Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 117




Chương 117

“Chủ quan.”Ở cửa thôn, Ngô Hận Thủy và Hàn Tuấn Sơn sóng vai tiến lên, trên đường đi phát hiện không ít xác chết, kinh nghiệm chiến đấu hai người vô cùng phong phú, đánh giá từ vết thương trên xác chết, kẻ địch không đơn giản như trong tưởng tượng thế.

“Đúng là sơ suất rồi, kẻ địch rõ ràng đã chuẩn bị từ lâu, lợi dụng địa hình trong thôn hình, chọn lựa sách lược tiêu diệt từng phần, đánh lén, ám sát, đột phá… Vốn cũng không đối kháng trực tiếp với Liên Như Phong bọn họ, nhưng không thể nghi ngờ, loại chiến thuật này là thích hợp nhất.”

Hàn Tuấn Sơn trầm giọng mở miệng: “Không ngờ ở thâm sơn cùng cốc này cũng có thể đụng phải một nhân vật hung ác gian dối như hồ ly.”

“Nhưng mặc kệ thế nào, đối phương cuối cùng chỉ là một người, ta ngược lại muốn xem thử tên này rốt cuộc là ai, lại có kiểu tâm tư bày mưu tính kế tàn nhẫn kín đáo như vậy, chẳng qua dựa vào phán đoán của ta, tu vi người này có lẽ sẽ không hơn Chân Vũ Ngũ Trọng Cảnh, nếu không tất nhiên sẽ là người giết chết Liên Như Phong đầu tiên, nếu không sẽ không kéo đến bây giờ.”

Vẻ mặt Ngô Hận Thủy lạnh lùng, thoải mái nhàn nhã đi về phía trước, trông vô cùng thả lỏng, nhưng đôi vai ông ta hơi khom, đôi mắt như chớp, hơi thở cả người ngưng đọng, thoắt ẩn thoắt hiện, rõ ràng đã chuẩn bị cho trận chiến xong.

“Ngô trưởng lão, lần này chúng ta bị thiệt hại thật sự có hơi thê thảm và nghiêm trọng.” Hàn Tuấn Sơn cau mày nói.

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta sẽ không bỏ qua đối thủ như vậy, nếu để hắn sống, sau này ta có lẽ không ngủ được.” Ngô Hận Thủy lạnh lùng nói.

Hàn Tuấn Sơn gật đầu nói: “Đúng là nên như thế.”

Lúc này Ngô Hận Thủy đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng chỉ về phía xa: “Kẻ địch ở nơi đó.”

Keng!

Hàn Tuấn Sơn rút một thanh kiếm lớn màu đen ra, bốn phía ngập tràn sát khí.

Thấy vậy, Ngô Hận Thủy thở dài một cách thong dong: “Bản thân sau khi đạt tới Chân Vũ Bát Trọng Cảnh, lên làm đại chấp sự của Dược Hành thành lập ở bộ lạc Thanh Dương cũng rất ít có cơ hội tự ra tay.”

Ngô Hận Thủy liếc mắt nhìn hắn ta nói: “Cũng được.”

Trong lúc hai người trò chuyện hoàn toàn không để Lâm Diệp vào mắt, có vẻ cực kỳ tự tin.

Bọn họ quả thật có sự kiêu ngạo riêng, một là Chân Vũ Bát Trọng Cảnh, một là Chân Vũ Tứ Trọng Cảnh, hơn nữa công pháp tu luyện của bọn họ vốn cũng không phải thôn dân trong núi như Liên Như Phong đây có thể so sánh.

Dưới loại tình huống này, đối phó một kẻ địch tu vi còn chưa đạt tới Chân Vũ Ngũ Trọng Cảnh, cho dù kẻ địch này xảo quyệt hơn nữa, ở trước sức mạnh tuyệt đối cũng chỉ có một con đường có thể chọn là… cái chết!

Nhưng cho dù hai người đang muốn triển khai hành động, nhưng lại nhìn thấy chẳng biết lúc nào trên đường phố hơn mười trượng bên ngoài xuất hiện một bóng hình nhỏ nhắn mềm mại.

Bóng người này mặc một áo choàng da thú màu đen, mũ cha đậy khuôn mặt, lộ ra chiếc cằm thon trắng nhỏ, da thịt trơn bóng, làm nổi bật dưới áo choàng màu đen lại có một loại cảm giác tươi đẹp.

Nàng rõ ràng là nữ hại, mà tuổi tác cực nhỏ, nhưng lúc này đứng trên đường phố lại khiến Ngô Hận Thủy và Hàn Tuấn Sơn cũng run rẩy trong lòng, cảm nhận được một sự sợ hãi khó nói thành lời.

Lúc trông thấy một giáo dài hơn một trượng, toàn thân trắng toát, hiện ra tinh huy mát lạnh mông lung, sắc mặt hai người đã thay đổi một cách khó khống chế.

Linh khế!