Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 67: 67: Tập Kích Ban Đêm Hạ






Nhạc lão tam vui tươi hớn hở gật gật đầu, sau đó đặt một quân cờ đen lên bàn rồi ngẩng đầu cất cao giọng nói, “Mấy vị cô nương ở có quen không? Nếu có gì không quen thì cứ nói với Lý phu nhân để bà ta xử lý cho thỏa đáng.”
Trong phòng có đốt hương, lại đốt mấy ngọn nến vì thế cả căn phòng sáng rỡ.

Nhạc Phiên mở cửa rộng, mùa đông trời tối sớm nên sau khi ăn cơm xong thì ngoài cửa sổ ở nơi chân trời chỉ còn một vầng sáng mỏng, mây bay tới dần che lấp cảnh hoàng hôn.
Trường Đình hé miệng cười, tay khoác lên vai Trường Ninh nói, “Mọi thứ đều rất thỏa đáng, Lý phu nhân xử lý rất khá, thực sạch sẽ.” Thấy có nô tỳ chân tay co cóng đứng chờ bên hành lang nên nàng lập tức giơ tay nhẹ gọi, “Lấy cho ta mấy cái đệm hương bồ lại đây.”
Nô tỳ kia đáp lời sau đó cúi đầu đi ra ngoài.
Nhạc lão tam âm thầm cả kinh, chẳng lẽ Lục gia tiểu cô nương thật sự muốn hành đại lễ tạ ơn ư?
Nhạc Phiên lại cà lơ phất phơ cầm lấy bím tóc nhỏ của tiểu Trường Ninh mà nghịch, thái độ không để ý nói, “Đừng có câu nệ giả dối làm gì, chỉ cần là nữ nhân và hài tử thì bất kể là ai ta cũng đều chắn một đao ấy.

Nam tử hán đỉnh thiên lập địa xá gì chút thương tích nho nhỏ này.

Đừng để tiểu A Ninh cảm tạ đi cảm tạ về nữa, như thế tiểu cô nương của chúng ta sẽ mệt đến luống cuống.”
Hắn ngồi xổm xuống cợt nhả lấy ngón tay chọc cái mặt núng nính của tiểu Trường Ninh và xúi giục, “Đừng nghe tỷ tỷ của muội, ngày mai ta sẽ mang A Ninh đến chợ ăn…”
“Không được!”
Tiểu cô nương lập tức chém đinh chặt sắt nói.

Sau đó con bé vừa quay đầu nhìn Trường Đình vừa trịnh trọng nói, “Lạy trời lạy đất, quỳ lạy ân nhân.

A Phiên ca là ân nhân cứu mạng nên nếu Trường Ninh không tạ ơn thì đó chính là kẻ lòng lang dạ sói, trời đất không dung.”
Trường Ninh vừa nói xong thì nha hoàn kia cũng cúi đầu chạy bước nhỏ mang mấy cái đệm hương bồ tới.
Nhạc Phiên “Hắc hắc” hai tiếng, hơi có chút cảm giác cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống sau đó quay đầu xem cha hắn quyết thế nào.
Nhạc lão tam trầm ngâm thật lâu, mắt thấy Trường Đình cong lưng để đệm hương bồ trước mặt Trường Ninh thì cái người lăn lê bò lết mấy thập niên giữa giang hồ và quan trường như ông ta cũng phải chần chừ.

Lục thị của Bình thành là sĩ tộc mẫu mực trong thiên hạ, danh xứng với thực.

Con cái bọn họ dạy dỗ ra đúng là nhân trung long phượng, thành tâm thành ý.

Hai tiểu cô nương không hề kiêu căng ngạo mạn như đám nữ sĩ tộc mà như trời quang trăng sáng, không có gì không dám nói, lòng dạ thẳng thắn rộng rãi.


Đây mới là khí độ của thế gia.
Những thứ hư danh khác làm sao sánh bằng.

Đám đệ tử sĩ tộc lúc nào cũng bày ra bộ dạng cao cao tại thượng thì khí độ cái rắm gì!
Con mẹ nó chứ! Bọn chúng cũng chỉ là ăn mặc đẹp, nói chút lời dễ nghe, bôi chút phấn lên mặt mà cũng dám gọi là khí độ!
Trường Ninh mới vừa chắp tay để trán, đang muốn cúi người quỳ lạy thì Nhạc lão tam đã bước nhanh tới vớt tiểu cô nương lên.

Cả nửa người của tiểu Trường Ninh đều treo trên tay ông ta, nha đầu cắn răng, vẻ mặt mê mang không khác gì con thỏ con trắng nõn.
Nhạc lão tam ôm lấy Trường Ninh, chân tay vụng về hỗ trợ sửa sửa xiêm y sau đó mới cười vang lên nói với Trường Đình, “A Ninh gọi Nhạc Phiên một tiếng ca ca thì dù Nhạc Phiên có đặt cược cái mạng đi chắn đao cũng không có gì đáng nói.

Người ngay thẳng cũng không nói chuyện mờ ám: Khi ấy ta đồng ý mang theo ba vị cô nương đây là có chút lòng riêng.

Lăn lộn giang hồ ngần ấy năm, Nhạc lão tam ta cũng không phải phượng hoàng tài bảo đầy người, bay lượn tự tại.

Nếu trên người các ngươi không có thứ gì đáng giá thì ta hẳn cũng sẽ không vươn tay tương trợ.

Lục cô nương tính tình tinh tế lại thông minh, không có khả năng không nhận ra.

Nếu cô nương khăng khăng muốn A Ninh hành đại lễ cảm tạ thì khác nào đánh vào mặt Nhạc lão tam ta rồi.”
“Lòng riêng và lợi ích là chuyện khác ta không nói tới.

Việc nào ra việc đó, Lục Trường Đình ta và muội muội vẫn nhớ rõ tam gia và A Phiên có ơn cứu mạng chúng ta, thế là đủ rồi.

Ngài cũng đừng lo lắng quá nhiều.” Trường Đình mặt mày bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Một đường tới đây ta, A Ninh cùng A Ngọc đều chịu ơn cứu mạng của tam gia.

Gia phụ luôn nói người với người quan trọng nhất chính là duyên phận.

Gặp được tam gia đó là may mắn của chúng ta, lại có duyên được đồng hành với ngài và A Phiên…” Nàng hé môi cười nói, “Thậm chí trùng hợp biến thành gánh nặng của ngài.

Toàn bộ khoảng thời gian này ta thường nghĩ nếu ngày ấy Mông đại nhân không xuất hiện thì kết cục của chúng ta sẽ thế nào… Tuy thế tam gia cũng chưa từng giao ta và A Ninh ra.


Phần ân tình này cho dù có mang theo lòng riêng thì cũng đáng để ta và A Ninh cảm tạ không thôi.”
Tiểu cô nương từ từ nói ra, giọng nhẹ vang lên dưới ánh nến, như nước suối trong vắt, cực kỳ ung dung mà chân thành.
Nàng có thể chơi thủ đoạn, có thể bày mưu tính kế, có thể mở ra câu chuyện dẫn đường cho Nhạc lão tam đi theo hướng mà nàng muốn.
Nhưng lúc này nàng không muốn dùng những thứ đó.

Quan hệ giữa người với người là có qua có lại.

Ngươi tốt với ta thì ta tốt với ngươi, lấy nhiệt tình đối đãi với nhau.

Ngươi muốn lục đục thì người khác đương nhiên cũng sẽ khách khí.
Một đường đi tới Ký Châu, về địa bàn của Thạch gia nàng chỉ thấy như đi vào đầm rồng hang hổ, vẫn nên giữ quan hệ tốt với những người này thì hơn.
Nhạc lão tam tuy là kẻ lăn lộn trong giang hồ đã lâu nhưng kỳ quái chính là dưới lớp vỏ bọc thô kệch tàn nhẫn của ông ta vẫn là một trái tim tinh tế kín đáo.

Việc ông ta ra tay cứu giúp đều có điều kiện, không cứu người vô dụng, không cứu người nhút nhát, không cứu người không biết tự cứu lấy mình.

Trong thế đạo gian nan này ông ta sẽ cho ngươi thấy bài học sống sót là thế nào.

Nhưng một khi đã đồng ý bảo hộ thì ông ta sẽ ra sức mà làm —— giống như biết rõ không địch lại Đới Hoành nhưng ông ta vẫn để Nhạc Phiên trốn trước, còn mình ở lại chặn đường.

Con người thực sự kỳ diệu, Nhạc lão tam có hương vị cay xè tàn bạo của kẻ từng trải nhưng vẫn giữ lại chủ nghĩa anh hùng bướng bỉnh cùng tấm lòng giúp đỡ kẻ yếu.

Hai tính cách đối ngược này quả là đánh nhau chan chát.
Trường Đình than một tiếng sau đó quay đầu nói, “Kỳ thật tam gia cũng không bày ra được bộ dạng hám lợi đâu.

Không duyên cớ lại tỏ vẻ xa cách sẽ khiến người ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy ngài trong ngoài bất nhất.”
Nhạc lão tam không đáp lời.


Sau khi trầm mặc hồi lâu ông ta mới hơi cong người hủy ván cờ cũ đi sau đó ngẩng đầu bày ra tư thế mời.

Bộ râu của ông ta nhếch lên, hàm răng trắng lộ ra khi nói: “Ta nói Lục cô nương đúng là người tính tình cẩn thận, quả thực không sai! Nếu không có việc gì thì ngài cùng ta đánh một ván cờ nhé? Coi như tạ lễ!”
Trường Đình nhìn Nhạc lão tam một cái sau đó dần nở nụ cười.
Nhạc Phiên nhẹ hít vào một hơi sau đó lập tức gào lên, “Phụ thân ta là người chơi cờ dở tệ! Còn thích được đi lại! Ngươi ngàn vạn đừng nhả ra, có lần một sẽ có lần hai đó!”
Mặt Nhạc lão tam đỏ bừng, lập tức cầm một quân cờ đen ném con mình.
Trường Đình ngồi xuống một bên sau đó vừa cười vừa nhìn bốn phía rồi đột nhiên nhớ ra và hỏi, “Sao không thấy Mông đại nhân đâu?”
Nhạc lão tam đi trước một quân, qua một lát mới nói, “À… Hắn đi ra ngoài có việc…”
Ông ta không nói rõ, nàng cũng không hề hỏi nữa mà chỉ vùi đầu chơi cờ.

Nhạc Phiên và Trường Ninh ở một bên thi nhau lải nhải nói cho Hồ Ngọc Nương về ý nghĩa của hai đám cờ trắng đen này.
Chơi được một nửa Trường Đình mới hiểu được chơi dở trong miệng Nhạc Phiên là trình độ thế nào…
Cái này đâu phải chơi cờ dở, cái này rõ ràng là chơi xấu mà…
“Không được! Ta không đi chỗ này!”
“Từ từ! Một bước phía trước ta đi sai rồi, Lục cô nương chờ ta suy nghĩ một chút!”
“Ai da… Ai da… Ta có thể đi lại một bước kia không?”
Trường Đình nhìn một vị đại lão gia cao lớn thô kệch vì được đi lại một bước mà la lối khóc lóc, sau đó vừa đe dọa vừa dụ dỗ thì nhất thời chỉ có thể trầm mặc không biết nói sao.

Ông ta đúng là dùng bất kỷ thủ đoạn nào, vô lại đến không chịu nổi.
Không khí trong phòng lúc này trở nên hòa hợp, vô cùng náo nhiệt.
Mà ở cách đó không xa, Vạn Hoa Lâu lúc này cũng đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Thế đạo hỗn loạn, công việc kinh doanh xác thịt lại có cơ hội mọc lên càng nhiều.

Khách làng chơi tới lui, uống đến say khướt rồi trêu chọc hồng nhan, lớn tiếng vui đùa.

Đèn lồng đỏ thẫm treo cao, bên trong là cảnh vàng son choáng ngợp.
“Quan gia… Lần tới ngài có còn tới xem nô gia không? Đêm còn chưa qua, ngài cũng chưa ngủ được tí nào sao đã vội vàng hoang mang muốn đi về thế … Lòng nô gia đau tới mức nhỏ máu đây này…”
Nữ nhân dựa vào trên người tên quan binh thủ thành ban ngày, xoắn đến xoắn đi, quyến rũ mà giữ người lại.
Tên kia đã uống khá nhiều, tay vói vào vạt áo nữ nhân kia sờ sờ.

Da thịt nàng ta trơn mềm như nước ấm, hắn cười hắc hắc nói, “Ngày mai ta lại đến tìm ngươi! Trong nhà có…” Hắn ợ một cái, mặt ửng đỏ vung tay lên nói, “Trong nhà có một con cọp mẹ… nếu ta không về… Nàng ta có thể tới lật úp Vạn Hoa Lâu này ấy chứ…”
Nữ nhân kia vẫn ôn nhu giữ người, tên quan binh cũng cọ đến cọ đi muốn ở lại.

Sau một hồi hắn mới ợ một cái thật to sau đó nghiêng ngả buông ôn nhu hương mà rời đi.
Trong con hẻm nhỏ đen sì, tên kia híp mắt đỡ tường đi về phía trước.

“Đông.”
Tiếng cười nói xa dần, trong ngõ nhỏ lúc này đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.

Tên quan binh kia há miệng, híp mắt cúi đầu nhìn.

À … hóa ra hắn đá phải một cục đá… thế là hắn rung đùi đắc ý cười to, sau đó lại đỡ tường ngẩng đầu lên.

Nhưng trước mắt hắn đột nhiên lóe hàn quang, một thứ vũ khí sắc bén bỗng nhiên đâm thủng bụng khiến hắn kêu thảm một tiếng, cả người đổ về phía trước.
“Bang ——”
Mặt hắn đập xuống đường, đôi mắt trợn tròn nện xuống mặt đất lầy lội.
Sau một lát, một bóng người thon dài đi ra từ trong góc tối, giọng người nọ xuyên qua gió, biến mất tức thì trong cái lạnh thấu xương của đêm đông.
“Coi như tha cho ngươi, để lại cái mạng chó cho ngươi đó.”
Tiếng mõ canh vang lên từng hồi, Nhạc lão tam đang cực kỳ hứng thú nên cứ giữ Trường Đình lại.

Nàng nhìn thấy bản thân đã thắng một đống bạc lớn thì kỳ thật cũng không đắc ý gì cho cam.

Nàng và Nhạc lão tam giống như một vị võ lâm cao thủ đấu với một đứa nhỏ mới chỉ biết oa oa khóc thế nên dù có thắng cũng vô vị…
Mông Thác vừa cúi đầu lau tay vừa đi vào căn phòng có cánh cửa mở rộng, sau đó hắn lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này…
Trời đã tối đen…
Mõ cầm canh cũng đã vang lên…
Vì sao hai vị cô nương Lục gia và Hồ Ngọc Nương vẫn còn ở trong phòng của bọn họ vậy?!
Nhạc lão tam còn đang kéo giọng chơi xấu thì Mông Thác đã nghiêng người đứng ở cạnh cửa nhíu mày ho nhẹ hai tiếng.

Phòng trong lập tức an tĩnh, Trường Đình xoay đầu lại nhìn thì thấy Mông Thác đứng trong cảnh tranh tối tranh sáng.

Sau đó nàng không nhìn nữa mà gom một đống bạc trước mặt đưa hết cho Nhạc Phiên và cười cáo từ, “… Coi như là tiền cơm của chúng ta!”
Mông Thác vừa tới Nhạc lão tam cũng không giữ mấy người lại mà để Nhạc Phiên tiễn bọn họ.

Trường Đình và Ngọc Nương nắm tay tiểu Trường Ninh trốn đi, vừa đúng lúc Mông Thác nghiêng người lướt qua bọn họ.
Mặt Trường Đình cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn Mông Thác, nhưng hắn lại nhìn thẳng đi vào trong.
Vừa ra khỏi phòng tiểu Trường Ninh đã nhíu mày nhỏ giọng hỏi, “… Mùi gì thế… Khó ngửi quá…”
Trường Đình hé môi, nhẹ giọng đáp: “Mùi máu tươi, là mùi máu tươi.”