Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 315: Anh Em




Thế nên hiện tại phải làm gì đây?

Lục Trường Anh không nói nữa, hắn cũng chẳng cần nhiều lời. Mông Thác cũng không hỏi thêm nữa, còn Trường Đình thì cảm thấy có quá nhiều việc có thể làm nhưng tỉ mỉ nghĩ lại nhận ra quả thực không biết nên làm gì. Những gì anh nàng nói không sai, Mông Thác nhất định phải có năng lực tự bảo vệ mình, mà việc Thạch Khoát khăng khăng tự mình xuất chinh đến Ung Châu với U Châu cũng là đang dần tước tài sản tự vệ của Mông Thác —— điểm này không có ai trong Kính Viên nghĩ tới, vì bọn họ đã an nhàn quá lâu rồi.

Lục Trường Anh chỉ đề điểm là ngừng, Mông Thác thì vì đó mà suy nghĩ, Trường Đình cũng âm thầm thở dài một hơi. Giống như có người nói ra toàn bộ những gì nàng muốn nói, thậm chí còn làm tốt hơn, nghĩ sâu hơn.

Vốn nàng muốn mời Lục Trường Anh ngủ lại Kính Viên nhưng hắn khăng khăng muốn về nhà cũ của Lục gia. Dù nơi ấy còn chưa sửa sang dọn dẹp toàn bộ nhưng miễn cưỡng vẫn đủ cho người ta ở. Nàng hiểu vì sao hắn một mực không ngủ lại Kính Viên, một là cảm thấy như đang ăn nhờ ở đậu, hai là thân phận em rể của hắn hơi mẫn cảm. Hắn đi thăm em gái là đúng, nhưng em rể là võ tướng, hắn ngủ lại thì quả không hay, ở trong mắt người có tâm thì khó đảm bảo bọn họ không nghĩ nhiều, ví dụ như... cái kẻ đang ngồi trên ngai vàng kia.

Về phòng rồi hai vợ chồng đều mệt, Trường Đình tựa trên giường êm híp mắt. Bạch Xuân cầm khăn nóng tới cho nàng lau mặt, Mông Thác thì quay người ra sau bình phong thay quần áo. Qua thật lâu Trường Đình thở dài nghe cực rõ ràng, Mông Thác vừa cầm khăn lau mặt vừa nói chuyện với nàng, giọng buồn bực ồm ồm vì bị khăn che mất, “Than thở cái gì, anh nàng nói thật đúng.”

“Ta sợ chàng khó xử.” Trường Đình mím môi.

Mông Thác cất tiếng cười trầm thấp. Nàng sợ hắn kiêng kỵ tình nghĩa nhiều năm với Nhị ca nên không có cách nào thoải mái đi vớt lợi ích ư? Có lẽ nàng cũng sợ hắn vì lời này mà căm ghét Lục Trường Anh, còn sợ hắn nghĩ anh nàng đang châm ngòi ly gián sao?

“Không có gì khó xử cả.” Mông Thác nhàn nhạt nói, “Ta có thể bảo vệ ta cả đời trung trinh không hai lòng, Nhị ca đương nhiên cũng có thể cam đoan nhưng đế vương lại không thể.” Qua một hồi hắn mới chần chừ mở miệng nói tiếp, “Kỳ thật lần này Nhị ca có thể mang ta đi Ung Châu, nhưng huynh ấy hy vọng ta ở lại Kiến Khang, giúp huynh ấy giữ nơi này, nhưng toàn bộ binh mã của ta đều ở Ung Châu, ta lấy cái gì mà thủ Kiến Khang? (Hãy đọc thử truyện Nhiệt độ cơ thể ác ma của trang Rừng Hổ Phách) Trương Lê hiện tại là người của Nhị ca, coi như hắn cưới Mãn Tú thì cũng không thể cam đoan hắn trung thành tuyệt đối với chúng ta.”

Thạch Khoát để Mông Thác tại Kiến Khang nhưng không cho hắn cơ hội thi triển. Đây là lần đầu tiên Trường Đình nghe thấy chuyện này.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng nghe thấy Mông Thác vì chuyện Thạch Khoát không mang hắn cùng đi Ung Châu mà sinh ra bất đắc dĩ và buồn vô cớ.

“Hắn... không sợ nội bộ mâu thuẫn sao?” Trường Đình không thể tin, “Vạn nhất Thạch Mẫn nổi tâm tư mà trên tay chàng không có chút binh mã nào thì dù hắn khải hoàn trở về cũng đâu có giữ được Kiến Khang?”

“Phải, trên tay ta không có chút binh mã nào.” Mông Thác nhấn mạnh chữ “Ta”, “Nhưng đừng quên lực lượng tuần tra của Kiến Khang đều là người của Nhị ca.”

Trên tay hắn không có ai nhưng không có nghĩa Thạch Khoát không có binh mã để lại Kiến Khang. Hắn có, chẳng qua hắn không để lại cho Mông Thác.

“Vậy... Binh lính ấy là do ai chỉ huy?” Trường Đình nhẹ giọng đặt câu hỏi.

Mông Thác lắc đầu, “Không có ai cả, bọn họ làm theo ý mình, năm bè bảy mảng.” Mông Thác lại nhìn Trường Đình một chút và nghĩ nghĩ rồi thêm một câu, “Bọn họ đại khái nghe ta, chẳng qua bọn họ cũng nghe Trương Lê.”

Nói cách khác, Thạch Khoát để lại Trương Lê và Mông Thác để tự kiềm kẹp nhau à?

Trời ạ.

Trường Đình không biết nói cái gì cho phải.

Thạch Khoát đi nước cờ này không sai, thế nên hắn mới có thể một mực nâng Trương Lê lên! Trương Lê là mưu sĩ của Mông Thác, nhìn như là người của Lục gia nhưng hiện tại Lục gia chẳng có cách nào kiềm chế người này. Đương nhiên hiện tại Trương Lê và Mông Thác đã hoàn toàn không dính dáng gì, cũng bình đẳng. Đồng thời Trương Lê và Mông Thác có quan hệ tốt, cái này nghĩa là có xung đột thì bọn họ cũng sẽ không làm quá mức. Hai người ngang hàng, lại không thể nào trở mặt là thích hợp đặt chung một chỗ kiềm chễ lẫn nhau.

Thân là quân thượng thì chuyện này hắn làm được rất khéo.

Nhưng làm anh em thì điều này quả thực quá quắt.

Anh em với nhau nửa đời, một chiêu này dù không thương gân động cốt nhưng nghĩ lại vẫn luôn cảm thấy cổ nghẹn như vướng cái gì đó. Không thể nói là phụ lòng, chỉ có thể đổ cho thời cuộc lắc lư. Trường Đình có thể thấy dù Mông Thác không nói gì nhưng cũng không tốt đẹp gì, chí ít chuyện này không phải không ảnh hưởng tới hắn.

Trong hoàn cảnh ấy, mấy ngày nay số lần hắn và Trương Lê uống rượu ngày càng nhiều, đa số đều là trong những lần Lục Trường Anh gặp Trương Lê.

Mấy ngày sau khi tới Kiến Khang Lục Trường Anh chuyên tâm quản lý Lục trạch, tu sửa, trang hoàng. Người trong cung cũng chạy lên chạy xuống mang thêm vật trang trí và giúp tô son trát phấn trong trong ngoài ngoài. Mọi nơi đều khẩn trương nên đương nhiên hiệu suất rất cao. Lúc Trường Đình dắt A Ninh và Ngọc Nương đến Lục trạch đã có thể thấy hành lang và hồ nước đều đã xử lý tốt. Hoa nở đúng lúc kiều diễm, cột son, ngói xanh, hành lang gạch vàng. Dưới mái hiên có rêu xanh, trong đình viện cây cối xanh um, từ chỗ sâu có thể thấy một góc cây leo. Ngọc Nương tấm tắc cảm thán, “Ngươi và A Ninh lớn lên ở nơi này ư?”

Trường Đình cười cười, “Đúng thế, chẳng qua khí ấy chúng ta trồng Vân Trúc.” Nàng lại nhìn người hầu đứng đầy thì thêm một câu, “... Cũng không náo nhiệt như bây giờ.”

Khi đó nữ chủ nhân trên danh nghĩa là Phù thị, nhưng chỉ cần Lục Xước liếc qua thì Phù thị lập tức đi đổi. Lục Xước thích yên tĩnh, trong nội trạch rất ít bóng người hầu. Bây giờ Lục trạch đổi chủ nhân, tự nhiên cũng đổi khí thế. Trường Đình mím môi cười và nhìn cây cỏ với đèn lồng hình cắt giấy —— cái này chắc là dấu ấn của Tạ Thị, náo nhiệt, vui mừng đồng thời sức sống tràn trề.

“A Kiều —— “

Xa xa đã có thể nghe được tiếng gọi, Trường Đình ngẩng đầu thấy Tạ Thị ôm bụng đứng trên bậc thang. Nàng bước nhanh qua cười tủm tỉm nói, “Trời vẫn còn lạnh đó, tẩu lại đang có thai!”

Tạ Thị cười giận, “Ta đâu có yếu ớt thế! Lang Trung dặn dò ta mỗi ngày phải đi hóng gió, giải sầu một chút, đến lúc kia mới dễ dàng...” Tạ Thị vừa nói vừa vén màn cửa sau lưng. Chính đường là tam tiến, trong sương phòng ở giữa và phòng kề cùng buồng lò sưởi đều được ốp gỗ trầm hương, những sắp xếp ngày cũ chưa hề thay đổi.

Vừa đi vào Tạ Thị đã cho người dâng trà, nàng ta lại đảo mắt vào trong phòng rồi nói với Trường Đình, “Ta còn nhớ khi còn bé đến chính đường thì nơi này có bộ dáng gì, vì thế ta để người mang từ đồ đạc từ trong kho ra lần lượt để vào chỗ cũ, cách cục cũng chẳng cần đổi, như thế này đã rất tốt.”

“Đúng là bộ dạng khi ta còn bé.” Trường Đình cười và chỉ lên cái bình hai tai trên bệ cửa sổ, “Giống hệt như trước kia.” Trường Đình ngước mắt thấy Tạ Thị cười đến rất thỏa mãn, thần thái cực kỳ bình thản thì cũng không nhịn được vui vẻ, “Kỳ thật tẩu tẩu cũng không cần phải bày ra giống hệt lúc trước, tẩu thích gì thì dùng cái đó. Về sau nơi này là của tẩu mà.”

Tạ Thị vỗ vỗ mu bàn tay Trường Đình và hé miệng cười, “Ta cũng thích bộ dáng lúc trước, bày thành bộ dáng này khiến ta có cảm giác thời gian không hề thay đổi, thế đạo cũng vẫn như trước.” Thần sắc Tạ Thị ôn hòa, lại cúi người gọi tiểu A Ninh và Ngọc Nương, “... Muội mang A Ngọc a tỷ tới hậu viện đi dạo đi. Bên trong hậu viện có hai căn phòng của hai người, mau đi xem có thích không?”

A Ninh nhếch miệng, Ngọc Nương cũng rất vui vẻ, “Ta cũng có gian phòng!”

Tạ Thị ôn nhu cười nói với Ngọc Nương, “Các ngươi đều phải gả đi từ đây đó!”

Trường Đình nhíu mày, đợi hai người kia ra khỏi phòng nàng mới do dự đặt câu hỏi, “Ca ca đã nghĩ kỹ muốn gả A Ninh đến nhà ai chưa?”

Bên trong chính đường an tĩnh đến độ nghe rõ tiếng gió. Tạ Thị cười rồi quay đầu dặn nha hoàn phía sau, cũng không nóng lòng trả lời vấn đề của nàng. Nàng ta dặn, “Cố gắng căn đúng một chén trà nhỏ lại tới thêm một muôi mật ong...” Sau đó nàng ta mới quay đầu nói với Trường Đình, giọng hơi trầm giống như đang thầm nghĩ cái gì đó, “Ca ca muội trở về lần này không có đi tay không.”

Một câu không đầu không cuối này làm Trường Đình không hiểu sao. Nàng ra hiệu cho Bạch Xuân thế là nàng kia vội bước nhanh ra ngoài khép cửa sổ.

Tạ Thị dần dần thu lại nụ cười và nhẹ giọng nói, “Tiểu Tần tướng quân mang theo người của Lục gia đến, 3000 nhân mã đặt trong tay Thạch gia cũng nên lấy lại. Ba vạn quân của Lục gia hiện đang ở thành trấn nhỏ ngoài Kiến Khang, còn 3000 nhân mã là quân Lục Phân mang theo mấy năm trước tới Ưng Chủy Nhai còn lại. Lúc trước ca ca muội không mang số quân này về Bình thành mà chọn đưa cho Thạch gia như món quà vì khi ấy bọn họ đang thiếu quân. Bây giờ số người này đã cắm rải rác trong lực lượng quân cấm vệ, bọn họ ở tại Kiến Khang, nghe lời Thạch gia, ăn cơm của Thạch gia nhưng Lục gia với bọn họ vẫn là cố hương và hồi ức.”

Bởi vì có Lục gia quân, bởi vì có tướng lãnh như tiểu Tần tướng quân nên Lục gia mới là Lục gia.

Đồng thời bởi vì có Bình thành Lục thị nên mới có người của Bình thành. Sĩ tộc đều có căn cơ, chính vì có căn cơ mấy trăm năm ấy nên bọn họ mới khác với đám nhà giàu mới nổi.

Trường Đình nhíu mày nhìn về phía Tạ Thị.

Nói cách khác, hiện tại Lục gia có gần 4 vạn người ở Kiến Khang ư? Trong đó có 3000 người ở trong lực lượng cấm vệ, thậm chí qua nhiều năm ấy, qua nhiều chiến dịch được luận công ban thưởng thì trong số ấy cũng có một hai trăm người lăn lộn được tí chức sắc trong Thạch gia quân!

Lục Gia muốn phản sao!?

Trường Đình khẽ nghiêng về sau, sắc mặt có lẽ không giấu được khiến Tạ Thị buồn cười. Nàng ta thò người qua lấy khung thêu cách đó không xa, trên đó là một đôi uyên ương. Nàng ta vừa thêu vừa nói chuyện, “Lục gia chúng ta không thèm vị trí kia, anh muội, cha muội đều không thèm. Chỉ cần thịnh thế an ổn thì Lục gia sẽ trường thịnh không suy, người ngồi trên ngai là ai chẳng quan trọng.” Nàng ta nghiêng nghiêng người về phía trước, dùng mũi kim gãi gãi bên mái, cả người lộ ra ôn nhu, miệng cười hỏi Trường Đình, “Muội đã thấy vương triều nào vĩnh viễn không suy chưa? Không có. Nhưng sĩ tộc lại có.”

Vậy nếu Lục gia không muốn phản bội thì để lại đám người kia làm gì... Nếu nói là tự vệ thì một khi Thạch Khoát trở lại Kiến Khang và truy cứu thì hai nhà nhất định sẽ cách lòng —— đừng quên Lục gia bây giờ đã dời đến Kiến Khang rồi!

“Nói đến hôn sự của A Ninh thì anh muội cũng không nghĩ sẽ đưa con bé đến nhà ai.” Tạ Thị nhanh chóng đổi đề tài, lập tức chuyển tới việc cưới gả của A Ninh. Nàng ta dừng một chút mới nói, “mà là muốn nhìn xem ai có thể cưới được A Ninh nhà chúng ta.”

Thế nên vừa rồi nàng ấy kiểm kê sức mạnh của Lục gia là để làm nền cho câu này à?

Tạ Thị nói xong lời này đã tiếp tục, “Ta vốn muốn mang theo Phù Cù cùng về Kiến Khang nhưng Đại trưởng công chúa không đồng ý, anh muội cũng không đồng ý. Vì thế ta đành để hắn lại, Bình thành có non nước giúp nuôi dưỡng người ta, chúng ta sợ đường xa xóc nảy hắn không chịu được. Phía sau cũng có mấy nhà sĩ tộc nhờ anh muội mang theo trưởng tử và đích tôn nhà họ về Kiến Khang nhưng chàng đều ôn tồn từ chối. Trong số những người này tuy không có bốn nhà lớn nhưng cũng có không ít gia tộc thế lực hùng hậu, người tài xuất chúng cũng nhiều nhưng chàng đều không đồng ý.” Tạ Thị nói xong thì nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc thấy bóng dáng nhỏ xinh của A Ninh thế là nàng ta cười ôn hòa, giống như người mẹ, “Anh muội tâm tư khó đoán, ta không đoán được, cũng không muốn đoán. Ta chỉ tin tưởng, nghe theo và thuận theo chàng là được.”

Khí chất của Tạ thị... lập tức khiến Trường Đình hơi xấu hổ.

Phần xấu hổ này kéo dài tới khi nàng về nhà.

Trường Đình tiến vào sảnh thì lập tức nhào vào lòng Mông Thác buồn bực chán chường mà kêu rên, “Tẩu tẩu của ta đúng là nữ nhân hoàn mỹ, người vợ hoàn mỹ, người mẹ hoàn mỹ... A Thác, những năm này thật sự là tủi thân cho chàng...”