Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 66: 66: Tập Kích Ban Đêm Thượng






Trường Đình vẫn luôn có phán đoán với thân phận của Thanh Sao, nhưng mỗi lần nàng gần như đã có kết luận thì lại có sự kiện xảy ra phản bác lại suy đoán ấy.
Lúc Thanh Sao trà trộn trong đoàn người của Nhạc lão tam nàng đoán nàng ta là gia quyến của chủ nhân đoàn người.

Nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt đặc biệt xinh đẹp của nàng ta thì suy đoán ban đầu đã sụp đổ.

Sau đó nàng lại cho rằng Thanh Sao là “món hàng” mà Nhạc lão tam đưa tới bắc địa —— giống như mấy xe dược liệu kia.

Nhưng nàng ta lại được ngồi cùng xe ngựa với bọn họ, lại được chăm sóc bảo vệ giống nhau thì căn bản không thể là “hàng hóa” được.

Thế nên nàng cho rằng Thanh Sao cũng là cô nương xuất thân tốt nhưng gia đạo sa sút.
Nhưng suy đoán này lại bị lật đổ vào ngày hôm nay.

Nhạc lão tam không có khả năng cho phép Lý phu nhân bố trí cho một vị cô nương xuất thân tốt cùng đi với Mãn Tú được.
Cuối cùng Trường Đình ném hết đống suy nghĩ lộn xộn này ra sau đầu, dù sao đây cũng không phải vấn đề nàng cần quan tâm.
Lý gia bị hạn chế trong tầng lớp thương nhân nên cửa chính bị hạn chế rất nhiều, cửa cũng hẹp, hai người sóng vai là không thể lọt vào.

Ấy vậy mà chỉ cần bước qua cửa thì tầm nhìn lập tức rộng mở hơn nhiều, hành lang dài và hẻm nhỏ giao nhau, đường mòn kéo dài qua những bụi cây.

Trên con đường ấy không hề có tuyết đọng lầy lội, mái ngói cũng không một hạt bụi.

Cả tòa nhà chia làm hai phần, ở góc Đông Bắc có một tòa lâu chắn gió.


Lý phu nhân trực tiếp dẫn bọn họ vào sương phòng đằng sau tòa lâu ấy.
Trường Đình và Trường Ninh ở phòng lớn phía đông, Mãn Tú được sắp xếp ở phòng nhỏ bên cạnh phòng đó.

Hồ Ngọc Nương ở phòng lớn phía tây, còn Thanh Sao được bố trí ở phòng nhỏ bên cạnh đó chứ không được ở một phòng riêng khác.
Trong phòng lớn mọi thứ được quét tước cực kỳ sạch sẽ, trên giá cao còn có một cái bình sứ có hai tai, bên trong cắm mấy cành mai phấn nộn.

Căn phòng quả là được thu dọn ổn thỏa, Trường Đình thấy thế thì cười cảm tạ, “… Làm phiền Lý phu nhân rồi, chúng ta chẳng qua xin ở nhờ vài ngày, ngài hà tất phải tốn công thế này.”
Lý phu nhân nhanh chóng xua tay nói, “Cô nương chớ khiến thiếp thân tổn thọ! Cho dù cô nương chỉ ở một ngày hay nửa ngày, chỉ ngủ một giấc sau trưa thì cũng phải tỉ mỉ dọn dẹp! Hôm qua người Mông đại nhân phái tới đã cố ý dặn dò thiếp thân phải dọn dẹp chu đáo để hầu hạ cho tốt.

Các vị cô nương phải tuân theo nhiều quy củ, thiếp thân cũng không thể khiến gia chủ mất thể diện được… Huống chi, chỉ sợ ngài, Mông đại nhân và Nhạc tam gia sẽ phải ở lại đây vài ngày cũng nên!”
Không phải nghỉ ngơi một chút là đi ư?
Trường Đình nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng.

Bọn họ phải chờ tiếp viện, chỉnh đốn lại sĩ khí, lừa bịp quan phủ, mỗi một việc đều tốn thời gian… Trường Đình lại cúi đầu nhìn tiểu Trường Ninh lúc này đã cực kỳ mệt mỏi mà rũ mắt rúc vào bên người nàng mơ màng.

Nàng không nhịn được thở dài nghĩ hẳn Mông Thác cũng vì nghĩ tới mấy người các nàng đã trải qua không ít khổ sở nên mới để bọn họ nhân mấy ngày này được duỗi chân tay nghỉ ngơi một hồi.
Trường Đình lại nói cảm tạ với Lý phu nhân sau đó bà ấy lại hấp tấp đi ra ngoài cho người mang mỳ thịt tới, để mấy vị cô nương nhanh ăn xong lại đi nghỉ ngơi, tối sẽ ăn thêm canh bồi bổ.
Hồ Ngọc Nương xì xụp ăn xong mỳ mới bắt đầu lải nhải dặn dò Trường Đình mấy câu kiểu “Cố gắng đừng để vết thương trên đầu dính nước, sẽ khó lành…” rồi cái gì mà “A Ninh ngủ hay đá chăn, có cần để con bé tới ngủ với ta không? Như thế ngươi sẽ có không gian nghỉ ngơi cho tốt?” cuối cùng là “Có việc phải gọi ta ngay!”
Trường Đình không kiên nhẫn mà vội đuổi người.
Thanh Sao cũng nhanh chóng cáo lui, Mãn Tú thì tới phòng nhỏ của mình, thấy chăn trên giường là chăn lụa thì mừng đến mức ôm chăn khóc.
Đợi mọi người đi rồi trong phòng mới trở lại yên tĩnh.
Trường Đình dẫn em gái đi ngủ, sau khi dỗ dành con bé xong nàng mới nhẹ tay chân đi lấy một chậu nước ấm sau đó soi gương bắt đầu rửa mặt.


Nàng xoa mãi tới khi mặt đỏ lên mới ngơ ngác nhìn gương đồng và ngừng tay.
Trong yên tĩnh, nàng cố nén sợ hãi và lo lắng dần nổi lên trong lòng.
Nếu… Thật là hắn… thì các nàng phải làm gì bây giờ?
Bọn họ sẽ phiêu bạt như cánh lục bình, tùy ý để người ta xâu xé ư?
Không, nếu bọn họ không trở về Bình thành thì sẽ không thể chứng minh được cả hai là con gái của Lục gia, và đương nhiên khi ấy bọn họ sẽ chẳng còn chút giá trị nào.

Thạch gia sẽ không đồng ý hao hết tâm lực, thậm chí không hối tiếc bại lộ đường lui cuối cùng của bọn họ là Thuận Phúc Hào như thế này.
Chỉ vì các nàng họ Lục nên mới có được đãi ngộ như bây giờ, một chữ “Lục” kia có sức nặng hơn bọn họ nhiều.
Nhưng nếu về Bình thành thì sao?
Trường Đình ngẩng đầu lên, nhẹ nhìn thiếu nữ mi thanh mục túc trong gương.

Nếu các nàng trở về Bình thành thì dưới sự bức bách của đám tông tộc hắn sẽ không thể không lấy lễ mà đối đãi.

Các nàng chẳng qua chỉ là hai tiểu nha đầu không có sức nặng, sẽ không tranh gia sản, cũng không tạo thành uy hiếp với hắn.

Thậm chí ở trong mắt hắn các nàng căn bản sẽ không biết được chân tướng về cái chết của cha mình.
Trở về hẳn sẽ rơi vào cảnh ta là thịt cá còn người là dao thớt.

Còn nếu không quay về, tham sống sợ chết kéo dài hơi tàn thì nhất định sẽ bị kẻ khác vứt đi như quân cờ không có giá trị.
Trường Đình chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Trường Đình cong người, tay vốc nước trong chậu khiến ảnh phản chiếu của nàng trong đó lập tức bị phá thành nhiều mảnh nhỏ.

Nàng đột nhiên rất muốn biết nếu là Mông Thác thì hắn sẽ chọn thế nào.
Mà Mông Thác lúc này cũng chưa nghỉ ngơi.
“Đến chỗ cửa thành đưa thiếp mời, nói là chúng ta đã bao cô nương ở Vạn Hoa Lâu để tên quan binh kia giải sầu.

Ba vò rượu ngon cũng đã chuẩn bị xong, bản thân ta vội vàng xử lý sổ sách nên không đi uống rượu với hắn được, bản thân hắn cứ tự tiện vui vẻ đi thôi.”
Nhạc lão tam còn nhớ rõ lời hứa lúc ở cửa thành nên vừa ngồi xuống đã dặn người đi làm việc.

Làm xong việc ông ta ngẩng đầu lên thì thấy Mông Thác thế là bắt đầu cất giọng oán trách, “… Ngươi không phải người xúc động, ngươi cũng biết khi ấy rút đao thì chỉ thống khoái nhất thời nhưng việc phía sau phải làm thế nào? Cục diện sẽ như một cuộn chỉ rối khó mà thu dọn! Tên kia dù chức quan thấp nhưng cũng là người của U Châu, một tiểu thương như ngươi lại dám rút đao với quan phủ thì sẽ bị bắt ngay.

Đợi đám quan phủ tra nguồn gốc thì phải làm sao? Ngươi nói xem phải làm sao?”
Mông Thác trầm mặc không lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên Nhạc lão tam nói nặng như thế.

Đợi trách xong rồi ông ta mới hơi dịu lại, “Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, A Thác, ngươi xưa nay trầm ổn kiên định, khi ở bên ngoài cũng đừng hành động theo tình cảm.”
Hành động theo tình cảm ư?
Mông Thác cúi đầu nhẹ nhếch khóe miệng cười cười.

Bốn chữ này đã nhiều năm không có người nói với hắn.

Khí phách chỉ dùng được cho đám người giàu có cao quý thôi, hắn dùng không nổi.
Nhưng hôm nay hắn thực sự kỳ quái, cứ vậy theo bản năng muốn rút đao, lại theo bản năng mà giữ gìn, theo bản năng mà… Đau lòng…
Hắn vẫn nhớ rõ lúc trưởng nữ của Lục gia theo cha tới Ký Châu, nàng không thèm để ý tới Thạch Mẫn, luôn là bộ dạng thiên chi kiêu nữ.

Thế mà hôm nay nàng lại nhịn, tay nắm chặt, răng cũng cắn chặt mà chịu đựng cảm giác ghê tởm kia, thậm chó còn không lập tức hất bàn tay dơ bẩn của tên kia đi.
Hắn thực đau lòng, thậm chí so với việc thấy nàng chính tay đâm Đới Hoành còn khiến hắn đau lòng hơn.
Nàng không nên làm những việc này, nàng không đáng phải nhẫn nhịn những việc này.


Nàng là thiên chi kiêu nữ, hẳn phải được đứng nơi tôn quý, thanh cao ngạo nghễ mà ngẩng đầu.
Mông Thác ngẩng đầu lên trầm giọng hỏi Nhạc lão tam, “Đặt ở Vạn Hoa Lâu sao?”
Nhạc lão tam nhấp một ngụm trà sau đó thả lỏng thân thể mệt mỏi và nhắm mắt gật đầu, “Không sai, là Vạn Hoa Lâu, nếu muốn làm gì thì phải chu đáo một chút, không thể để lại nhược điểm.”
Mông Thác khó có lúc nhếch miệng cười, sau đó nhẹ giọng hỏi Nhạc lão tam, “Ông còn nói ta hành động theo tình cảm hả?”
Màn đêm sâu hơn, mấy vị cô nương ăn tối trong phòng, Thanh Sao và Mãn Tú không tới nên chỉ có Trường Ninh, Trường Đình và Ngọc Nương ăn cơm.

Trường Đình nhìn nồi canh thấy nước canh trắng đục, thơm nức mũi, măng, mộc nhĩ, đậu phụ và các hương liệu khác đều đầy đủ.

Trên bàn món ăn đều là đồ chay, không dầu mỡ không thị cá, cực kỳ tinh tế.
Trường Đình trầm mặc, quả nhiên tên kia là một người cẩn thận.
Ăn cơm xong nàng và Ngọc Nương mang theo Trường Ninh đi ra ngoài muốn hành lễ cảm ơn Nhạc Phiên.
Lời đã nói ra thì nàng phải giữ lời.
Lý gia không có nhiều người hầu, chỉ có một bà tử dẫn mấy người họ đi dọc một hành lang dài.

Đi chưa được mấy bước đã thấy một căn phòng.

Nhạc lão tam và Nhạc Phiên ở chung trong phòng này.

Bọn họ đang ngồi đánh cờ, Trường Đình thấy vậy thì cười và gõ cửa một tiếng.
Nhạc lão tam xoay đầu nhìn, Nhạc Phiên thì cười hì hì nhảy dựng lên đi qua đón.

Hắn xoa xoa bím tóc nhỏ của Trường Ninh sau đó cợt nhả, “Lại đây hành lễ cảm ơn ta sao?”
Tiểu Trường Ninh ngẩng mặt sau đó gật mạnh đầu nói, “Vâng! Nếu không phải có A Phiên ca ca thì A Ninh đã sớm mất mạng!”
Nhạc Phiên “hắc hắc” một tiếng sau đó quay đầu lại nhìn về phía Nhạc lão tam, “Tiểu cô nương còn biết nói ‘bị mất mạng’ đó!”.