Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 233: Gặp Khách




Mông Thác đi trước, Trường Đình lui nửa bước đi theo phía sau. Qua bình phong đã thấy Thạch Mãnh và Dữu thị trái phải ngồi trên đầu, Thạch Mẫn và Thạch Khoát trái phải ngồi hai bên dưới. Thạch Sấm đeo bội đao đứng phía sau Thạch Khoát, tiếp theo là vài vị nam tử trung niên lạ mắt, giống Thạch Mãnh bảy tám phần. Đây có lẽ là đám thúc bá của Thạch gia, sau đó là đến nữ quyến. Nữ nhân âm dương quái khí trong hôn phòng ngày hôm qua ngồi ở phía sau Thạch Khoát, sau đó là Thạch Uyển đã lâu không thấy. Đi xuống tiếp là vài nữ nhân không quen mặt, có người thả tóc, vẻ mặt ngây thơ mờ mịt mang theo tính trẻ con, có người búi tóc cao mang vẻ trang trọng. Nhưng diện mạo chỉ là thứ yếu, mấy người mang bộ dạng phụ nhân này nhìn đều có chút khôn khéo…

Cũng phải, theo tiêu chuẩn cưới vợ của Thạch gia thì hẳn chỉ cưới người lợi hại đúng không? Nếu không lợi hại thì ở trong Thạch gia lâu rồi cũng phải khôn khéo thôi.

Hai vợ chồng trẻ vừa tới mọi người lập tức yên lặng, có nữ nhân cười cực kỳ dịu dàng nói, “… Hôm qua nhiều người quá nên không có cơ hội nhìn rõ mặt tân nương. Hiện giờ nhìn lại thì thấy tẩu tẩu thực sự có phúc khí, tân nương này khí độ hay bộ dạng đều tốt, đứng một chỗ với Mông lang quân đúng là bích ngọc giai nhân, quả là xứng đôi.”

Dữu thị cũng cười sau đó chỉ chỉ người nói chuyện và nói với Trường Đình, “Đây là dì ba của ngươi, là người cực kỳ ôn hòa.”

Là vợ em út của Thạch Mãnh, xuất thân Thanh Châu Phùng thị, tuy không phải sĩ tộc nhưng bọn họ cũng coi như có thanh danh. Đó là gia đình có gia phong nghiêm minh, đại khái là lựa chọn tốt nhất của Thạch gia thế hệ trước. Còn hiện tại nhìn con cháu của Thạch Mãnh xem, toàn cưới Thôi gia, Lục gia và cả Dữu gia. Hai thế gia sĩ tộc hàng đầu đều gả con gái cho nhà họ Thạch, phải nói rằng quyền thế không phải vạn năng nhưng không có quyền thế thì đúng là không được. Trong mắt của nam nhân thì chọn vợ như thế nào cũng giống nữ nhân chọn đồ trang sức cho phù hợp. Chỉ có châu ngọc tốt mới có thể làm người ta nâng cao vị thế, nếu không xứng thì lập tức phải đổi. Cho nên thăng quan, phát tài, vợ tốt mới là ba chuyện vui nhất trên đời này của mọi nam nhân.

Trường Đình thẹn thùng mà gọi, “Dì ba…”

Dữu thị bật cười, tay nhấc lên đã có nha hoàn cầm hai cái đệm hương bồ tới. Mông Thác và Trường Đình mỗi người một cái đệm, Mông Thác quỳ trước, Trường Đình cũng quỳ theo mà dập đầu ba cái mới có nha hoàn đưa hai chén trà lên.

Trường Đình nâng tay qua đỉnh đầu cung kính phụng trà cho Thạch Mãnh, “Dượng, mời uống trà.”

Thạch Mãnh đón lấy nhấp một ngụm to sau đó cười vang và đưa một túi tiền cho Trường Đình. Nàng lại phụng trà cho Dữu thị, sau khi uống xong bà ta nói, “Trà này của mẹ chồng, ta thay đứa em gái bạc mệnh của mình uống. Em gái ta mất sớm, ta coi như mẹ mà nuôi Tam Lang tới lớn, nhìn hắn thành gia lập nghiệp. Tốt xấu gì cũng phải để đứa em gái kia của ta nhìn xem Tam Lang cưới được một người vợ tốt như thế nào.”

Trường Đình không ngẩng đầu mà khom người cúi đầu nghe. Dữu thị lại nói, “Hôm nay là ta uống trà của mẹ chồng, nhưng ngươi cứ coi ta như dì mà đối đãi. Ta đương gia đã vài thập niên, từ trước đến nay có chuyện gì ta nói thẳng luôn, nên đối xử thế nào thì thế ấy. Đừng bởi vì ta uống chén trà này mà cho rằng ta sẽ làm mẹ chồng ác lập quy củ với con dâu. Đây chính là lần đầu ta được thăng chức, các ngươi đừng tưởng bở mà chờ ta khắc nghiệt cháu dâu! Ta sẽ không để các ngươi ngồi đó xem kịch vui đâu!”

Dữu thị nói rất đúng, mọi người trong phòng đều cười.

Trường Đình cũng che tay áo bật cười, theo đẳng cấp của Dữu thị thì lời nói ra đều không phải vui đùa. Rõ ràng qua lời này bà ta đã tỏ thái độ cực kỳ rõ ràng —— ta uống trà của mẹ chồng nhưng ta không phải mẹ chồng người ta. Nếu ngươi kính trọng thì ta cũng không hà khắc ngươi, nhưng nếu ngươi không kính trọng thì ta cũng không giận, cũng không coi như ngươi bất hiếu. Lời này quả thực khó mà nói rõ, chỉ có thể nửa đùa nửa thật giống như Dữu thị mà thôi.

Việc tỏ thái độ và nói thật như thế Trường Đình có thể tiếp thu, cũng thoải mái hơn. Rốt cuộc Trường Đình không phải con dâu của bà ta, mà sau này con dâu thật sự vào cửa thì chị em dâu cũng nên chia ra thân sơ cho rõ rệt mới tốt.

Trường Đình e thẹn cúi đầu đợi mọi người cười xong mới hỏi, “Dì không phải cũng có một chữ mẫu ở trong đó sao?”

Dữu thị cười cười sau đó đưa một cái túi thơm, Trường Đình cũng hé môi cười và khom người đón lấy. Hai người đều đã tỏ thái độ, vừa lòng hay không chưa nói, ít nhất cũng coi như nói rõ để hai bên hiểu nhau. Lúc trước bọn họ ở chung thì một người là Lục cô nương, một người là Thạch phu nhân, thái độ là của khách và chủ. Dù cho lúc sau bọn họ có tiếp xúc lâu nhưng thái độ đều cung kính, không mạo phạm cũng không quá thân cận. Hiện giờ lại khác, là người một nhà thì không thể ở chung với nhau như hai nhà. Trường Đình sợ Dữu thị phô trương lấy uy, mà Dữu thị lại sợ Trường Đình gây sóng gió. Thay vì va chạm sau này thì không bằng hiện tại nói thẳng ra. Dữu thị nói không hy vọng các ngươi coi chúng ta như trưởng bối, chỉ cần duy trì mặt mũi là được. Còn Trường Đình cũng đáp sao có thể như vậy, dì cũng là mẹ, người làm tiểu bối nhất định phải tẫn hiếu. Hai người nói được cực kỳ xinh đẹp, đồng thời cũng khiến người ta yên tâm.

Sau khi quỳ lạy xong Mông Thác và Trường Đình lại một đường trôi chảy kính trà xuống. Với người cùng thế hệ thì bọn họ chắp tay hành lễ, với trưởng bối thì uốn gối, một hàng nhận mười mấy cái túi thơm. Thạch Mẫn cho một ánh mắt xem thường, Thạch Khoát ôn nhuận như ngọc nói một câu, “Sống chết có nhau, cùng người thề ước, hai người nhất định phải đầu bạc đi cả đời này.”

Trong lời hắn nói có vài phần buồn bã mất mát, Trường Đình nghiêng đầu nhìn về phía Mông Thác lại chỉ thấy hắn cười chắp tay, “Không phụ nhị ca giao phó.”

Theo sát đó là bái kiến đại phòng của Thạch gia. Vị phụ nhân hôm qua vẫn mặc bộ xiêm y ấy, chỉ có cây trâm trên đầu đổi thành trâm phúc lộc thọ khảm song bích, những phụ kiện khác cũng không thay đổi. Thạch Uyển ngồi bên cạnh bà ta lại trang điểm cực kỳ ngăn nắp, xiêm y lụa, nạm viền, chỉ vàng thêu lên dải lụa. Mặt nàng ta bôi phấn, mày đẹp, hai má hồng nhuận, ánh mắt giống nai con chợt lóe, không có khiếp nhược chỉ có uyển chuyển. Nàng ta vốn lớn lên xinh đẹp, hiện tại cả người nảy nở, ngũ quan và khuôn mặt nhìn càng kiều diễm.

Trường Đình cười gọi, “Đã lâu không gặp.”

Thạch Uyển vừa ngẩng đầu đã nhìn về phía nàng sau đó lại đảo qua Mông Thác đứng bên cạnh nàng. Ánh mắt nàng ta như bị bỏng, vội vàng cúi đầu, lông mi thật dài như cánh bướm run rẩy khiến người ta muốn ôm nàng ta vào lòng mà an ủi một phen. Toàn bộ biểu tình này đều bị Trường Đình thu ở đáy mắt, nàng nhướng mày rồi uốn gối hành lễ với phụ nhân kia, “Thạch đại phu nhân mạnh khỏe, hôm qua thấy ngài tiểu bối không thể nói chuyện, cuối cùng hôm nay cũng có thể tới thỉnh an.”

Gọi vợ của em trai Thạch Mãnh là dì ba nhưng lại gọi vợ anh trai ông ta là đại phu nhân.

Thạch đại phu nhân ngẩng đầu cười đáp, “Không dám nhận, không dám nhận. Vốn chúng ta cũng chẳng có liên hệ gì với Mông tướng quân, nói từ thân phận ngài còn là cáo mệnh phu nhân, ta nhận một lễ này đều đã đi quá giới hạn.” Thạch đại phu nhân lặng lẽ liếc xéo Mông Thác một cái và cười nói, “Lúc trước nhị đệ muội nhân hậu hỏi cho Mông tướng quân không biết bao nhiêu cô nương gia, từ hương thân ở thành bắc, tới tiên sinh ở thành nam. Rốt cuộc nhân duyên là do trời định, trăm triệu không nghĩ tới lại là Lục gia cô nương gả tới đây, người nhà thành bắc thành nam sợ là đều hối hận đến xanh cả ruột.”

Hương thân và tiên sinh dạy học đều không cần đứa con lai người Hồ này, nhưng Lục gia lại nhận. Giọng của Thạch đại phu nhân không chỉ có vui sướng khi người gặp họa mà còn có chút vui vẻ khi xem kịch.

Trường Đình cũng cười nói, “Tiểu bối vốn là nàng dâu mới, cũng cần phải giả vờ ngượng ngùng một chút. Nếu luận thời gian tiểu bối ở Thạch gia so với A Uyển muội muội thì hẳn không bằng, nhưng cũng không ít. Lúc này còn làm ra vẻ thì dì sẽ nghĩ là tiểu bối dang diễn kịch!”

Dữu thị cũng cười nói với Phùng thị, “Lúc chúng ta là nàng dâu cũng không dám làm thế!”

Trường Đình rũ mắt sau đó nâng tay áo lên che miệng cười, “Nếu đã không ra vẻ thì tiểu bối cũng đỏ mặt thừa nhận nhân duyên đúng là do trời định. Nếu không có tạo hóa trêu ngươi thì A Uyển muội muội sao giờ vẫn còn ở trong khuê phòng chứ? Hẳn là có mối càng tốt hơn đang chờ!”

Trường Đình nói cực kỳ uyển chuyển, giọng thanh thúy, mặt mày đáng yêu, quả thực là bộ dạng ngây thơ không rành thế sự của một vị quý nữ mới gả chồng.

Nếu đổi thành hán tử nói lời này thì có lẽ sẽ là: mẹ nó, lão tử không thèm làm tân nương mới e lệ nữa, ta vén tay áo lên nói cho ngươi biết đây đúng là nhân duyên trời định đó. Ta thừa nhận nên ta gả qua đây, quạ đen cười heo đen nhưng không tự mình nhìn lại mình xem. Quay đầu con gái ngươi thành gái lỡ thì lại tự hỏi sao nàng ta không gả ra được. Đương nhiên cũng là vì nhân duyên trời định chứ sao!

Thạch Uyển và Trường Đình xấp xỉ tuổi nhưng lại chưa từng nghị hôn. Thạch đại phu nhân coi trọng nhà người ta nhưng người ta lại chướng mắt Thạch Uyển chỉ là đứa cháu không quá thân cận của Thạch Mãnh. Người nhìn trúng Thạch Uyển thì Thạch đại phu nhân lại cảm thấy không xứng. Hai bên vừa trì hoãn nên tới giờ Thạch Uyển lại càng không có người hỏi thăm.

Không có gì thiếu đạo đức hơn việc chỉ vào trong nhà có gái lỡ thì và mắng “Ngươi không gả ra được”…

Trường Đình vừa đâm đã khiến sắc mặt Thạch đại phu nhân cứng đờ, sau một lúc cũng không nói nên lời.