Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 242: Thành Trống




Gia Cát Lượng từng thủ thành mà trong thành cũng không có cường binh. Tư Mã Ý lại kiêng kị Gia Cát Lượng có thể ở trên tường thành đánh đàn nhàn tản nên nghĩ thầm liệu trong thành có phục binh hay không. Tư Mã Ý ở thế khó xử đã bỏ lỡ cơ hội bắt sống Gia Cát Lượng. Mà lần này nếu muốn chơi không thành kế vậy thì thành trống kia là Ung Châu hay Ký Châu đây? Phù Kê sẽ trở thành Gia Cát Lượng hay Tư Mã Ý? Thạch gia bày ra ván cờ này có người chịu nhảy vào hay không?

Sáng sớm hôm sau, ngày mới hơi sáng thì cửa thành Ký Châu đã mở rộng. Một lát sau Hoàng tham tướng dẫn đầu đoàn quân mênh mông cuồn cuộn ra khỏi cửa thành, sau đó là hàng hàng binh sĩ. Ngoại thành có người hiểu chuyện bóp hương nhẩm tính nhưng nửa nén hương đã cháy xong mà binh vẫn chưa ra hết khỏi cửa thành. Bá tánh bên ngoài tấm tắc kêu lạ, lái buôn mang đồ ăn cũng buông sọt xúm lại xem náo nhiệt. Có lão hán thấp giọng hỏi, “Đây là muốn đánh chỗ nào thế? Lại đánh nhau à?”

Đằng trước có người xem náo nhiệt đáp lời ông ta, “Đánh chứ! Đây là cử đi Ung Châu! Trong thành chúng ta ai là người quản nơi đó ấy nhỉ? À, là Mông tướng quân mới cưới cô nương Lục gia, hắn đi Ung Châu trước, còn đây là quân tiếp viện!”

Lão hán tiến đến gần sát người nọ, duỗi cổ dài ra ngoài xem sau đó hếch cằm ý bảo, “Vậy người tiên phong là người nào?”

Ngoại thành rộn ràng nhốn nháo ấy là vì bình dân trời sinh có hứng thú với việc xuất binh. Ở chợ ngoại thành mọi người đều xúm lại đây xem, vây con đường chật như nêm cối, không khác gì xem xiếc khỉ. Thậm chí còn có binh tướng phải cầm trường thương đi mở đường, mọi người thấy thế vội lui sang hai bên.

Người nọ nghe lão hán hỏi thế thì không nhịn được la toáng lên, “Ông đúng là đồ nhà quê! Ông không phải người Ký Châu hả? Hoàng tướng quân mà ông còn không nhận ra! Đó là Hoàng tướng quân!”

Lão hán nắm chặt cái sọt trong tay, miệng cười nói, “Tiểu lão nhân không phải người Ký Châu mà là người U Châu! Lúc này ta tới Ký Châu mua dược liệu! Hoàng tướng quân làm sao vậy? Là Hoàng tướng quân lợi hại hay Thạch đại lang quân lợi hại?”

Người nọ nhìn ông ta một hồi, cuối cùng mới vung tay liên tục phủ nhận, “Không thể so như vậy, không thể so như vậy! Đại lang quân đi theo Thứ Sử đại nhân, Hoàng tướng quân thì có chiến công trên người, là đánh thật thắng thật đó!”

Dòng người phía trước lại chen chúc, binh sĩ nối đuôi nhau không thấy cuối, người nọ thấy vậy thì cũng cảm thấy có chung vinh dự, “Đám ẽo ợt ở Ung Châu kia không được chết tử tế đâu! Mông tướng quân của chúng ta cũng đi, Hoàng tướng quân cũng đi! Hai ngọn núi lớn này cùng trấn thủ thì có có tiểu quỷ nào còn dám khoe khoang trước mặt Diêm Vương nữa!”

Sắc mặt lão hán kia trầm xuống, tay nắm chặt cái sọt. Ông ta nhìn binh mã tuôn ra từ cửa thành, binh hùng tướng mạnh, mỗi người đều mặc khôi giáp chỉnh tề, vừa nhìn đã biết đây là tinh binh cường tướng. Bọn họ là những người đã thật sự lên chiến trường thấy máu chứ chẳng chơi. Ông ta tính nhẩm với tốc độ xuất binh này thì ước chừng có cả vạn người!

Người nọ thấy lão hán không đáp lời thì đẩy ông ta một phen, lại hứng thú bừng bừng mà mở miệng hỏi, “Lão huynh đệ, U Châu có sống tốt không? Ta nghe người ta nói Nhị lang quân giảm bớt gánh nặng thuế má, lại dùng bổng lộc cao trưng binh. Mà sao ngươi ra được đây? Người ta không có giấy thông quan thì không được ra khỏi U Châu cơ mà!”

Lão hán cười và liên tục đáp lời, “Tiểu lão hán cầm giấy thông quan mà ra, mua dược liệu xong lại về!” Trên khuôn mặt đen sì của ông ta là một lớp dầu bóng lưỡng, nếp nhăn rõ ràng, nhìn qua chính là hán tử nhà nông chính hiệu.

Trống trận nổi lên, binh sĩ rốt cuộc cũng ra khỏi thành, cửa thành đóng lại, người ở chợ bên ngoài cũng dần tan đi.

Trường Đình đứng ở vọng lâu bình tĩnh nhìn xuống dưới thành và nhẹ giọng đặt câu hỏi, “Trương tiên sinh nói xem chiêu này có hữu hiệu không?”

“Nếu đổi thành Mông tướng quân thì chiêu này sẽ không thể đảo loạn tâm trí hắn nửa phần.” Trương Lê búi tóc cao, cả người ẩn ở nơi tối tăm trầm giọng đáp, “Nhưng với Ích Vương thì cái này hoặc nhiều hoặc ít vẫn có tác dụng. Thần đã ở bên người Ích Vương gần 10 năm, tính nết hắn thần cực kỳ rõ ràng. Hắn sẽ nghĩ tới chuyện này, thậm chí việc này vừa ra hắn cũng sẽ không biết Ung Châu và Ký Châu, rốt cuộc cái nào mới là không thành, chỗ nào binh lực mới yếu hơn. Ích Vương sợ phán đoán sai lầm, hắn sợ lựa chọn Ký Châu cuối cùng lại phát hiện Ung Châu mới là nơi trống không. Hắn cũng sợ hãi lựa chọn Ung Châu lại phát hiện tấn công quá gian nan, trái lại Ký Châu mới là thành không.”

Gậy ông đập lưng ông, lúc trước Phù Kê ném cho Thạch gia lựa chọn bảo vệ Ký Châu hay Ung Châu. Cái này khiến Thạch gia nôn nóng thật lâu. Nếu đã không thể đưa ra lựa chọn này thì phương pháp tốt nhất chính là ta không làm, ta ném một vấn đề lại cho ngươi, tự ngươi tới quyết.

Từ khi Ký Châu gióng trống khua chiêng điều binh đi tiếp viện Ung Châu thì hành vi này ngược lại sẽ khiến lòng Phù Kê có nghi vấn, không biết binh mã này đến tột cùng ở nơi nào, có thực tới Ung Châu tiếp viện không? Hay bọn họ trốn ở nơi nào đó chờ hắn trúng kế đánh vào Ký Châu? Đội quân này trở thành biến số lớn nhất, mà rốt cuộc nơi nào mới là thành không cũng không ai biết được.

Đáp án này phải để Phù Kê khám phá ra.

Trường Đình nhìn người dưới thành dần tan đi thì than nhẹ một tiếng, “Thế đạo này chỉ cần hơi ngốc một chút là không sống nổi rồi.”

“Khôn sống mống chết, vạn vật cạnh tranh với trời, đây vốn là thiên lí tuần hoàn.” Trương Lê cười cười, “Cho nên Mông đại nhân của chúng ta mới đầu nhập dưới trướng Nhị lang quân.”