Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 270: A Nghê




Nói thật ra thì cưới vợ phải cưới người hiền, như vậy đẹp hay không cũng không quá quan trọng, ít nhất… ở trong mắt Dữu thị thì điều này không quá quan trọng, chỉ cần không lùn, không xấu, không mập không gầy quá, con dâu cân xứng khỏe mạnh có thể sinh con trai thì diện mạo tính cái rắm gì? Sau này Thạch gia gả con gái hoặc cưới vợ người khác còn dám bắt bẻ con cháu nhà họ diện mạo không tốt chắc? Cũng vì thế nên Thôi gia cô nương chỉ cần đủ thông minh, hiểu lý lẽ, nếu hiểu thêm chút văn thao võ lược, thơ từ ca phú thì quá tốt. Đừng quên người họ Thôi chỉ nguyên cái tên đã đủ danh giá, cần gì mặt mũi phải đẹp hay không. Đám cô nương hương dã cũng có nhiều người đẹp, một hai người đều xinh xắn đáng yêu nhưng có tác dụng gì?

Dữu thị đúng là nghĩ thế, nhưng cái này không có nghĩa là Thạch Mẫn cũng có ý tưởng tương tự.

Nam nhân Thạch gia… Nói thật ra thì có chút coi trọng nhan sắc. Dữu thị không xấu, rất đoan trang ung dung, Thạch Mãnh có mấy thông phòng thiếp thị cũng đều là người xinh đẹp. Nha hoàn trong viện của Thạch Khoát dù không phải chủ tử mà chỉ là kẻ vẩy nước quét nhà thì cũng có chút nhan sắc. Nam nhân Thạch gia không chìm đắm trong nữ sắc nhưng cũng không cự tuyệt, có cô nương đẹp có thể thu về cho mình thì tốt, không được cũng chẳng sao, cũng coi như an ổn. Nữ nhân duy nhất Thạch Mãnh kính trọng tin tưởng chỉ có vợ cả Dữu thị, những người khác dù sinh được con cũng chỉ là thêm mấy mảnh lụa và chút bạc mỗi tháng. Kỳ thật Trường Đình cũng hiểu đây mới là thái độ làm việc lớn, người quá nặng tình cảm như Mông Thác cực kỳ dễ bị uy hiếp bắt nạt.

Nhưng… cái này… Cô dâu mới có bộ dáng thế nào cũng quyết định vợ chồng lúc sau có hòa thuận hay không…

Trường Đình chưa gặp vị Thôi A Nghê cô nương này, lúc còn ở Kiến Khang nàng ta là chi thứ, hơn nữa các cô nương sĩ gia nàng gặp nhiều như thế thì còn nhớ được ai với ai? Thạch Tuyên đột nhiên im bặt không tiếp tục miêu tả nữa khiến Trường Đình cực kỳ tò mò.

Tới khi làm lễ bái đường xong và vén khăn voan thì mọi thú vị tò mò trong lòng nàng đều được thỏa mãn. Thạch Mẫn tay cầm gậy vén khăn để lộ tướng mạo của tân nương tử dưới ánh đèn. Người đứng trong này xem lễ đều là người của Thạch gia, nếu không cũng là thân thích của Thạch gia. Bọn họ đứng ba tầng trong ba tầng ngoài, có phụ nhân nhanh nhẹn lập tức vỗ tay nói, “Tân nương tử thật sự là hiền thục!”

Phụ nhân này vừa khởi đầu thì lập tức có tiếng tán thưởng vang lên hết đợt này đến đợt khác, tất cả đều là kiểu, “Đại lang quân thật có phúc khí, tân nương tử nhìn qua đúng là cô nương tốt!”, “Sau này có người vợ hiền huệ thì hẳn Đại lang quân của chúng ta sẽ được quan tâm thật tốt!” hoặc nếu không thì sẽ là mấy lời ngắn gọn, “Sớm sinh quý tử, sớm sinh quý tử!”

Trường Đình bị đám phụ nhân này vây quanh thì khó khăn lắm mới nhìn được mặt tân nương. Lúc khăn vén lên nàng chưa hề chớp mắt.

Kỳ thật… cũng được.

Không xấu, nhưng cũng không thể nói là xinh đẹp, tướng mạo rất ngay ngắn, đôi mắt không phải quá lớn. Nói giống mắt một mí thì lại thiếu thần vận, nếu nói là mắt to tròn thì chúng lại hơi xếch lên. Cái mũi cũng không tính cao nhưng có thịt, xương quai hàm không phải kiểu trứng ngỗng truyền thống cũng không phải tròn. Nàng ta bôi một tầng phấn thật dày, cố ý vẽ miệng anh đào nhỏ, lông mày vẽ cũng có vấn đề, cong quá mức khiến mặt nàng ta càng vuông hơn.

Trường Đình kỳ quái, đám phụ nhân này nhìn kiểu gì thế, sao có thể nhìn ra được hiền lương thục đức từ cái mặt như bánh bao trắng thế này? Bọn họ không biết rằng lời khen ấy chẳng khác nào nói với Thạch Mẫn rằng “vợ ngươi không có bộ dạng ra hồn nên đành phải gửi hy vọng vào đức hạnh của nàng ta” ư? Đúng là kẻ nào nghe thấy thì kẻ đó tuyệt vọng.

Trường Đình mắt thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thạch Mẫn chậm rãi trắng đi, còn Thôi gia cô nương thì vừa không nhút nhát sợ sệt cũng không cười khéo đưa đẩy, chỉ có ánh mắt nàng ta là giống như đang cùng mọi người chào hỏi. Trường Đình ho nhẹ một tiếng, cũng cười và vỗ tay, “Tân nương tử lớn lên thật tốt, nhìn có phúc khí, hẳn là sẽ mang tới nhiều vận may cho Thạch gia!”

Lại có vị phụ nhân nhanh nhẹn hùa theo lời nàng, “Không chỉ có mặt mày, cốt tướng cũng cực tốt!”

Đám phu nhân dần chuyển nội dung khen từ bên trong ra bên ngoài thế là mặt Thạch Mẫn dần trở lại bình thường. Thôi nương tử thì ngước mắt nhìn Trường Đình nhẹ nhàng chớp chớp vài cái có vẻ thực thân thiết. Trường Đình cũng cười với nàng ta.

Sau khi ở đó chừng một canh giờ thì đám phụ nhân đều đi ra ngoài, Trường Đình cũng nắm tay tiểu A Ninh và Ngọc Nương đi ở cuối cùng. Trên hành lang là đám phụ nhân và cô nương tốp năm tốp ba.

“Mông phu nhân!”

Trường Đình quay đầu lại thì thấy vị Dữu thị tam cô nương tên A La đang gọi mình. Nàng mỉm cười đáp lại, “Tam cô nương…”

Dữu Tam cô nương bước nhanh hơn, vùi đầu đuổi theo. Giáo dưỡng của nàng ta cũng tốt, đi nhanh nhưng tà váy cũng không bay lên, cũng không nghe thấy tiếng guốc gỗ “Đạp đạp”. Đợi nàng ta tới gần Trường Đình duỗi tay nhẹ đỡ và mỉm cười nói, “Ngươi đi chậm một chút cũng được, dù sao ta cũng không chạy đi đâu.” Trường Đình che tay áo cười cười lại đẩy tiểu A Ninh lên phía trước giới thiệu, “Đây là Dữu gia tam cô nương, muội phải gọi tam biểu tỷ.”

A Ninh ngửa đầu gọi một tiếng, “Tam biểu tỷ!”

Sau đó Trường Đình lại nói, “Đây là xá muội A Ninh, nàng theo anh trai của ta tới chúc mừng, cũng giống ngươi.”

Trường Đình giới thiệu Dữu Tam cô nương với A Ninh trước là theo đúng lễ nghĩa, cũng là cho nàng kia mặt mũi.