Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 260: Khó Xử (Hạ)




Xử theo quân pháp là muốn mạng của hắn.

Xem ra Mông Thác thực sự nổi giận rồi, từ khó nghe cũng đã nói ra…

Nhạc Phiên ngồi đó sửng sốt, mắt thấy Mông Thác sắp rời khỏi trướng thế là hắn lập tức nhào tới gọi, “A huynh!”

Mông Thác dừng bước nghe hắn nói, lời lẽ cực kỳ khẩn trương, “Trường Đình thật sự tìm đối tượng cho Ngọc Nương sao?”

Mông Thác xoay người nói, “Ta không uống rượu.” Ý là hắn tỉnh táo cực kỳ

Nhạc Phiên so vai, nhíu mày nói, “Vậy… A huynh có thể khuyên nhủ Trường Đình không?”

Mông Thác khoanh tay trước ngực nói, “Sao ta phải khuyên nàng? Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng. A Ngọc cũng nên gả chồng rồi, ngươi không có tâm tư ấy thì có rất nhiều người khác nguyện ý. Trường Đình nói một câu rất đúng, ngươi cảm thấy có cô nương nào được Lục gia dạy dỗ mấy năm mà còn khó gả chồng chưa?”

Sắc mặt Nhạc Phiên lập tức suy sụp, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy sắc mặt hắn khó coi, tím xanh như bị người ta gõ một gậy. Hắn theo thói quen dựa về phía sau nhưng quên mất sau lưng đã chẳng còn ghế dựa thế là tí thì ngã ra. Mông Thác cứ thế đứng nhìn chứ không đi đỡ, chờ tên kia khó khăn lắm mới đứng vững thì hắn lập tức mở miệng, “Ngươi hỏi Ngọc Nương vì sao phải gả cho người ta ư? Cái này rất đơn giản, ngươi không cưới, người khác cũng không đợi, A Ngọc đợi ngươi nhiều năm như vậy nhưng một cái rắm ngươi cũng không đánh. Nàng ấy đã tận tình tận nghĩa, ngươi cũng là gieo gió gặt bão.”

Còn hại ta bị vợ cho rằng vào hùa với ngươi. Mông Thác nhớ tới Trường Đình giận dữ tiêu 2 vạn lượng thì nội tâm không quá đau. Hai vạn cũng không nhiều, coi như là phần bạc được chia mấy tháng của hắn mà thôi. Coi như rượu hắn uống chuyển từ Đông Tuyền thành Thiêu Đao Tử, bảo đao hắn coi trọng không những không mua được mà có lẽ còn phải bù mấy thanh chủy thủ vào thôi mà… Lòng hắn không đau tí nào, thật sự đó.

Mông Thác lại nhìn Nhạc Phiên, bất giác muốn tẩn hắn. Ngần ấy năm sao hắn cứ cà lơ phất phơ thế?

“Ngươi gọi ta một tiếng a huynh, chúng ta cũng là anh em mười mấy năm nên ta nói thẳng. Trường Đình hiếu thắng, A Ngọc cũng không mềm, ngươi thì chỉ là cái hố phân. Người khác coi ngươi là châu báu, chịu đựng ngươi thối mà nhân nhượng mãi. Nhưng đuôi của ngươi cũng đừng có mà vểnh lên, đừng có tưởng mình quan trọng lắm! Một tỳ nữ như Mãn Tú còn xứng với Trương Lê, còn ngươi ngẫm lại xem đống quân công của ngươi đi, ta cũng xấu hổ thay.” Mông Thác bình tĩnh mà kích tướng.

Nhạc Phiên cắn chặt khớp hàm, cúi thấp đầu, qua một lúc lâu mới nói, “Ta đã sớm muốn cầu thân…”

Mông Thác nghe hắn nói tiếp.

Nhạc Phiên có vẻ khó mở miệng, sau khi ngừng thật lâu hắn mới nói, “Là mẹ ta cảm thấy Ngọc Nương không đủ tư cách nên chậm chạp không cho tin chính xác. Loại chuyện này cha ta tránh còn không kịp, nào có chuyện để ý! Bản thân ta thì cân nhắc đợi mấy năm nữa có lẽ chỗ mẹ ta sẽ có biến chuyển.”

“Kết quả đợi 2-3 năm vẫn chẳng có tăm hơi gì, chẳng lẽ ngươi định để A Ngọc cam tâm tình nguyện mà chờ ngươi đến già hả?!” Mông Thác trầm giọng cả giận mắng sau đó ném hai chữ lên người Nhạc Phiên.

“Hèn nhát!”

Nhạc Phiên vừa ngẩng đầu đã lập tức bị hai chữ này đánh cho đầu váng mắt hoa, hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào. Hắn lại nghe Mông Thác nói, “Muốn cưới thì cưới, không cưới thì phải nói rõ với cô nương nhà người ta. Nghĩ tới nghĩ lui ngươi coi mình là người nhưng lại không làm việc của người nên làm! Mẹ ngươi cảm thấy Ngọc Nương không đủ tư cách nhưng con mẹ nó, là ngươi và Ngọc Nương thành thân sinh con cơ mà! Nhạc phu nhân có ý kiến thì nghe một chút là được, tự mình phải có chính kiến và đảm đương chứ!”

Mông Thác tức giận đến độ cũng không chú ý đến câu từ nữa, cũng không thèm để ý nói có gãy gọn hay không. Hắn túm lấy vạt áo Nhạc Phiên và trầm giọng gầm nhẹ, “Mẹ ngươi bảo ngươi đừng uống rượu nhưng con mẹ nó ngươi ngày ngày vẫn uống đó thôi. Đêm nào ngươi cũng uống say còn nói cái gì!”

Mông Thác rít qua kẽ răng sau đó buông tay lập tức rời khỏi đó không thèm quay đầu. Hắn đi vô cùng dứt khoát, chỉ để lại một câu, “Nghĩ kỹ rồi lại nói với ta, nếu không định sửa thì ta sẽ không bao giờ quản chuyện của ngươi nữa.”

Mông Thác nói những lời này cực kỳ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, lại có đạo lý, nhưng lúc phải về Kính Viên phục mệnh thì lòng hắn rất khó xử —— Nếu hắn nói thật thì việc hôn nhân này hẳn sẽ bị hủy. Theo cá tính của Trường Đình thì chỉ vừa nghe Nhạc phu nhân bắt bẻ không đồng ý là nàng sẽ cười lạnh hai tiếng và quay lưng chọn xong người cho Ngọc Nương sau đó lạnh lùng dứt khoát gả người ra ngoài… Nhưng nếu hắn nói dối thì phải tìm cớ nào để nói đây…

Mông Thác thực khó xử, có trời biết, mọi kinh nghiệm chiến đấu nhanh, chuẩn, tàn nhẫn của hắn đều không đủ để chống đỡ trận cờ này… Ít nhất hắn không biết làm sao để tránh nặng tìm nhẹ lại có thể không dối gạt vợ…

Mông Thác vén mành lên thì thấy Trường Đình đang cúi đầu ngồi trên giường ấm cầm bản đồ bôi vẽ gì đó. Nghe thấy hắn vào nhà nàng căn bản không ngẩng đầu mà chỉ ôn tồn hỏi, “Đã nói với Nhạc Phiên chưa?”

Mông Thác đi về phía trước, thấy nàng đang vẽ vòng quanh thôn trang cách tường thành chừng ba mươi dặm thì cười nói, “Chỗ này không ổn đâu, nơi này bên trong khe núi, tới lui tốn thời gian lại mệt mỏi, lưu trữ vật tư cũng không tiện…” Mắt thấy Trường Đình ngừng động tác ngẩng đầu nhìn mình thế là giọng hắn dần nhỏ xuống, lại chuyển đề tài, “Nhưng chỗ này non xanh nước biếc phong cảnh hợp lòng người, cũng có thể coi như một lựa chọn để suy tính.”

Câu chuyện ngừng lại, hắn nghĩ nghĩ sau đó mới nói, “Ta đã nói với Nhạc Phiên, tên tiểu tử kia đúng là mãi không trưởng thành, mọi việc đều cà lơ phất phơ không để trong lòng. Nàng bảo Ngọc Nương cũng đừng quá giận hắn, tốt xấu gì cũng là hắn không đứng đắn khiến nàng ấy chậm trễ. Hiện tại ý đã thông, hai vợ chồng chúng ta có thể tác hợp thì tốt, dù sao hủy 10 tòa miếu cũng không nên hủy một cuộc hôn nhân…”

“Khi nào thì Nhạc gia sẽ khua chiêng gõ trống tới cầu hôn? Khi nào Nhạc phu nhân sẽ gửi thiệp tới gặp ta?” Trường Đình buông bút cười hỏi, tay lại đẩy đẩy đống giấy viết thư hồng hồng trên bàn ra và nói tiếp, “Chúng ta làm việc quan trọng là kết quả, ngoài miệng Nhạc Phiên nói hối tiếc gì gì đó cũng không bằng cho ra một cái kết quả —— đến tột cùng có cưới hay không?”

Ánh mắt nàng đảo qua phía dưới nói, “Đây là thiệp mời khách khứa cho lễ thành thân, danh sách đã đưa cho dì một lần. Chàng tìm mấy người thích hợp đưa đống thiệp mời này đi, sau đó bất kể đi hay không cũng phải có câu trả lời mang về. Như thế ta mới tiện sắp xếp việc khác.”

Ý của Trường Đình là lão nương bận, thái độ thế nào cũng không bằng cho ta một kết quả cuối cùng. Chẳng qua nàng thấy Mông Thác đi vào một mình thì trong lòng đã biết. Chỉ sợ Nhạc gia không quá muốn cưới Ngọc Nương. Bức như vậy cũng chưa bức được gì chứng tỏ Nhạc gia hoặc là đang suy tính, hoặc căn bản không muốn đứa con dâu như Ngọc Nương. Dù sao thì Trường Đình đều cảm thấy tức giận, nhưng lại cố tình không thể trút lên đầu Mông Thác.

Mông Thác “à” một tiếng và thuận tay cầm đống thiệp kia lên xem. Khách mời không có ai không phải sĩ tộc đứng đầu Đại Tấn, trong tứ đại gia tộc ngoài Trần gia thì mấy nhà kia đều có, những gia tộc khác cũng có thanh danh hiển hách. Mỗi chữ trên thiệp mời đều do Trường Đình tự viết, cả trăm thư mời đều không có người hỗ trợ nên Trường Đình có vẻ lao lực, bọng mắt cũng xanh hơn —— đây mới chỉ là đón dâu cho Thạch Mẫn nhưng nàng là người làm việc không cẩu thả, gắng đạt được hiệu quả tốt nhất nên bản thân luôn mệt….

Mà đây đều là vì ai?

Dữu thị muốn nàng làm chuyện này rõ ràng là mượn tên tuổi của Lục gia mà mời, nàng hoàn toàn không cần phải nghiêm túc như thế. Chẳng qua đều vì hắn không phải ư?

Mông Thác cảm thấy trong lòng hụt hẫng, một mặt hắn cảm thấy Nhạc Phiên hèn nhát đến không phải nam nhân, một mặt lại cảm thấy trong lòng hổ thẹn. Về công về tư hắn đều đứng về phía Nhạc Phiên, anh em mười mấy năm nên dù cũng giận tên kia nhưng hắn sẽ không nói thật với vợ… Mông Thác nghĩ nghĩ sau đó nhẹ giọng thử nói, “Nếu không chúng ta tìm đối tượng khác cho Ngọc Nương nhé? Tuy làm việc tốt thường gian nan nhưng Nhạc phu nhân đã sớm có khúc mắc với Ngọc Nương, dù có gả qua thì quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng sẽ không tốt. Cuộc sống của Ngọc Nương cũng sẽ không được tốt.”

Tốt xấu gì vẫn coi như nói thật, Mông Thác duỗi tay ôm Trường Đình, “Nếu không ta sắp xếp cho nàng gặp Nhạc phu nhân một lần nhé?”