Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 50: 50: Đồng Hành Trung






Có người ở bên cạnh hỗ trợ nên Trường Đình nhẹ nhàng hơn nhiều, Hồ Ngọc Nương cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trời tối dần, trên đường cũng chỉ có bọn họ, ngẫu nhiên sẽ có người vì sinh kế bức bách mà cõng sọt lên núi hái thuốc trong màn tuyết lạnh.

Hồ Ngọc Nương ở bên cạnh giải thích, “… Mùa đông có thể đi đào sâm và linh chi nhưng nếu tuyết lớn người hái thuốc sẽ không ra được ngoài, mỗi năm cũng có vài người vì thế mà chết ở trong rừng.”
Trường Ninh ghé vào trên vai Hồ Ngọc Nương ngủ mơ màng, lúc này nghe thế tiểu nha đầu không nhịn được non nớt hỏi, “Mỗi năm đều có người chết thế sao vẫn có người đi vào?”
“Bởi vì nếu không thừa dịp mùa đông vào núi hái thuốc thì một năm tiếp theo người nhà sẽ không có tiền mua gạo ăn.” Hồ Ngọc Nương là người tùy ý nhưng với tiểu Trường Ninh nàng ấy cũng không tự chủ được mà hạ giọng, “Lấy một mệnh đổi lấy mạng cho người một nhà thì có gì để nói nữa.

Người trong núi vẫn biết tính đó.”
Trường Ninh buồn bã đáp “Ừ” một tiếng.
Lúc này phía trước lại có thêm mấy người đi hái thuốc, tay bọn họ cầm lưỡi hái, mang theo mũ nỉ thật dày sau đó từ xa đã thét to với đám Nhạc lão tam, “Nhạc tam gia! Lại đưa hàng à?! Sao lần này lại thêm hai tiểu cô nương thế?!”
Nhạc lão tam cười ha hả mà vẫy tay rồi đáp, “Cháu gái ta không nghe lời, cứ thích ra ngoài đi dạo! Ta không lay chuyển được nên đành dẫn bọn họ theo!”
Trường Đình vùi đầu nhìn, rõ ràng là ba tiểu cô nương mà…
“Mấy người kia tinh mắt quá, quá là con mẹ nó tinh, há há!” Không biết từ khi nào Nhạc Phiên đã thò qua, trong miệng là một cây cỏ đuôi chó khô vàng.

Hắn vừa nhai vừa cười, sau đó lập tức nghiêm trang nhíu mày bi phẫn thở dài, “Sao bọn họ chỉ liếc một cái đã nhìn ra ngươi không phải tiểu cô nương nhỉ.

Cái bí mật to lớn này…”
Hồ Ngọc Nương hít sâu hai hơi, tức đến độ ngực phồng lên.

Vì trên lưng còn cõng tiểu Trường Ninh, không tiện động đậy hơn nữa nàng cũng không giỏi ăn nói nên mãi sau mới nghẹn ra được một chữ: “Cút!”
Nhạc Phiên làm sao chịu nghe lời, hắn cứ nhăn nhở một lúc đến khi bị Nhạc lão tam hùng hổ đánh cho vài cái mới cam tâm tình nguyện cút.
Thiếu niên lang bị cha hắn dùng bàn tay to như quạt hương bồ đánh thì kêu oai oái, Hồ Ngọc Nương cũng nhờ đó mà hả giận.

Trường Đình cười rộ lên, vừa cười vừa hỏi Thanh Sao, “Tam gia thường đi con đường này ư?”
Nếu không thường đi thì sao có thể quen với những người hái thuốc ở đây được.
Thanh Sao cong môi cười, mắt như trăng non.


Nàng ta cũng không đáp lời mà lấy một cái túi thơm nhỏ trong ngực đưa cho Trường Đình, “… Trong này có hoa bách hợp và gừng đã được huân hương, nô thấy cô nương bị nứt da tay nên nếu không chê thì chờ đến chợ ngài có thể dùng nước ấm hòa thuốc này ra, ngâm tay trước khi ngủ sẽ có tác dụng lớn…”
Hiểu rồi, đây nghĩa là nàng ta cũng không thể trả lời.
Trường Đình cũng không khách khí mà đón lấy rồi cười nói lời cảm tạ, “Ta quả thực đang cần… Đây đúng là đưa than ngày tuyết.”
Nếu cứ gọi nàng ấy bằng tên thì có vẻ kiêu căng lại cao cao tại thượng, nhưng nếu gọi là tỷ tỷ thì cũng không hợp.

Nàng ấy tự xưng là nô, nàng không sao mở mồm gọi người ta là tỷ tỷ được.

Gọi Hồ Ngọc Nương là a tỷ thì với nàng cũng không sao nhưng nếu là người khác thì dòng máu của họ Lục trong xương cốt khiến nàng không dung nhập nổi.
Vì thế nàng lựa chọn mơ hồ mà nói.

Thanh Sao cũng không để ý mà chỉ rũ mắt cười nhạt, rất là nhu mì.
Chiều hôm đã buông, người đi phía trước đốt từng cây đuốc sáng rực.

Màn trời đã biến thành màu xanh đậm và tối dần, các nam nhân đi đường phát ra tiếng động chỉnh tề, phía chân trời khó có được mấy ngôi sao sáng ngời.

Con đường cũng dần dễ đi hơn, có lẽ vì sắp tới khu dân cư nên đường bị người ta đạp bằng.

Tuyết đọng trên đường không còn mấy vì thế Trường Đình kiên trì để Hồ Ngọc Nương thả Trường Ninh xuống.

Ai ngờ Hồ Ngọc Nương không làm, tiểu Trường Ninh cũng không chịu mà còn méo miệng hổn hển, vươn một chân ra làm nũng, “A tỷ… đau lắm…”
Hồ Ngọc Nương ở bên cạnh hát đệm, “Tiểu cô nương không đi bộ quen mà ta cũng không cõng bao lâu nên vẫn cõng được.

Trời tối rồi, lỡ đụng phải cái gì thì sao?”
“Xuống dưới.”
Trường Đình nghiêm túc nói, “Buổi chiều Ngọc Nương cõng muội là vì tuyết đọng dày muội không đi được.

Hiện tại chân dẫm trên đất bằng, trời cũng tối rồi, nghỉ cũng đủ rồi.


Ngọc Nương là a tỷ, không phải a ma, trời tối đường khó đi, muội có thể thì tự mình đi, như vậy cũng thấy đường rõ hơn.

Nếu hai người dính một chỗ thì một người ngã cả đám sẽ ngã.

A Ninh, muội muốn Ngọc Nương a tỷ bị ngã sao?”
Trời tối đường trơn, rõ ràng là mỗi người tự đi sẽ tốt hơn.

Hơn nữa lúc đầu cũng đâu có thấy con nhóc này kêu mệt với kêu đau, vừa được chiều đã thuận miệng gào theo.
Đây có lẽ chính là bản tính của con người.

Tiểu Trường Ninh bám lấy cổ Hồ Ngọc Nương không buông tay, hai mắt hồng hồng, muốn khóc nhưng lại chỉ nhìn chị gái nghẹn ngào không dám khóc.
“A Ninh, muội nỡ để Ngọc Nương a tỷ té ngã sao?” Trường Đình trầm giọng hỏi lại một lần.
Nhiều ngày nay đây là lần đầu tiên hai chị em căng thẳng thế này.

Hồ Ngọc Nương nhíu mày nhìn quanh sau đó lại duỗi tay lôi kéo góc áo Trường Đình muốn nói gì đó nhưng lại bị nàng trừng mắt nên cũng đành im không nói gì.
“Không nỡ…” Trường Ninh nhỏ giọng nức nở nói.
Trường Đình gật gật đầu, lại lẳng lặng nhìn em gái.
Trường Ninh thấy vậy thì lập tức tụt xuống dưới, thút tha thút thít nói với Hồ Ngọc Nương, “Làm phiền a tỷ… thả A Ninh xuống đất đi…”
Nhạc lão tam đi đằng trước, hai lỗ tai lại dựng lên nghe ngóng phía sau.

Nhạc Phiên thò đầu qua nhỏ giọng thì thầm cân nhắc, “… Ba tiểu cô nương này không giống thứ dân, có nhà bình thường nào có bộ dạng này… Từ tối hôm qua con đã suy nghĩ… cho dù những người đã quen dạo trên giang hồ cũng không thể nhạy bén, có sức quan sát như thế được.

Ba người này thoạt nhìn cũng không giống người trên giang hồ.

Cô nương lớn nhất kia có một thân công phu sức lực rất tốt, nhưng làm việc và nói chuyện lại ngây thơ…”

Lúc này Nhạc lão tam không đánh con mình nữa, ông ta vui tươi hớn hở mà nghiêng mặt nhìn về phía sau một cái rồi nói, “Không thông minh không mưu lược thì lão tử việc gì phải dùng nhiều lực như thế để cứu? Lúc nói chuyện với lão tử bọn họ không khiếp sợ chút nào đâu! Vị cô nương kia ngồi trên đệm, vạt áo cũng chưa từng đong đưa vì run! Lúc uống trà nàng ta dùng một tay bưng, một tay để dưới đỡ, lại uống từng chút một, động tác đẹp cực kỳ! Người bình thường làm sao nuôi dưỡng được vị cô nương thế này!”
Vừa nhớ tới đây là cả người ông ta lại thoải mái, tay ngứa ngáy lập tức búng trán con trai một cái sau đó cất giọng mang theo vui mừng bị đè nén mà nói, “Lão tử tìm cho gia một nữ nhân sĩ tộc!”
Người khác được trời thiên vị thì bọn họ sẽ tự thiên vị bản thân!
Chúng ta tự tìm! Tìm không thấy thì cướp! Cướp không được thì trộm! Trộm không được thì tự mình tạo ra một người như thế!
Nam nhân làm chuyện lớn thì sau lưng cần phải có một nữ nhân có thân phận và lễ nghĩa xứng đôi!
Nhạc Phiên cực kỳ kinh ngạc!
Nữ nhân sĩ tộc!?
Nữ nhân sĩ tộc!?
Cha già của hắn tìm … nữ nhân sĩ tộc…?
Nhạc Phiên không thể nào tưởng tượng nổi mà quay đầu nhìn.

Vừa lúc hắn thấy Trường Đình cười nhạt, tay dắt Trường Ninh đi về phía trước, chân bước nhỏ giống như đang múa.

Mỗi lần bước mũi chân đều chúi xuống tạo thành độ cong như cách sen phập phồng trôi chảy theo nhịp chân…
Hắn chưa từng thấy tiểu nương tử nhà ai bước đi như thế!
Không đúng! Phu nhân cũng đi như thế này!
Nhạc Phiên há miệng nửa ngày không khép lại được, mụ nội nó chứ, số bọn họ cũng thật là son… tùy tiện ra ngoài cũng đụng được thịt mỡ…
Trường Đình đương nhiên không biết tính toán của Nhạc lão tam, nàng cũng không biết những thói quen ngấm vào xương tủy của mình đã sớm lật tẩy thân phận bản thân.
Cây đuốc phía trước chiếu sáng khắp nơi, có hán tử cầm hai cây đuốc cháy hừng hực chạy chậm tới đưa cho Ngọc Nương một cây và Thanh Sao một cây.

Ngọc Nương giơ cao cây đuốc, lại nhón chân nhìn ra xe, đuôi mắt và lông mày đều giãn ra vui mừng.

Mặc kệ Trường Đình có nhìn thấy hay không nhưng nàng ta vẫn duỗi tay ra xa chỉ, “Mau nhìn! Bên kia sáng cực kỳ! Tất cả đều là ánh sáng! Có người!”
Đúng vậy, với thế đạo này thì quả là khó có nơi có nhiều người!
Dân chạy nạn và thứ dân đều đang lẩn trốn trong rừng hoang vì thếnơi nơi đều hoang vu.

Bọn họ trốn từ nơi hoang vu này tới nơi hoang vu khác.
Lúc này thấy người, thấy ánh sáng tức là không cần màn trời chiếu đất nữa!
Trường Đình nhoẻn miệng cười.
Có ánh sáng phía trước nên mọi người đi nhanh hơn nhiều.


Tiếng người dần dần lớn hơn, có cả tiếng la hét xen lẫn, có người cao giọng rao hàng, có người nói tiếng địa phương, mọi thứ hỗn loạn ở một chỗ, không hiểu sao cực kỳ ấm lòng.
Đây là chợ mà Nhạc lão tam nói!
Rừng núi ngoại thành có địa thể hiểm trở, vốn không thích hợp việc xây dựng, tụ tập nhưng nó lại rời xa quản lý của quan lại và gần với đất của người Hồ.

Người Hồ có lòng dạ khó lường vì thế mỗi khi tự vận chuyển hàng hóa bọn họ đều sẽ đến ngoại thành, dừng ở khu chợ qua đường này.

Đây là chuyện bắt đầu từ mươi năm trở lại đây, từ khi Đại Tấn suy yếu.
Chợ này không có biển tên, chỉ có hai cây gỗ lớn cắm ở cửa chợ.
Trường Đình không nghĩ lúc này đã là ban đêm mà nơi này còn ồn ào náo nhiệt như thế.

Nam tử người Hồ mũi cao mắt sâu tụ tập tốp 5 tốp 3 một chỗ mà bô bô nói cái gì đó.

Cũng có người Đại Tấn, bọn họ chỉ lộ mỗi đôi mắt trừng to khiến người ta sợ chết đi được.
Hồ Ngọc Nương nhỏ giọng nói, “… Là vì không có muối ăn…”
Trường Đình kinh hồn táng đảm rũ mắt không dám nhìn.
Nhạc lão tam là khách quen ở đây nên đi tới đâu cũng có người chào hỏi.

Rẽ trái rẽ phải một hồi ông ta dẫn mọi người vào một con hẻm sâu, nhà cỏ nơi này cũng dùng đất vàng đắp thành, gồ ghề lồi lõm hai bên, nhưng vào bên trong lại sạch sẽ bất ngờ.
Người nhiều nên Nhạc lão tam lập tức để mọi người ở chung, chỉ có ba tiểu cô nương được một phòng riêng, “… Ba đứa cháu ta lần đầu dạo giang hồ nên ta cũng không dám để bọn họ thiệt thòi!”
Ông ta nói như thế với chưởng quầy.
Vào phòng rồi Hồ Ngọc Nương xem xét mọi nơi sau đó ngồi xuống rót chén nước.

Trà ở đây còn ấm, nhanh chóng an ủi cả người lạnh lẽo, khiến nàng ấy thoải mái than thở, “… May mà chúng ta đi cùng Nhạc lão tam… Cả con đường này không thấy bóng nữ nhân nào hết.”
Nơi hỗn tạp thế này đương nhiên chỉ có thành phần hỗn tạp đến.

Nữ nhân xen lẫn ở đây đương nhiên không nhiều.
Nếu không đi theo Nhạc lão tam thì Trường Đình không thể tưởng tượng được các nàng làm sao qua được tuyết sơn, lại làm sao bảo vệ bản thân đi qua con đường này, đứng nói tới vào chợ mua đồ tiếp tế bản thân.
Nàng đẩy cửa sổ ra, gió lập tức thổi vào mặt, gò má hơi nóng lên.

Lòng nàng rất là xấu hổ buồn bực vì tự coi mình quá cao lại luôn chắc chắn điều đó.