Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 296: Tuồng (Hạ)




Nhưng cái này không thể bằng việc Thạch Mãnh vui vẻ.

Trước mặt nhiều người ông ta vừa nghe hai chữ “Thánh nhân” thì cực kỳ vui mừng mà nâng chén đáp lại Mông Thác. Thạch Mẫn thuận thế nâng chén đứng dậy, hô to vạn tuế. “Triều đại mới ra đời, Thanh nhân lại vào Chiêu Hòa Điện, quả thật là may mắn của vạn dân, là phúc của muôn người!”

Theo đó mọi người trong sảnh đều hòa nhịp, không khí cực kỳ náo nhiệt.

Trường Đình uống một ngụm rượu, kỳ thực trong lòng không có cảm tưởng gì, à, ngoại trừ việc anh trai sắp quay lại khiến lòng nàng vui mừng thì chuyện khác nàng chẳng quan tâm. Còn Thạch Mãnh đăng cơ khi nào? Lấy hình thức nào để đăng cơ? Thái độ đối với sĩ tộc và Mông Thác sau khi đăng cơ là gì? Nàng cũng không quá để ý tới những điều này — nàng luôn tin tưởng Thạch Mãnh sẽ đăng cơ, Thạch gia sẽ là kẻ có thể cười cuối cùng vì thế sẽ không sợ hãi hay thấp thỏm. Còn những vấn đề kia đương nhiên chẳng tới lượt nàng lo, hoặc nói đúng ra thì lo cũng chẳng được tích sự gì. Ngoài tự tìm phiền não thì nàng không nhìn ra được chút ý nghĩa nào hết.

Thạch Mãnh uống một hơi cạn sạch sau đó cao giọng gọi, “A Kiều.”

Trường Đình đột nhiên bị điểm tên thì ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Mãnh thấy ông ta cười nói, “Chờ anh ngươi tới thì ngươi theo ta cùng đi đón. Ta vẫn nên cho người thu dọn nhà cũ của Lục gia để anh ngươi tới có chỗ đặt chân.” Ông ta nói tới đây thì nghiêng đầu quát nội thị, “Không thấy Mông phu nhân đã uống hết rượu rồi à?! Còn không mau đi rót rượu!”

Đây rõ ràng là tỏ vẻ biết ơn với Trường Đình, nếu nàng không viết lá thư kia thì có lẽ Lục Trường Anh cũng sẽ không đồng ý nhanh như thế.

Mà Lục Trường Anh vừa đồng ý về Kiến Khang thì không thể nghi ngờ chính là một tín hiệu cho sĩ tộc trong thiên hạ —— Thạch gia thượng vị là vì mục đích chung, Bình thành Lục thị còn cam tâm tình nguyện nhận vị hoàng đế này vậy đám tiểu sĩ tộc khác hẳn phải như Thiên Lôi sai đâu đánh đó đúng không?

Đừng quên lúc trước Phù gia thượng vị sĩ tộc đã náo loạn thật lâu!

Lục Trường Anh đã biểu lộ thái độ, Lục gia cũng về Kiến Khang vậy những người khác sẽ còn chần chừ sao?

Nội thị bên cạnh Thạch Mãnh vội cúi đầu khom lưng đi tới rót rượu. Trường Đình ôn nhu cười rồi giơ chén rượu lên kính Thạch Mãnh và nói, “Sau này dượng chắc sẽ vất vả, A Kiều mượn hoa hiến phật, nương lần này kính ngài một chén. A Kiều là tiểu nhi nữ, trong lòng chỉ nguyện ngài có thể thiên thu, Thạch gia có thể tạo phúc muôn đời.”

Trường Đình nói xong Thạch Mãnh lập tức cười ha ha, đúng là sĩ tộc cô nương biết ăn nói!

Nhìn đi! Lời này đúng là khiến người ta vui vẻ!

Trường Đình kính rượu, Thạch Mãnh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Dữu thị cười và nhìn Trường Đình giả vờ dỗi nói, “Ai u, nữ nhi gia uống rượu sao lại gấp như thế! Nếu sặc sẽ khiến người ta tự dưng đau lòng! Chờ Trường Anh trở lại hắn sẽ oán người làm dì như ta không chăm sóc tốt cho hai chị em ngươi!”

Thạch Mãnh và Dữu thị đều mở miệng thế là Trường Đình lập tức thành vai chính.

Con dâu cả Thôi thị vẫn ngồi an ổn, giống như chuyện này chẳng liên quan gì tới nàng ta. Sống lưng nàng ta thẳng tắp, rũ mặt gắp đồ ăn nha hoàn bưng tới bỏ vào miệng nhai. Một bàn đồ ăn sắp nguội này có vẻ cực kỳ mỹ vị với nàng ta. Mông Thác thì mặt không biểu tình nhưng một thân cơ bắp lại căng chặt, ánh mắt trầm mặc không biết nghĩ gì. Thạch Khoát lại khó có lúc rũ mắt đảo qua Trường Đình và Trường Ninh, trên mặt vẫn là nụ cười như gió xuân, bộ dạng quân tử khiêm nhường. Trường Đình nhướng lông mày, mím môi rũ mắt cười nhưng không đáp lời.

Bàn tiệc an tĩnh trong chốc lát rồi lại náo nhiệt, mỗi người đều có tâm tư và tính toán của riêng họ.

Trường Đình cũng có.

Lúc trước ở Ký Châu, thậm chí lúc đang đào vong nàng cũng chưa từng cảm thấy gánh nặng trên vai nặng thế này. Lúc ấy nàng chỉ cần giữ mạng mình, bảo vệ Trường Ninh và để Ngọc Nương có thể sống đã là a di đà Phật. Nhưng hôm nay nàng không chỉ phải giữ được mạng mình mà còn cả mọi người trong Kính Viên, còn có Lục gia. Mà lúc này nàng đã ngửi được mùi máu tươi luôn như hình với bóng với quyền thế.

Mỗi người đều mang theo các loại tâm tư cho nên Dữu Tam cô nương lúc này mới có thể ẩn trong mọi người, bàn tay để dưới bàn của nàng ta nắm chặt khăn.

Sau trận này cả nhà Thạch Mãnh sẽ dọn vào Chiêu Hòa Điện, Thạch Mẫn đã thành thân nên tạm ở phủ đệ của Thạch gia tại Kiến Khang, còn Thạch Khoát, Thạch Tuyên và hai vị Dữu cô nương cùng mấy thứ nữ của Thạch Mãnh đều sẽ đi theo Dữu thị vào cung.

Kiến Khang phong tỏa càng nghiêm, tin Lục Trường Anh về Kiến Khang cũng lan ra nhanh chóng. Đám sĩ tộc quanh Tần Hoài vội vàng theo đó mà dọn nhà về Kiến Khang, cuối cùng sông Hoài cũng phồn vinh lên sau vài năm.

Sĩ tộc giống rau hẹ, một đoàn tiếp một đoàn về Kiến Khang, có người trầm ổn thì dọn dẹp nhà cũ, treo đèn lồng đỏ, thả mấy bánh pháo coi như tỏ rõ bản thân đã trở về. Cũng có người thiếu kiên nhẫn nhưng chẳng thể làm gì vì thấy các nơi trong thành Kiến Khang đều đầy đủ người, có binh lính trông coi tuần tra. Binh lính này ai cũng khí vũ hiên ngang, không giống như bị ép đi lính cũng không giống quân lương không đủ hoặc bị cắt xén. Kiến Khang được xử lý gọn gàng ngăn nắp, nhưng đợi thật lâu cũng không thấy Thạch Mãnh chủ động đưa thiếp mời thế nên có vài nhà trước tiên đưa thiếp tới Kính Viên muốn thông qua Trường Đình thăm dò ý tứ Thánh nhân. Có điều thiếp gửi đã lâu mà vẫn không có hồi âm.

Bọn họ đại khái cũng không biết Trường Đình thấy đống thiệp này thì cực kỳ bất đắc dĩ. Nếu không gặp thì cũng xin lỗi bạn cũ, dù sao hàn môn thứ tộc lên ngôi khiến đám sĩ tộc dù có mâu thuẫn cũng phải đoàn kết thành một sợi dây. Nhưng nếu gặp….

“Bọn họ còn chưa đủ tư cách, trước đây ta chắc chắn sẽ không gặp những nhà này. Hiện giờ bọn họ cho rằng ta đã gả chồng là có thể trộn chung một chỗ với bọn họ chắc? Còn định coi ta như bàn đạp sao? Thật là si tâm vọng tưởng, đang nằm mơ.”

Trường Đình ném khung thêu hoa sang một bên và nhìn đống thiệp được làm lịch sự tao nhã. Một nhà tự tay vẽ hoa lan, một nhà vẽ thanh điểu và bạch hổ trên mặt. Trường Đình lại rũ mắt nhìn thoáng qua và khen một câu, “A Thác, thiệp nhà chúng ta cũng phải thiết kế một chút… Chàng xem thiệp nhà người khác đẹp thế này cơ mà…”

Mông Thác thấy thiệp bị ném thì cười cười, tự nhiên là nghe lời nàng.

Ừ, đề tài lập tức lại đổi từ đám sĩ tộc về Kiến Khang sang chọn hoa mẫu đơn hay hoa lục ngạc vẽ lên thiệp thì đẹp…

Trường Đình nhận được thiệp có thể coi như không thấy nhưng Thạch Mãnh thì không thể. Đám sĩ tộc đang trở về này dù vô dụng nhưng cũng là một lực lượng. Một kẻ trở về sẽ kéo theo những kẻ khác, hiện tại ông ta còn cần sĩ tộc cho mình thêm tự tin, cho nên lúc sĩ tộc kéo đàn kéo lũ về thì ông ta không đợi được lâu nữa. Qua một tháng, cuối cùng hoàng hậu Dữu thị cũng mời đám phu nhân và thái thái được yêu thích trong thành Kiến Khang tới cung Cam Tuyền tụ hội. Đây là lần tụ hội đầu tiên từ khi Thạch Mãnh vào làm chủ Chiêu Hòa Điện. Mà đây cũng là lần đầu tiên Trường Đình tiến cung sau khi triều đại thay đổi.

Người tới Kính Viên truyền lời chính là Vãn Yên, “… Vốn định chờ Lục tiểu công tới mới tụ tập…” Vãn Yên biết Dữu Tam ngáng chân Trường Đình mà Trường Đình cũng không thích Dữu Tam vì thế giọng chợt thấp hơn nói, “Chính là Dữu Tam cô nương nói nhiều, cái gì mà tính lên thì hiện giờ đã có mười mấy hộ sĩ tộc quay về, còn 5,6 nhà khác đang trên đường chuẩn bị tới. Còn tiểu công gia ít nhất cũng phải 40, 50 ngày nữa mới về, nếu vẫn kéo dài thì người khác sẽ nghĩ thế nào? Hoàng Hậu nghe thế mới đồng ý. Ngài cũng cần cẩn thận chút, nô xem vị tam cô nương này muốn nhân lúc tiểu công gia còn chưa tới để áp ngài một chút đó.”

Trường Đình nghe xong thì cười túm mấy quả dưa vàng đưa cho nàng ta và nói, “Lời này nói với ta thôi, ngươi muốn thành Nhũ Nhân thì đừng té ngã vì nói linh tinh!”

Nhũ Nhân là nữ quan cấp bậc cao nhất bên cạnh Hoàng Hậu, ở trong cung kẻ này coi như chủ nhân dưới một người trên vạn người.

Vãn Yên lập tức hé môi cười, đáy lòng vui mừng, “Mượn lời hay của phu nhân!”