Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 300: Lời Nói Thật (Thượng)




Thạch Uyển đột nhiên ngất xỉu nhưng phía sau chẳng có người nào đi tới đỡ, ngay cả Dữu Tam cô nương luôn đứng sau lưng nàng ta cũng không hề dao động. Đầu óc Dữu Tam cô nương xoay chuyển cực nhanh, Dữu hoàng hậu vừa nói xong lời này thì nàng ta đã lập tức thốt ra một câu, “Nhị lang quân hôm nay đảm nhiệm tuần tra, căn bản không ở ngoài điện uống rượu! Cô mẫu, sao ngài lại giúp người ngoài mà không quan tâm tới sống chết của con cháu mình. Chẳng lẽ vì nàng ta họ Lục ư?”

Tiểu viện này cũng coi như truyền kỳ, nó chứng kiến một mối hôn sự hình thành và một hôn sự khác tiêu tan.

Trường Đình ngửa đầu nhìn xà nhà che một tầng bụi và bất giác thầm cười nhạo. Dữu Tam đúng là nói không lựa lời, cái gì gọi là giúp người ngoài? Cái gì gọi là mặc kệ sống chết của con cháu nhà mình? Thế nào cũng phải làm cho chuyện của Thạch Khoát và Trường Ninh thành ván đã đóng thuyền, vậy chẳng lẽ nàng ta không sợ bị từ hôn, cũng không muốn gả vào nhà họ Thạch ư? Đến tột cùng thì nàng ta chán ghét Thạch Khoát đến mức ấy sao? Vì hậu trạch của hắn ư? Nói một câu từ lương tâm thì nữ nhân trong hậu trạch của hắn cũng không quá nhiều, ít nhất so với nam nhân khác thì hắn cũng không quá hoang đường. Là bởi vì Thạch Khoát là con thứ sao? Nhưng sau khi hắn đoạt được Kiến Khang thì ai cũng nhìn ra hắn đang tranh với Thạch Mẫn. Thậm chí so với anh hắn thì Thạch Khoát còn có hy vọng lớn hơn. Là vì nàng ta thực sự không thích Thạch Khoát sao? Đừng náo loạn, dù Thạch Khoát đứng cạnh Lục Trường Anh thì cũng tuyệt đối không lép vế.

Trường Đình không rõ, vẫn luôn không rõ.

Nhưng chuyện tình ái này có ai có thể nói rõ đây? Ghét thì coi như thạch tín, còn thích thì coi như đường mật, có lẽ Dữu Tam cô nương ghét bỏ cái mũi Thạch Khoát quá thẳng hoặc không thích dáng người hắn quá cao lớn. Xin lỗi nhé, cái này cũng chẳng liên quan gì tới nàng, cũng chẳng liên quan gì tới Thạch Khoát.

Trường Đình vẫn giấu tiểu Trường Ninh phía sau. Hiện tại đã chẳng cần bọn họ nói gì, nếu Dữu hoàng hậu đã thể hiện lập trường vậy hẳn bà ta sẽ không thay đổi thái độ nửa đường.

“Vốn hôm nay hắn phải trực nhưng sáng nay hắn và Hoàng tham tướng đều xin nghỉ để có cơ hội gặp mặt đồng nghiệp sau này trên quan trường. Cái này bổn cung cũng vừa mới biết.” Sắc mặt Dữu hoàng hậu không hiện thái độ gì nên người ta không đoán được bà ta nghĩ ra sao, “Ta có thiên vị hay không Tam nương ngươi hẳn phải hiểu rõ trong lòng.” Bà ta phất tay áo xoay người lệnh cho thị nữ: “Nâng đại cô nương xuống, nàng ta điên rồi, điên thật rồi…”

Dữu hoàng hậu còn chưa dứt lời thì Dữu Tam cô nương lại đột nhiên cao giọng nói, “Cô mẫu! Sao ngài lại thiên vị Lục Trường Ninh và Lục gia như thế?! Tam nương không phục! Tam nương chỉ biết cô mẫu là Đại Yến Hoàng Hậu, cũng là người chính trực…”

Chỉ tiếc Dữu Tam còn chưa giả vờ xong thì đã có một đao không hề báo trước rơi xuống đầu nàng ta.

“… Sao Trương tiên sinh lại tới nội cung vậy…” Thạch Tuyên vừa quay đầu vừa thất thần mà bước qua ngạch cửa đi vào trong phòng. Thấy mọi người đều ở đó thế là nàng ta ngẩn người ngây ra sau đó nhếch miệng cười: “Ấy, mọi người đều ở đây à?! Thảo nào bên ngoài nhiều nội thị thế!”

Thạch Tuyên cười hì hì, nói xong mới phát hiện bầu không khí nơi này không đúng lắm. Giống như chỉ cần có ai đó vừa động đậy thì phần bình tĩnh khó khăn lắm mới duy trì được sẽ bị đánh vỡ.

“Trương tiên sinh?” Dương nương tử đứng một bên xem náo nhiệt đột nhiên nhẹ giọng hỏi, “Chính là vị Trương Lê Trương tiên sinh kia ư?”

Thạch Tuyên không tự chủ được mà đứng dựa vào một bên Dữu hoàng hậu. Đại khái sau đó nàng ta nhớ tới thân phận của mình hiện tại nên bất giác lại thẳng sống lưng và ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, “Phải… Trương Lê tiên sinh… Ta vừa mới bị lạc đường và thấy hắn mang thần sắc vội vàng đi ra Lại Nguyên môn…”

Lại Nguyên môn là cửa nối nội và ngoại cung, nó có một cái cửa son lớn và hai cái cửa nhỏ liên tiếp.

Dương nương tử cười một tiếng, khóe mắt thoáng nhìn Dữu Tam cô nương và nhẹ hé môi đỏ cười nói, “Đại cô nương đều coi chúng ta là kẻ ngốc ư?”

Nàng ta nói xong thì xách váy uốn gối hành lễ với Dữu hoàng hậu và nói, “Hoàng Hậu đại nghĩa diệt thân trả lại trong sạch cho người khác quả là đáng kính. Công chúa cũng thực sự cầu thị, lời nói vô tư, quả thực đáng để đến gần, không biết có cơ hội để thần mời công chúa tới cùng nói chuyện hay không? Như thế thần cũng được mở mang tầm mắt, tránh bị kẻ thô tục che phía trước.”

Dữu hoàng hậu vỗ vỗ lưng Thạch Tuyên, trên mặt là tươi cười.

Chuyện này vừa xảy ra thì cũng chẳng thể giấu được, Thạch Uyển lúc này chỉ có ba con đường: Một là gả cho Trương Lê, thứ hai gả xa, thứ ba cạo tóc đi tu. Chỉ tiếc là Trương Lê đã có vợ, sau lưng Mãn Tú chính là Trường Đình và Lục gia, vì thế hắn không thể bỏ vợ cưới người khác. Nếu phải gả cho hắn thì nàng ta chỉ có thể làm thiếp. Lựa chọn thứ hai cũng được, có vài chỗ nàng ta có thể gả xa, thậm chí gả cho người Hồ, nhưng trong thế đạo ngả nghiêng này sợ là dù có gả xa cũng sẽ nửa đời không thuận. Với con đường thứ ba thì chỉ cần Thạch Uyển dám can đảm cạo tóc đi tu kéo dài cuộc đời tàn này thì Trường Đình dám đảm bảo nàng ta sống cả đời ở đó.

Ba con đường này phải xem Dữu hoàng hậu chọn thế nào.

“A Kiều nghĩ sao?” Dữu hoàng hậu lại để Trường Đình chọn.

Sau tiệc tối mọi người đều tan, qua lần này Thạch gia thu hoạch được một đám người ủng hộ đến từ sĩ tộc. Trường Đình và Thôi thị theo sát Dữu hoàng hậu, gương mặt tràn đầy tươi cười tiễn khách. Mọi người đều là nhân tinh, bọn họ cũng đều mỉm cười giống như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì. Những người không có mặt ở tiểu viện chứng kiến chuyện kia cũng nhẹ nhàng bình tĩnh giống như không muốn biết rốt cuộc có chuyện gì, cũng không hỏi vì sao Thạch Uyển lại biến mất hoặc vì sao Dữu Tam cô nương không nói gì, bộ dạng thoạt nhìn cực kỳ nặng nề. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Người ta không hỏi, Dữu hoàng hậu không nói, nhưng ai cũng biết chuyện này sẽ không dừng ở đây, ít ngày sau toàn bộ thành Kiến Khang sẽ biết hết.

Chẳng qua trong miệng của bọn họ thì Lục gia A Ninh là một kẻ đáng thương bị bạn thân thọc một đao sau lưng, còn Thạch Uyển là kẻ bụng dạ khó lường tâm cơ sâu nặng. Dữu Tam cô nương là một kẻ liều lĩnh nghe gió nói mưa, nỗ lực giả làm người lớn. Còn cái gì mà Trương Lê… Lý Lê… Triệu Lê thì các nàng căn bản không quan tâm.

Trong cuộc chiến của nữ nhân thì nam nhân chỉ là một vai phụ nho nhỏ, chẳng đáng nhắc tới.

“A Kiều…” Dữu hoàng hậu nhẹ giọng gọi, “Ngươi xem A Uyển tới đâu thì tốt? Trương phủ? Chùa hay phương bắc?”

Trường Đình cười một cái, “Toàn theo ý Hoàng Hậu làm chủ.” Vừa nói xong lời này nàng lại nghĩ nghĩ và mở miệng, “Kỳ thật nương nương không cần cho A Kiều một cơ hội hả dạ, việc này cũng vì A Kiều sơ sẩy mới gây ra. Thạch Uyển không phải quá cao minh nhưng A Kiều và A Ninh lại suýt nữa trúng chiêu, thật sự hổ thẹn.”

Dưới ánh đèn Cam Tuyền Cung đã trống hơn nửa, chẳng còn cảnh náo nhiệt như ban ngày.

Dữu hoàng hậu không đổi xiêm y, trang dung vẫn đó chẳng qua thần sắc hơi mệt mỏi. Bà ta dựa vào trên giường khép một cuốn sách lại và ôn nhu nói, “Ngươi và A Ninh là do ta nhìn lớn lên, ta không muốn thấy các ngươi bị người khác vu oan.”

Trường Đình còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Dữu hoàng hậu đã xua xua tay và cười nói, “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Hẳn A Kiều biết nếu lúc ấy ta nói ngọc bài kia là của A Khoát hoặc là A Sấm thì kết cục của Trường Ninh sẽ là gì.”

Trường Đình cũng dần thu lại tươi cười và nhẹ gật đầu, “Đúng vậy.”

Dữu hoàng hậu lại nói, “Thánh nhân rất thích cô nương của Lục gia làm con dâu mình, cái này ngươi cũng hiểu.” Dữu hoàng hậu cười và lắc đầu tựa như than thở, “Chỉ cần ta nói mấy lời hoặc dứt khoát không nói gì thì nguyện vọng của Thánh nhân sẽ đạt thành.” Dữu hoàng hậu dừng một chút, đôi mắt nhìn về phía Trường Đình và nhẹ giọng nói, “Nhưng ta không làm như thế.”

Trường Đình lẳng lặng nghe Dữu hoàng hậu nói ra những lời này và trong lòng âm thầm thở dài. Nàng để tay lên ngực tự hỏi lúc nàng nghe thấy giọng Dữu hoàng hậu thì phản ứng đầu tiên chính là đại thế đã mất. Lúc Dữu Tam cô nương và Thạch Uyển hát đôi tuy có âm mưu từ lâu hỗ trợ nhưng nội tâm nàng vẫn cảm thấy không quá đáng sợ, thậm chí có thể mượn cơ hội thuận thế trừ khử Thạch Uyển và Dữu Tam. Nhưng Dữu hoàng hậu tới thì mọi việc phải giải quyết dứt khoát, bất kể biện giải hay dẫn dắt đều không đáng kể.

Mà đáng sợ nhất chính là Dữu hoàng hậu khôn khéo cường hãn, tuyệt đối không phải người tâm địa lương thiện, mà là kẻ quen đi lại giữa chính và tà.

Bà ta không nói sai, chỉ cần bà ta nói “Ngọc bài này là của A Khoát”, hoặc bà ta từ bi hơn mà sắp xếp cho Trường Ninh một Thạch Sấm có hậu viện trong sạch và tuổi tác tương đương thì cũng chỉ cần một nói, “À, là ngọc bài này ư? A Sấm cũng có một cái, là Thánh nhân thưởng.” Ở trong tình huống ấy vì bảo vệ danh dự của tiểu A Ninh mà Trường Đình sẽ phải nghĩ tới việc bám lấy Thạch Sấm.

Nhưng Dữu hoàng hậu cũng không làm như vậy.

Thương nhân không có lợi thì không dậy sớm, Thạch Mãnh và Dữu hoàng hậu về bản chất chính là thương nhân. Trường Đình tiếp xúc với bọn họ từ đầu tới giờ đều mang theo phòng bị bản năng. Lúc trước Dữu hoàng hậu do dự phái binh cứu viện Mông Thác đã khiến lòng phòng bị của Trường Đình càng lớn hơn.

Trường Đình nhẹ gật đầu, chậm rãi đợi bà ta nói lời sau.

Dữu hoàng hậu thấy nàng không nói gì thì trong lòng thầm khen nàng thông minh. Sau đó bà ta cười cười, thần thái thực ôn hòa, “Ngươi là đứa nhỏ tốt, A Ninh cũng thế. Tam nương không gả được cho A Khoát rồi, việc hôn nhân này coi như bỏ. A Kiều nghĩ ai gả cho hắn thì càng thích hợp?”