hắn ta cũng không nói nên lời vì sao lại cảnh giác với một đứa nhỏ như thế, nhưng kinh nghiệm chinh chiến nói cho hắn ta biết, cẩn thận một tí tuyệt đối không sai.

“Không tránh ra nữa thì đừng trách ta giết ngươi.” Hàn Tuấn Sơn để lộ sát khí, ánh mắt sắc bén như đao, mang theo kiếm khổng lồ màu đen dậm chân tiến lên, uy thế như núi cao biển rộng.

Hắn ta chính là cao thủ cảnh giới “thông khiếu” Chân Vũ Tứ Trọng Cảnh, huyệt khiếu cả người nối liền khí cơ, lúc vận chuyển quanh người, khí thế sinh ra cũng như sói như hổ, vô cùng đáng sợ.

Bạch!
Tiếng nói còn chưa dứt, cô bé dường như phát hiện được sát khí, mạnh mẽ ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt trăng lưỡi liềm đen nhánh xinh đẹp, chỉ là trong ánh mắt kia cũng đều là hờ hững, không hề có tình cảm.

Hửm?
Hàn Tuấn Sơn bị liếc nhìn chỉ cảm thấy cả người run rẩy, giống như lợi kiếm chặn họng, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Sau một khắc, hắn ta chỉ cảm thấy hoa mắt, một lọn tinh huy xinh đẹp mát lạnh chợt hiện, như mộng, như ảo, như một giấc mộng mỹ lệ.

Tinh thần Hàn Tuấn Sơn hoảng hốt, thật xinh đẹp.

Gần như đồng thời bên tai hắn ta vang lên một tiếng hét lớn: “Cẩn thận.”
Hàn Tuấn Sơn ngơ ngẩn, cẩn thận?
Phụt!
Không đợi hắn ta phản ứng, chỉ cảm thấy cổ họng đau xót, cả người như bị núi lớn hung hăng va chạm một chút, mạnh mẽ bay ra ngoài.


Hàn Tuấn Sơn cuối cùng thức tỉnh, nhưng đã chậm, hắn ta chỉ cảm thấy đôi mắt tối sầm lại, thế giới chớp mắt chìm trong bóng tối vô tận.

Một vệt ánh sao như mộng ảo đẹp đẽ kia cũng đột nhiên biến mất.

Cả người Ngô Hận Thủy phát lạnh, vạt áo bị mồ hôi lạnh thẩm thấu.

Ngay trong khoảnh khắc vừa nãy đó, hắn ta trông thấy Hàn Tuấn Sơn ngốc núc ních đứng ở đó, giống như đi đứng không bình thường, cũng không có bất cứ tia phản ứng nào thì bị giáo xương trắng trong tay cô bé kia xuyên thủng cổ họng dễ như trở bàn tay.

Tốc độ kia quá nhanh, giống như nhìn thoáng qua, khiến Ngô Hận Thủy cũng không kịp cứu trợ.

Thật đáng sợ, hình tượng này cũng quá quỷ dị.

Một cô bé sáu tuổi tay cầm giáo, dùng một loại cách thức khó tin nổi giết chết một cường giả Chân Vũ Tứ Trọng Cảnh.

Ngô Hận Thủy không thể tưởng tượng nổi, chính vì không thể ngờ cho nên ông ta mới bị một màn khủng bố này làm cho sợ hãi đến nỗi như rơi vào hầm băng.

Giờ phút này Ngô Hận Thủy hoàn toàn mất đi tự tin, cho dù có tu vi Chân Vũ Bát Trọng Cảnh cũng không thể mang cho hắn một cảm giác an toàn.

Ông ta quên mất Huyết Tủy Sa, quên nuốt Chiêm Linh Điền, cũng quên đối phó cung tiễn thủ kia.

Ông ta chỉ muốn rời khỏi.


Nơi này quá kinh khủng, khắp nơi chôn giấu sự nguy hiểm khó tin nổi, đó đâu phải sơn thôn nhỏ thâm sơn cùng cốc, rõ ràng là một vùng đất chết chóc.

Không hề do dự, Ngô Hận Thủy quay đầu bỏ chạy lập tức.

Chỉ trong chớp mắt, ông ta cũng cảm thấy phần lưng truyền đến một sự đau đớn, cả người hung hăng bay ra ngoài, ánh mắt tối sầm lại, hoàn toàn mất đi tri giác.

Cũng chưa kịp phản ứng, cũng không kịp né tránh, mọi thứ đầy xảy ra trong thoáng chốc.

Dưới trời chiều, Hạ Chí khoác áo choàng màu đen đi đến trước người Ngô Hận Thủy rồi nhíu mày, nàng phát hiện một kích này không hoàn toàn giết chết đối phương, điều này khiến nàng có hơi không hài lòng.

Lúc nàng chuẩn bị bổ thêm một kích đột nhiên nghe được tiếng cười to đắc ý mà tàn nhẫn truyền đến từ xa.

Là Lâm Diệp gặp nguy hiểm sao?
Hạ Chí nhíu mày xinh đẹp, rút giáo xương trắng ra, bóng người lóe lên, giống như một mũi tên, phóng về phía tiếng cười phát ra kia..