Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 63: 63: U Châu Thượng






Trường Đình vén màn lên thì thấy bên ngoài đã có một đám đông đang ồn ào.
Phương đông đã có ánh sáng vắt vẻo trên những đụn mây màu xám, tiếp theo đó mặt trời như ngọn đèn lớn xé tầng không chiếu sáng xuống nhân gian.
Ánh sáng theo khe hở chiếu vào trong xe đánh thức Hồ Ngọc Nương và tiểu Trường Ninh đang trong cơn buồn ngủ nhập nhèm.

Tiểu Trường Ninh rầm rì một tiếng, Trường Đình lập tức nhẹ nhàng ôm tiểu nha đầu vào lòng mà dỗ dành.

Hồ Ngọc Nương vừa xoa mắt vừa mơ màng ngồi dậy hỏi Trường Đình, “Vào thành U Châu rồi ư?”
Trường Đình lắc đầu nói, “Còn sớm, phía trước có một hàng người dài, đều chờ vào thành đó.”
Nói xong nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài, những người chờ vào thành đều là bầu đoàn thê tử, xen lẫn có xe ngựa, xe bò, còn có xe đẩy che vải dầu.

Đám người bọn họ chen lẫn trong đó, cực kỳ tầm thường không chút khác biệt.
“Chúng ta có thể kịp vào thành ăn cháo đó.”
Trường Đình cười cười nói, “Chúng ta hẳn không được ở dịch quán rồi, lúc đó chúng ta mượn phòng bếp nhỏ rồi ta sẽ bảo nữ đầu bếp làm cháo hồng ngọc cho ngươi ăn.”
Hồ Ngọc Nương lập tức nhảy nhót, nhưng sau đó lại cứng người hỏi, “Vì sao chúng ta lại không được ở dịch quán? Vậy chúng ta ở đâu? Thành U Châu lớn như thế không phải một hai ngày là có thể ra khỏi thành đâu…” Nói xong nàng ấy lại hô một tiếng, “Lão nương chỉ muốn ngủ ở trên giường thôi, không cần ngủ ở đầm lầy, không cần ngủ trên xe ngựa, không cần ngủ trong sơn động… Mong ước này là quá mức hả, A Kiều, ngươi nói yêu cầu này có quá xa vời không!? Lão nương cũng không phải ngày nào cũng đòi ngủ trên giường! Chỉ cần một hai ngày an nhàn ngủ là được… Cái này con mẹ nó chỉ là nhu cầu của một người bình thường thôi mà!”
Hồ Ngọc Nương nhìn tiểu A Ninh đang ngủ say thì lập tức hung tợn nuốt câu chửi xuống, lại vòng một vòng nghẹn đến mức mặt đỏ lên.
Trường Đình nhịn cười, khó có lúc thấy Hồ Ngọc Nương phát điên một lần nên nàng nhanh chóng vuốt vé an ủi nàng ấy.

Nàng ôm lấy Hồ Ngọc Nương, cười tủm tỉm nói, “Ở dịch quán đương nhiên tốt, nhưng Mông Thác tâm tư kín đáo, người như hắn luôn muốn để lại đường lui.


Đoàn người chúng ta xuất thân phức tạp, thói quen lại khó đổi vì thế nếu ở trạm dịch thì khó mà giấu kín.

Về điểm này Mông Thác không thể nhượng bộ được.

Nếu hắn dám chọn tiến vào thành thì chắc chắn đã chuẩn bị tốt rồi…”
Trường Đình còn chưa nói xong thì bên ngoài đã có người gõ ba tiếng vào vách xe.

Nàng vén rèm lên thì thấy khuôn mặt cà lơ phất phơ của Nhạc Phiên, miệng hắn vẫn ngậm cỏ đuôi chó, cả cây cỏ đều khô vàng mà hắn cũng mải miết cắn.
“Chào buổi sáng Nhạc tiểu gia.” Trường Đình chủ động giãn mày cười, lại quy củ gật đầu chào hỏi hắn, “Chuẩn bị vào thành sao?”
Nhạc Phiên cười hì hì rồi lừa cây cỏ sang một bên khóe miệng sau đó duỗi tay chỉ chỉ phía trước: “Còn lâu, chắc phải chờ thêm một lát.

Đằng trước có nhà buôn vận chuyển vàng bị binh sĩ canh cửa lấy mất một ít nên ông ta còn đang ở đó la lối khóc lóc…”
Sau đó hắn nhếch miệng cười nói: “Lục cô nương đừng gọi ta là Nhạc tiểu gia, gọi A Phiên là được.

Nếu ngài có tâm thì gọi A Phiên ca cũng không sao…”
Cái bản mặt ngả ngớn này của hắn khác hẳn vẻ mặt hung ác lúc cầm đao gầm lên đêm đó.

Trong lòng Trường Đình cực kỳ ấm áp, miệng cười rộ lên nói: “Được, chờ đến trước mặt tam gia ta sẽ gọi, nhất định tam gia sẽ cho ngươi trái cây ngon mà ăn.”
Trái cây ngon… ngon cái rắm ấy!

Nhạc Phiên cười “hắc hắc” hai tiếng sau đó cố định con ngựa rồi phun ngọn cỏ đuôi chó đi.

Hắn bắt đầu nói chính sự, dù thế thái độ vẫn ngả ngớn như cũ: “Đợi lát nữa vào thành có lẽ sẽ có người muốn tới xốc màn xe lên, các ngươi cũng đừng hoảng hốt.

Cứ để hắn xốc, chúng ta đều đã chuẩn bị tốt rồi, nếu có hỏi thì ngươi nói mình là đại khuê nữ của tam chưởng quầy Phúc Thuận Hào, A Ninh là tiểu khuê nữ, A Ngọc là đại thiếu nãi nãi…” Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi dặn, “Đừng có cho A Ngọc nói chuyện, nàng mặc trang phục nữ vào còn che được một ít, nhưng vừa mở mồm ra thì quỷ mới tin nàng là khuê nữ xuất thân nhà giàu.”
“Ta con mẹ nó còn ngồi ở đây đó!” Ngọc Nương cực kỳ buồn bực dựa vào trên người Trường Đình mà kháng nghị.

Nàng không để bụng chuyện bị tên này móc mỉa nhưng có thể nói sau lưng nàng được không… Đừng để nàng nghe thấy chứ…
Nhạc Phiên cách màn nghe thấy thế thì theo bản năng muốn há mồm cãi lại.
Trường Đình vội vàng ngăn cuộc cãi vã của hai kẻ ngớ ngẩn này mà hỏi, “Phúc Thuận Hào?”
Phúc Thuận Hào là hiệu buôn lớn của Đại Tấn.

Trong 23 châu thành bọn họ đều có tên tuổi, chuyên bán đồ sứ, đồ tinh xảo làm trang trí hay thô ráp đều có.

Công việc buôn bán của bọn họ cực lớn, lúc trước ở trong phòng của Phù thị có đặt một đôi bình sứ vẽ hoa phù dung với men xanh của bọn họ…
Cũng chỉ có vài nhà buôn có thể bán đồ cho Lục gia.
Trường Đình nhíu mày nói, “Tên tuổi của Phúc Thuận Hào lớn quá, cho dù chỉ là tam chưởng quầy thì cũng dễ dàng bị chú ý đó.”
Nhạc Phiên múa may tay chân, hắn đúng là không ở yên được một giây nào.


Hắn vừa vòng vòng cương ngựa lên cánh tay vừa đắc ý trả lời, “Ai nói sẽ lộ tẩy? Bọn họ muốn tra thì tra, bất kể tra kiểu gì, có lật tung ba thước đất chúng ta cũng không sợ! Thật chính là thật, còn nếu là giả thì dù có làm cách nào cũng vẫn là đồ dỏm, là thứ phẩm, sao bằng đồ thật.”
Trường Đình nghe thế thì lập tức hiểu ra: Phúc Thuận Hào chính là sản nghiệp của Thạch gia!
Thạch Mãnh rốt cuộc đã sắp xếp bao nhiêu thứ rồi?!
Ông ta giấu tên mở hiệu buôn phát tài, không đúng, không hẳn chỉ vì phát tài.

Ký Châu an ổn, buôn bán mở mang, Thạch Mãnh đã giàu như vương một cõi thì còn thiếu tiền sao? Cái này nói ra chó cũng không tin! Ông ta không cần thiết phải giấu tên mở hiệu buôn khắp nơi làm gì… Từ từ, Phúc Thuận Hào có mặt khắp 23 châu của Đại Tấn là để tiếp ứng tình hình như hôm nay ư!?
Trường Đình càng nghĩ càng cảm thấy Phúc Thuận Hào chỉ sợ chính là đường lui mà Thạch Mãnh chuẩn bị, thỏ khôn có ba hang, hiện giờ không phải đã dùng tới rồi ư?
Nhạc Phiên hơi liếc Trường Đình một cái đã biết tiểu cô nương hiểu rồi.

Hắn nhấc cánh tay, cương ngựa lập tức rơi xuống, miệng hắn nhếch lên sau đó nhìn nàng dặn, “Ta họ Nhạc, nếu có người gọi ngài là Nhạc cô nương thì phiền ngài đáp một tiếng.

Chuyện tới nước này chỉ có thể khiến ngài thiệt thòi.

Hơn nữa phải nhớ kỹ ta là đại ca, A Thác là biểu ca, chỉ cần qua cửa thành là ổn, đến lúc ấy muốn gọi thế nào thì thế ấy.

Lần này ngài thiệt thòi rồi, rất thiệt thòi, cực kỳ thiệt thòi.”
Hắn cứ vậy nói “thiệt thòi” ba lần liền, Trường Đình không nhận cũng không dám nhận.

Nàng đang phải nhờ người ta giúp, sao dám có mặt mũi ghét bỏ họ chứ? Lục gia có dạy con cháu phải có tự tôn nhưng không dạy kiêu ngạo.
Trường Đình xốc rèm xe cao hơn, thoáng nhìn về phía sau nhỏ giọng hỏi, “Vậy Thanh Sao thì sao? Là tam cô nương hay biểu tẩu tẩu?” Nhạc Phiên đang muốn trả lời thì Trường Đình lại lắc đầu cười rộ lên, “Các ngươi đúng là dìu già dắt trẻ, nữ nhi và con dâu đều mang theo, vậy phu nhân của tam chưởng quầy đâu? Tam chưởng quầy của Phúc Thuận Hào sao có thể là người góa vợ được?”
Nam nhân đúng là đôi khi suy nghĩ mọi chuyện qua loa quá… Trường Đình tin tưởng Mông Thác hành quân bày trận không chút sơ hở, nhưng nói tới chuyện nội trạch thì chưa chắc.
Nhạc Phiên cứng đờ người, sau đó hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi hít hà một hơi.


Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện thì lập tức hút một hơi, “Ai nha” một tiếng rồi vỗ vỗ đùi.

Ai ngờ động tác này lại đụng tới vết thương trên lưng khiến hắn nhe răng nhếch miệng, không khác gì diễn kịch câm.
Trường Đình cười rộ lên, “Thôi đi, ngươi đừng nghĩ nữa, đành phải khiến Thanh Sao cô nương chịu thiệt vậy.

Nếu bọn chúng hỏi thì nói cô nương ấy là vợ kế thì được rồi, nói là được sủng ái…” Trường Đình đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng để khôi phục bình tĩnh, “Nếu quan binh ở cửa thành hỏi tới thì cứ nói như thế.

Còn nếu bọn chúng không hỏi thì đúng là a di đà phật… Nếu không chẳng có ai tin tam chưởng quầy của hiệu buôn lớn lại là một người góa vợ đáng thương đâu…”
Đây là nói người vợ kế kia rất được sủng ái hả?
Nhạc Phiên liên tục gật đầu, đang muốn giục ngựa đi về phía trước thông báo thì lại nghe thấy Trường Đình ở phía sau gọi thế là hắn lại quay về.
“Nhớ bảo Thanh Sao cô nương búi tóc lên.”
Trường Đình sợ mấy đại lão gia bọn họ không biết việc nhỏ không đáng chú ý này nên nhẹ giọng nhắc nhở, “Phụ nhân thì phải búi tóc kiểu phụ nhân, cô nương gia mới thả tóc.”
Nhạc Phiên lập tức đáp đã biết sau đó vung roi giục ngựa chạy đi, Trường Đình lại gọi với theo, “… Chờ yên ổn ta sẽ để A Ninh quy củ thành thật hành đại lễ để cảm tạ ân cứu mạng!”
Lục cô nương của Bình thành dùng kính ngữ với hắn kìa…
Khó có lúc Nhạc Phiên đỏ mặt, hắn không quay đầu lại mà chỉ lung tung vung tay lên.

Ban đầu hắn còn cực kỳ khoe khoang thả chậm hai bước nhưng sau đó hắn lập tức nhảy nhót kẹp bụng ngựa chạy nhanh hơn.
Trường Đình mím miệng cười nhìn bóng dáng hắn giục ngựa xen vào đám người.

Đợi nàng thả rèm xuống, quay đầu lại mới thấy miệng Hồ Ngọc Nương vặn vẹo méo xệch.