Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 34: 34: Hướng Bắc Hạ






Núi rừng mênh mông, tuyết vẫn rơi xuống đọng trong sơn cốc, trên ngọn cây, và trong con suối nhỏ đã đông thành băng.

Tuyết trắng bao phủ trời đất, tích thành một tầng thật dày, mỗi bước chân đưa ra cả người như chìm một nửa trong tuyết.
Trường Đình dùng toàn lực, một tay đỡ thân cây, một tay dắt em gái.

Đi được một đoạn cả hai chị em nàng đã thở hồng hộc mà dựa vào trên cây nghỉ ngơi.

Thi thoảng bọn họ sẽ ôm túi nước bằng da trâu mà Hồ Ngọc Nương chuẩn bị để uống ừng ực.
Không ai kêu mệt —— Hồ Ngọc Nương trầm mặc không lên tiếng mà đi đầu tiên, vừa mở đường vừa chắn gió tuyết.
Nhưng mọi người đều là cô nương gia, dựa vào cái gì mà Hồ Ngọc Nương lại phải chịu nhiều mệt mỏi khổ sở hơn?
Trường Đình mang cảm kích, chỉ có thể cắn chặt răng, nỗ lực theo sát nàng kia.

Nhưng tiểu Trường Ninh lúc này lại bị vấp chân vì thế cứ vậy ngồi bệt dưới đất đón lấy túi nước uống ừng ực rồi hào sảng dùng mu bàn tay quệt miệng.

Đứa nhỏ lắc giày da, cao giọng nói, “Trưởng tỷ, chúng ta đi!”
Hồ Ngọc Nương vui tươi hớn hở mà ngửa đầu uống một ngụm to, lại lấy từ tay áo ra một cái bánh nướng đưa cho tiểu Trường Ninh nói “Ăn đi!”
Tiểu Trường Ninh hung tợn cắn một ngụm, ai biết vì răng cửa bị sún nên tiểu nha đầu không cắn được.

Con bé đành nhè bánh còn dính nguyên nước miếng ra há to miệng dùng răng hàm cắn.


Cô nhóc hung hăng cắn một miếng, vừa nhai vừa nói chuyện, “A Ngọc tỷ tỷ, ăn ngon!”
Hồ Ngọc Nương vung vẩy tay nải, nhấc chân cất một bước dài về phía trước, tiếng cười cũng theo đó quanh quẩn bên người Trường Đình, “Tuy ta chưa từng thấy quý nữ của gia đình giàu có nhưng ta là người cẩn thận.

Quý nữ hẳn là không giống các ngươi, một kẻ dám bưng nước sôi lao tới cứu người, một kẻ còn chưa hết sốt đã dám đi trên tuyết, gặm bánh nướng.

Vì thế ta rất vui khi có thể đi cùng các ngươi!”
Trường Đình nhìn em gái mà trợn mắt há hốc mồm, sau đó dần chuyển ánh mắt ngơ ngác sang Hồ Ngọc Nương.

Rồi nàng hít sâu một hơi, nuốt lời muốn nói xuống.
Người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.

Tiểu Trường Ninh còn nhỏ, tầm tuổi này đúng là lúc học hỏi nhanh nhất.

Trường Đình căn bản không nghĩ lúc tới nhà cũ ở Bình thành liệu tiểu Trường Ninh có “Lộc cộc lộc cộc” uống canh, uống trà sau đó lấy mu bàn tay chùi miệng như thế này không.

Chẳng lẽ con bé cũng sẽ nhè bánh đang ăn còn dính nước miếng ra ăn tiếp ư? Thế thì sắc mặt Chân Định đại trưởng công chúa hẳn là phải đặc sắc lắm đây…
Phù thị liệu có chui từ dưới mồ lên nhéo tai nàng hay không đây?
Trường Đình vùi đầu đi về phía trước, tuyết đọng quá cao, ủng da dê nàng đang đi là mượn của Hồ Ngọc Nương, mặc cũng không quá vừa nên tuyết vẫn thường chui vào trong khiến tất cũng ướt hết, bàn chân lạnh băng nên cả người cũng lạnh theo.
Không biết vì sao nàng lại nghĩ tới một câu Dữu thị nói lúc trước, “… Ở Ký Châu không có người sẽ vì chút quy củ nhỏ này mà khó xử A Tuyên.” Bà ta nói rất ung dung, nhưng lại cực kỳ khí phách.


Nàng cũng nghĩ thế, cũng muốn bảo vệ em gái mình.

Ở Bình thành, không ở trong thiên hạ rộng lớn của Đại Tấn này nàng muốn không ai có thể vì chút quy củ mà khó xử A Ninh.
Trường Đình vùi đầu cười cười, ở trước mặt quyền thế tuyệt đối thì quy của và đạo lý đều chẳng có nghĩa lý gì.
Nữ tử sĩ tộc, nàng là nữ tử sĩ tộc đó, cần gì phải rúc vào ngõ cụt nghĩ không thông làm gì?
Thân chìm trong loạn thế, nắm đấm của ai lớn thì kẻ đó được nói trước.

Đây mới là quy củ, con người ta cũng sẽ phải thỏa hiệp thôi.
Trường Đình chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng không khuất phục với quy củ, nàng muốn làm người định ra quy củ kia.
Núi xa như tranh vẽ, trời và núi hai màu xanh trắng đan xen, bên dưới là rừng cây màu xanh lục, lại có vài tầng màu xám.

Trường Đình vươn ngón tay chỉ nơi đó và hỏi Hồ Ngọc Nương, “Đó là núi gì?”
“Là Đạc Sơn.” Hồ Ngọc Nương một tay chống gậy, một tay chỉ về phía bắc nhẹ giọng nói, “Thợ săn gọi cả ngọn núi này là núi Giác, nhưng gia gia nói chỉ có ngọn núi chính mới là núi Giác, còn các ngọn núi xung quanh gọi là Đạc Sơn.

Chờ ra khỏi cánh rừng này chúng ta sẽ tới U Châu, ra khỏi thành rồi, đi qua Đạc Sơn là tới địa phận Dự Châu.

Ta cũng chưa từng đi tới nơi đó, nghe những người phu khuân vác nói chỉ dựa vào đi bộ thì từ đây tới Dự Châu ước chừng cũng mất gần 1 tháng.”

Trường Đình nhẹ nhàng gật gật đầu.

Trong não nàng có thứ gì đó chợt lóe qua nhưng nàng lại không nắm bắt được.

Nàng đứng tại chỗ nhíu mày nghĩ, lại theo bản năng mở miệng hỏi, “Còn có đường nào có thể tới Dự Châu mà không cần đi qua U Châu không?”
Hồ Ngọc Nương hơi giật mình, sau khi ngẩn ra một lúc nàng ta mới chần chờ gật gật đầu nói, “Có.

Từ chỗ này đi qua đường giáp ranh, vòng qua thành U Châu, trèo đèo lội suối chừng tháng rưỡi là có thể tới.”
“Trên đường có trải qua thôn làng và nơi có dân cư không?”
“Có.

Bên này đất chật người đông, lại có đám người Đột Quyết, người Hồ luôn nhăm nhe nên mọi người đều chen đến gần U Châu và Dự Châu.

Chỉ cần chỗ nào có thể trồng cấy là sẽ có người ở.

Trong đó có một ít thôn xóm nhỏ cũng sống được nên dân cư dần đông hơn.”
Hồ Ngọc Nương không hiểu vì sao tiểu cô nương lại không thích đi đường lớn qua U Châu.

Kỳ thực bọn họ cũng không thiếu tiền tài, gia gia có tiền tích cóp, tiểu cô nương có bạc vụn, nàng cũng có tiền tích cóp nhờ bán da thú săn được… Chờ vào thành U Châu rồi bọn họ hoàn toàn có thể thuê xe bò mà đi, một đường đường thoải mái tới Dự Châu…
Trường Đình trầm mặc, nàng không muốn tiến vào thành U Châu.
Hiện giờ bình an nên suy nghĩ của nàng cũng rõ ràng hơn.

Đêm hôm ấy mọi việc quá kỳ quặc, bọn họ ra khỏi thành U Châu, đến sườn núi Giác thì gặp phải đại nạn, cứ thế bị đánh bất ngờ.


Nàng không tin đó là do lưu dân bậy bạ làm ra, cũng không tin là người Hồ cướp của.

Kẻ đầu tiên không có lá gan ấy, còn kẻ sau lại không có quyền thế lớn như thế.
Nàng lại nhớ tới cảnh tượng Thứ Sử U Châu là Chu Thông Lệnh tới bái kiến ngày ấy.

Càng nghĩ nàng càng thấy kinh hãi, “… Gió to và tuyết lớn phải mất 10 ngày… Trong núi có thứ không yên, không biết Lục công có cần mỗ sai quân theo hộ tống hay không…” Cảnh tượng ngày hôm ấy hiện ra rõ ràng trước mặt nàng, lời kẻ kia cũng vang vọng bên tai.
Đúng là vì lời nhắc nhở của Chu Thông Lệnh nên sau nhiều lần chứng thực cha nàng mới quyết định ra khỏi thành vào hôm đó!
Tuy Chu Thông Lệnh chịu sự quản lý của triều đình chứ không làm vua một cõi như Thạch Mãnh nhưng trong địa phận của mình có kẻ cướp mạnh như thế thì hắn ta không thể không nghe thấy chút tin tức gì được, trừ khi hắn ta bị mù và điếc!
Nàng nhớ tới lời kẻ sát hại cha mình đã nói “Là một người ngươi vĩnh viễn không thể tưởng tượng được”.

Trường Đình lập tức hoảng hốt, khuôn mặt trở nên sắc bén.
Bất kể kẻ chủ mưu đứng sau là ai thì Chu Thông Lệnh đều không thể thoát được có liên quan!
Hiện giờ không phải vấn đề tin ai mà là ai có thể tin được!
Thành U Châu bọn họ không thể vào, bởi vì muốn vào sẽ phải trình hộ tịch để chứng minh thân phận.

Chế độ hộ tịch của Đại Tấn khắc nghiệt, nàng và em gái làm gì có công văn hay thẻ bài, vậy hẳn sẽ bị quan phủ giam lại.

Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, nếu kinh động tới Chu Thông Lệnh thì không phải chuyện nhỏ nữa rồi!
“Chúng ta đi đường ngoài thành thôi.” Trường Đình nhẹ nhàng cầm lấy tay Hồ Ngọc Nương, nhìn nàng kia nói, “Ta sợ chúng ta đến thành U Châu rồi sẽ không sống nổi.”
“Ngươi và A Ninh bị truy nã hả!?” Hồ Ngọc Nương buột miệng thốt ra câu hỏi này..