Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 58: 58: Máu Thượng






Mắt Trường Đình ngày càng đỏ, nàng nhẹ giọng ngăn Hồ Ngọc Nương, “A Ngọc, từ từ đã.”
Hồ Ngọc Nương cứng lại, sau đó nghe Trường Đình ở phía sau nhìn trời mà thề, nàng gằn từng chữ trịnh trọng mà nói, “Nợ máu trả bằng máu, lấy mạng đền mạng, Lục Trường Đình ta dù thịt nát xương tan cũng muốn chính tay đâm kẻ thù để an ủi vong linh của phụ thân.”
Hồ Ngọc Nương xoay người, thấy ánh mắt tiểu cô nương đỏ bừng.
Khác với không khí chuyển từ kinh ngạc sang yên tĩnh ở bên này, đồng thời lúc đó ở tây sương phòng có giọng nam nhân càng lúc càng cao, cực kỳ kinh ngạc.
“Ngươi nói cái gì!? Hai tiểu cô nương kia họ Lục!?”
“Ngươi nói cái gì!? Hiện tại hai cô nương Lục gia đã không cha không mẹ!?”
“Ngươi nói cái gì!? Là con chó Chu Thông Lệnh kia ra tay ư!?”
Mông Thác ngồi trên ghế thái sư ở chính đường, Nhạc lão tam thì mỗi lúc lại cao giọng hơn.

Cái này khiến hắn nhăn mày sau đó lại giãn ra, vẫy vẫy tay chỉ vào Nhạc Phiên đang rúc ở một góc giường rồi bình tĩnh nói, “Con ông bị giọng ông dọa cho chết khiếp rồi kia kìa.”
Nhạc Phiên đang nghiêng đầu nhai lá trà, vẻ mặt cười xấu xa nhìn về phía Nhạc lão tam, “Nếu phụ thân sớm biết thế thì sợ là sẽ dùng thêm mấy con cá hoa vàng để mua cả gương đồng cho người ta đúng không? Phụ thân, ngài nói thật đi, ngài đang hối hận xanh ruột hả?”
Nhạc lão tam lập tức lật tay đánh con, Nhạc Phiên thì nghiêng đầu né tránh, miệng gào lên, “A cha! Tốt xấu gì con cũng đang bị thương đó!”
Nhạc lão tam bĩu môi xì một tiếng sau đó ngồi xuống đối diện Mông Thác nói, “Lão tử biết hai tiểu cô nương kia thân phận cao nhưng lại không nghĩ cao đến như vậy…” Nhạc lão tam nói xong lại buồn bã cười khẽ nói, “Chỉ một cuốc đã đào được ổ vàng, lại còn là ổ vàng không chủ, chờ lão tử về Dịch thành sẽ lập tức đi tất cả sòng bạc đại sát một phen!”
Mông Thác mím môi không nói chuyện.

Hắn không thích Nhạc lão tam lấy miệng lưỡi này nói về hai vị cô nương của Lục gia.

Ở trong mắt hắn thì các nàng đáng được kính trọng, bọn họ nỗ lực sống sót, nỗ lực giãy giụa mà tìm kiếm hy vọng.

Cái này khiến người ta phải ngưỡng mộ, không đáng để kẻ khác coi khinh và ngó lơ.


Thậm chí lấy giọng điệu đàm tiếu để bình luận chuyện người phải nỗ lực sinh tồn là chuyện không hay chút nào.
Nhạc lão tam điên cuồng một hồi mới dần bình tĩnh lại, nhíu mày nhìn ra cửa sổ lúc này đã có ánh sáng.
“A Thác, Chúng ta nên đi như thế nào đây? Một cánh quân của U Châu đã bị diệt, Đới Hoành bị bắt, Chu Thông Lệnh muốn đuổi tận giết tuyệt mà chúng ta lại chọc mù mắt hắn… Đừng quên hiện tại chúng ta còn đang ở địa phận U Châu đó.”
“Nên đi như thế nào thì đi thế ấy.” Mông Thác lời ít mà ý nhiều, “Hai vị cô nương Lục gia nhất định phải được mang về Ký Châu.

Đi ngang qua U Châu một đường lên phía bắc thì tình cảnh của chúng ta sẽ rất gian nan.

Nhận được thư ông gửi là ta lập tức dẫn người ngày đêm di chuyển đến đây tiếp ứng.

Chúng ta mang theo có 500 người thế nên nếu muốn lấy cứng đối cứng với Chu Thông Lệnh thì hẳn là không thể.

U Châu là địa phận của hắn, so với chúng ta thì hắn quen thuộc hơn, vì thế nếu đi đường bình thường thì chẳng khác gì trở thành bia ngắm.

Hắn muốn vây chặn chúng ta ở ngoài thành chỉ là chuyện dễ như ăn cháo.”
Nhạc lão tam là người cơ trí, ông ta nhướng mày nói, “Tiểu tử ngươi đừng cùng ta cong cong vẹo vẹo nữa, có cái gì thì nói thẳng đi!”
Ánh mắt Mông Thác bình tĩnh nhìn qua song cửa sổ, “Cái gì có thể đánh cho Chu Thông Lệnh trở tay không kịp? Đó chính là việc Lục Công của Bình thành gặp nạn ở địa phận U Châu, một khi việc này bị vạch trần thì Bình thành, sĩ tộc và quan triều đình sẽ tạo áp lực đủ để phân tán sự chú ý của hắn ta.

Hắn cho rằng chúng ta sẽ đi con đường núi vậy chúng ta càng không đi đường ấy.

Hắn còn chưa chuẩn bị cho việc bị gậy ông đập lưng ông, ta cũng đã sớm bố trí người ở trong thành U châu đảm bảo biện pháp toàn diện.


Đa số quân sẽ đi qua con đường ngoài thành nhằm phân tán và kiềm chế binh lực cùng tài lực của Chu Thông Lệnh, còn chúng ta nhận tiếp ứng trong thành sẽ theo đó ra khỏi thành, tới chỗ có viện binh của Ký Châu đang đợi.”
Hai bút cùng vẽ, dương đông kích tây, quả là chu đáo.
Mông Thác quả là tiền đồ sáng lạn, không thể coi khinh.
Nhạc lão tam gật gật đầu hỏi, “Có để lính tiên phong mang tin tức đi không?”
“Kể từ khi gặp Lục cô nương tiên phong đã mang theo tin Lục Công bị hại về Ký Châu rồi.” Mông Thác liếc mắt nhìn đồng hồ nước sau đó nhẹ giọng nói, “Đã qua hai ngày, nhiều nhất là ngày mai tin tức đại phòng của Lục gia bị diệt ở địa phận do Chu Thông Lệnh quản lý sẽ được báo cho chủ tử, khắp đại giang nam bắc rồi sẽ nhanh chóng biết được.”
Người bị mất tích thì đương nhiên phải dồn lực lớn để tìm.

Nhưng ai đi tìm?
Đương nhiên là người của Chu Thông Lệnh.

Trạm dịch này chỉ có hai căn phòng thượng hạng, một gian cho Lục Trường Đình và Hồ Ngọc Nương, một gian cho Thanh Sao và Lục Trường Ninh.

Ngoài hai phòng này thì các phòng khác con mẹ nó đến lò sưởi cũng không có, mọi người chỉ có thể vây quanh bếp lò nhỏ để sưởi ấm.

Nhạc lão tam mắng um lên trong lòng, tay xoa xoa, cảm khái nói, “Ta và hai vị cô nương lớn nhỏ của nhà họ Lục ở chung gần 3 ngày nhưng không hề phát hiện ra bọn họ khổ sở vì mất phụ mẫu… Đại nha đầu kia thông minh cực, mồm mép lại nhanh, nhạy bén sắc sảo lại có bản lĩnh.

Lúc ấy ta nhìn trúng những điểm này mới ra tay cứu giúp… Còn đứa nhỏ kia thì hiền lành, vừa nói đã cười, thấy người là tủm tỉm nói ngọt, cũng dính người… Đây không giống đứa nhỏ nhà phú quý dưỡng ra, ta còn tưởng bọn họ xuất thân tiểu sĩ tộc.


Nhưng chỉ thế đã đủ để ta nhảy nhót một hồi, ai ngờ lại là dòng chính của Lục gia Bình thành!”
Bởi vì bi thương không có tác dụng gì nên bọn họ mới tình nguyện che giấu.
Mông Thác nhớ tới vị Lục cô nương kia bị bóng đè lại vẫn cố nén những tiếng thét chói tai vì thống khổ.

Nàng khóc thút thít mãi nhưng vừa tỉnh lại đã xoay chuyển khí thế hoàn toàn khác.
Nếu một người nào đó khóc lóc thì không phải quá đáng thương, phải là người bi thương đến độ nói không nên lời mới là đáng thương thực sự.

Cho nên hắn mới chấp nhận những oán trách và chất vấn hùng hổ dọa người của nàng…
“Ít nhiều có tam thúc mắt sắc lại truyền tin kịp thời để viện binh tới nếu không đêm đó sợ là mạng của vị Lục cô nương kia khó mà bảo toàn.”
Mông Thác hoàn hồn, sau đó hắn chuyển đề tài, “Trước mang Thanh Sao về Ký Châu đã.

Tổng cộng làm mộc bài hộ tịch cho hai người, phân cho hai vị Lục cô nương để lừa gạt đi vào thành.

Hơn nữa ta còn thấy một vị cô nương khác đi cùng bọn họ là sao?”
“Nàng không phải sĩ tộc!” Nhạc Phiên phun lá trà đang nhai xuống đất nói, “Cũng không họ Lục, nàng hẳn là thứ dân bình thường…” Câu chuyện dừng một chút, hắn nhớ tới thân thủ nhanh nhẹn của Hồ Ngọc Nương rồi tiếp tục, “Nhiều lắm thì có chút thân thủ nhạy bén hơn thứ dân thôi.”
Mông Thác gật gật đầu nói, “Chỉ cần trên người nàng mang theo mộc bài thì dễ làm, nếu phải làm thêm cho một người thì sợ không kịp.”
Nhạc lão tam liếc Nhạc Phiên một cái nhưng không nói gì.
Ba người tiếp tục nghị sự, chuyện tiếp theo không có gì đáng đề cập.
Mông Thác đứng dậy muốn đi nhưng tới cửa hắn lại thêm một câu, “Nhị ca hẳn không giấu được Thứ Sử, động tĩnh lớn như vậy, Ký Nam vừa động thì Dịch thành cũng sẽ biết.

Tam thúc tốt nhất tính toán trước, để tránh phải chịu tội.”
Nhạc lão tam tự nhiên thấy cổ nghẹn đắng, hắc!
Thằng nhãi này còn dám dọa ông ta sặc một trận!
Chờ Mông Thác vừa đi Nhạc lão tam đã lật cái tay như quạt hương bồ mà đánh con, “Cái thằng nhãi ranh nhà con tìm hiểu sờ soạng cô nương nhà người ta rõ ràng như thế từ bao giờ hả!?”

Nhạc Phiên che che phía sau lưng quấn băng vải mà khóc không ra nước mắt.

Có trời đất chứng giám, hắn có sờ đâu… Mặt cũng chưa dám nhìn rõ ràng… Hắn chỉ hỏi thăm tí thôi…
Buổi trưa đó Trường Đình không làm gì cả, nàng nằm trên giường ngủ hai canh giờ sau đó lại nhờ thẩm thẩm của trạm dịch nấu cho mình thùng nước ấm.

Nàng tẩy rửa một phen từ trong ra ngoài, lại làm phiền Hồ Ngọc Nương dắt Trường Ninh tới mà tắm rửa cho con bé sạch sẽ.
Bọn họ không có quần áo mới để thay, đoàn người này do nam nhân dẫn đầu nên cũng không có ai quan tâm chuẩn bị.
Áo khoác của Trường Đình toàn bùn và nước tuyết, nhiều ngày màn trời chiếu đất khiến mặt ngoài áo dính đất và bụi phủi mãi không xong.

Nàng vốn muốn nhờ thẩm thẩm của trạm dịch ra ngoài mua giúp ba bộ quần áo nhưng lại phát hiện ra ý nghĩ của bản thân thực kỳ lạ.

Trên con đường ngoài thành này từ bắc đến nam đều là lưu dân chạy trốn, còn có ai có tâm tư đi mua xiêm y thay đổi chứ?
Sau nhiều lần trắc trở cuối cùng Thanh Sao đưa tới ba bộ quần áo, một kiểu là vân cẩm có dệt hoa, bên ngoài là áo khoác ngắn, màu sắc đều không quá sặc sỡ, hẳn đã được lựa chọn cẩn thận.
Trường Đình tinh tế xem xét, lại bình tâm cảm tạ.

Nàng hỏi nàng ấy mấy bộ xiêm y này được cất ở chỗ nào, một đường này sao không thấy?
Thanh Sao đáp, “… Có một cái xe đẩy nhỏ chuyên để đồ của ta, trên đó có quần áo, trang sức, nếu Lục cô nương muốn thì ta sẽ mang hộp gỗ đựng trang sức tới cho ngài chọn nhé?”
Trường Đình nhìn kỹ vị cô nương vẫn luôn che mặt này, trong lòng đã có chút suy đoán nên cũng không giữ người mà tiễn nàng ấy ra cửa.
Nàng sửa váy dài ngắn lại, cổ tay áo buộc chặt mới phù hợp cho tiểu Trường Ninh mặc.

Hồ Ngọc Nương lại có chút không quen, nhẹ giọng hỏi, “Vị Mông tướng quân kia không phải nói tối nay sẽ đem con chó…” Nàng ấy nhìn nhìn họa tiết được thêu trên mép váy sau đó sửa sửa lại từ ngữ và nói, “Muốn đem cái gì mà tổng binh tới đây thẩm vấn đúng không? Thế sao chúng ta lại phải tắm rửa thay quần áo đây?”
Trạm dịch không có gương đồng, Trường Đình dùng mặt chủy thủ để nhẹ nhàng sửa lại tóc tai, miệng ôn nhu nói, “Tiễn hắn lên đường thì vẫn nên ăn mặc trang trọng mới thỏa đáng.”