Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 224: Máu




Trương tiên sinh xách theo hòm thuốc xuất hiện rất nhanh, vừa vào phòng thấy tình trạng bệnh nhân thì ông già cả đời tu dưỡng đạo mạo lập tức bùng nổ, “Lang băm, lũ lang băm! Mũi tên cắm ở thịt nhiều ngày như vậy sợ là thịt bên trong đã sớm thối rồi! Người chỉ sốt cao đã là tốt, còn sống cũng đã phải tạ trời Phật! Đại lang quân quan tâm là loạn, đại phu tùy quân thấy thế cũng không dám làm gì, đúng là hại người, hại chết người mà!”

Ông ta vừa nói vừa trừng mắt thật lớn, râu nhếch hết cả lên. Trường Đình chỉ thấy trong lòng căng thẳng, quả thực nàng cũng đồng ý như vậy. Lục Trường Anh quá quan tâm nên đám đại phu tùy quân cũng không dám gánh trách nhiệm —— nếu bọn họ cố ý rút mũi tên, mà Mông Thác lại vì thế mất máu quá nhiều rồi bỏ mình thì tội này bọn họ không gánh nổi. Nếu Mông Thác thân cường thể tráng có thể chịu đựng được đến khi về Bình thành cứu chữa thì dù bọn họ không có công cũng sẽ không có tội và an ổn qua ngày. Nếu vết thương của hắn nặng hơn, không kiên trì nổi mà chết ở trên đường thì cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ. Đúng là tính toán giỏi mà! Nhưng đây rõ ràng là Lục Trường Anh quá coi trọng nên mới bị mờ mắt!

Trường Đình thầm giận, tự mình rót chén trà đưa cho Trương tiên sinh và nhẹ giọng hỏi, “Trương tiên sinh xem còn cứu…” Giọng nàng buồn buồn, hạ cực thấp, “còn cứu được không?”

Tiểu cô nương nói tới đây thì đã run giọng.

Trương tiên sinh đón lấy chén trà nhấp một ngụm và nói, “Nếu không cứu được thì lão phu cũng chẳng thèm tới.”

Sau đó ông ta xắn tay áo, cho người khác đi ra, đến Lục Thập Thất và Bạch tổng quản đều bị mời ra ngoài. Trương tiên sinh chậm rãi kê đơn thuốc đưa cho đồ đệ, lại bắt mạch cho Mông Thác. Sắc mặt ông ta càng ngày càng không ổn, sau khi buông tay ông ta vùi đầu cẩn thận nghĩ rồi mới nói với Trường Đình, “Đại cô nương cũng biết trái tim của một người là ở bên nào đúng không?”

Chưa đợi Trường Đình nói chuyện Trương tiên sinh đã nói, “Là bên trái.” Ông ta đứng dậy cuốn chăn trên người Mông Thác lên, biểu tình trầm trọng, “Mà không ổn chính là vết thương của Mông tướng quân cũng ở bên trái.”

Trường Đình lẳng lặng nghe ông ta nói.

Trương tiên sinh thấy biểu tình của nàng bình tĩnh thì không nhịn được than thở, “Lão phu không biết mũi tên này cách trái tim bao nhiêu, cũng không biết nó cắm sâu bao nhiêu. Có lẽ cách khá xa, nếu rút mũi tên ra có thể cầm máu được. Sau đó chỉ cần chậm rãi dưỡng là Mông tướng quân sẽ khỏe lại. Nhưng nếu mũi tên gần tim, vừa rút ra máu sẽ phun trào, đến khi ấy có bôi thuốc băng bó cũng vô dụng. Đại phu tùy quân tuy cũng có phần thoái thác nhưng quả thực bọn họ không dám xuống tay rút ra vì vừa rút sợ là một mệnh này sẽ không cứu được.”

Trường Đình nuốt một ngụm nước miếng, chỉ thấy cổ khô khốc, nàng không nhìn gương cũng biết sắc mặt bản thân hiện tại nhất định cực kỳ khó coi.

Nếu mệnh số trên đời này đều do trời cao sắp xếp thì nàng chỉ muốn ngửa mặt lên trời hỏi một câu dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà người chết chính là cha nàng, là chồng và thân nhân của nàng? Trên đời có bao nhiêu kẻ ác, dựa vào cái gì bọn họ có thể sống thọ và chết tại nhà. Không phải những kẻ đó mới đáng chết nhất sao? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?!

Trường Đình nhìn thẳng Trương tiên sinh và nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngài nói phải làm sao bây giờ?”

“Là Đại cô nương nói làm sao bây giờ.” Trương tiên sinh thở dài. Ông đã trải qua nhiều việc, nhìn người cũng nhiều nên đương nhiên cũng đã coi thường sống chết, huống chi ông còn là người làm y… Người làm y là thấy nhiều chết chóc nhất… Ông ta lại than một tiếng và nói, “Đại cô nương nói làm sao thì lão phu sẽ làm như vậy. Lão phu làm nghề y đã hơn 30 năm, ta chỉ có một lời khuyên cho ngài. Nếu không rút thì hẳn sẽ chết, chẳng qua kéo dài được chút thời gian thôi, có lẽ được mấy tháng, cũng có lẽ chỉ tối nay là mất mạng vì sốt cao. Còn nếu rút thì… có thể sống cũng có thể chết, cái này phải xem mệnh trời.”

Trong phòng lập tức yên lặng, Mông Thác còn nằm ở trên giường thở dồn dập, Trường Đình thì nắm chặt tay đến độ đầu ngón tay cũng trắng bệch, đầu đau choáng váng.

Nàng nhắm mắt, trong đầu có thứ gì đó lướt qua mà không có ai biết.

“Rút đi.”

Nàng nhẹ giọng nói, giống như cầu xin, “Ngài nhẹ tay một chút…”

Đừng để hắn chịu quá nhiều đau đớn được không?

Trường Đình hơi hơi quay đầu đi, mắt liếc nơi khác, cổ khô cháy, ngửa đầu cố ngăn nước mắt. Thế gian có nhân quả luân hồi, nàng không làm ác, Mông Thác không làm ác, tuy bọn họ không phải người tốt nhưng tuyệt đối không phải người xấu. Nàng không tin ông trời lại không có mắt như thế, cũng không tin bản thân mình lại xui xẻo như vậy. Nếu xui thì nàng đã chẳng thể đầu thai vào nhà họ Lục!

Đánh cuộc một phen thôi!

Thua cuộc thì cùng lắm là hai cái mạng!

“Trương tiên sinh, mời ngài rút đi thôi.” Trường Đình lặp lại, giọng kiên định, “Hắn sống hay chết đều không do ngài, ai muốn mượn cơ hội ra tay với ngài thì Lục Trường Đình ta là người đầu tiên lấy đầu kẻ đó!”

Trương tiên sinh nghe được lời này thì không hề chần chừ mà lập tức gọi đồ đệ tới nấu nước sôi, lấy rượu mạnh, đốt nóng đao xương và chuẩn bị băng gạc để dùng. Mũi tên đã bám vào thịt, cần khoét chỗ thịt xung quanh ra mới dễ dàng rút được. Tuy Trương tiên sinh đã lớn tuổi nhưng lực tay lại cực ổn, đao vừa cắm xuống sắc mặt Mông Thác đã trắng bệch, răng cắn chặt rên một tiếng.

Trường Đình vội vàng nửa quỳ trên mặt đất nắm lấy tay hắn. Lúc này áo hắn rộng mở, ngực trái lộ hơn nửa máu me đầm đìa. Trương tiên sinh lại dùng lực, động tác trên tay cực nhanh, ông ta lấy lụa trắng thấm máu khiến miếng vải lập tức nhuộm đẫm. Đồ đệ của ông ấy vội vàng duỗi tay đưa một chồng vải trắng khác, Trương tiên sinh lấy một miếng ném một miếng, cuối cùng được nửa chậu, nước trong đó đều biến thành màu đỏ. Có lẽ vì quá đau nên Mông Thác lại vô thức thét một tiếng, còn Trường Đình thì thấy tim mình run lên.

Trương tiên sinh vẫn không ngừng tay, vừa dùng sức một cái đã rút mũi tên ra!

Trên mũi tên có 4 móc sắt, mà Trương tiên sinh cũng coi như cao thủ, có thể rút mũi tên ra mà không tổn thương phần thịt xung quanh, cũng chỉ có chút máu chảy ra.

Trường Đình lập tức nín thở chờ đợi!

Không có quá nhiều máu!

Cũng không có máu phun như suối!

Thế này có phải chứng tỏ rằng mũi tên không chạm tới trái tim Mông Thác hay không!?

Trường Đình nước mắt lưng tròng ngửa đầu nhìn về phía Trương tiên sinh và bỗng nhiên phát hiện ông ta vô cùng vui vẻ, liên tục niệm A di đà Phật, “Mau băng bó! Mau! Không, không! Trước tiên lấy rượu mạnh tới!”

Đồ đệ của ông ấy đưa rượu tới thế là Trương tiên sinh thấm vào lụa trắng và nhẹ nhàng lau xung quanh miệng vết thương. Lục trắng vừa thấm vào thì cả người Mông Thác đã không nhịn được run lên. Trường Đình nắm chặt tay hắn, nước mắt rơi xuống, cổ họng quay cuồng không biết là cảm xúc gì, chóp mũi chỉ ngửi được mùi máu.

Nàng cười mình ngốc, lại chê người khác si, lúc này người nàng mềm nhũn ngả ra sau.

Trương tiên sinh ngại Trường Đình vướng bận nên bảo đồ đệ đỡ nàng ra ngoài. Trong lúc vội vàng ông ta vẫn bớt thời gian trấn an nàng, “Không có việc gì, không có việc gì, Mông tướng quân mạng lớn nên không trúng chỗ hiểm. Đượi châm cứu uống thuốc là ta sẽ trả lại cho Đại cô nương một cô gia sinh long hoạt hổ.”

Trường Đình nhếch miệng cười, vừa khóc vừa cười, cũng không biết làm thế nào cho phải.

Vừa ra ngoài nàng đã thấy Tạ Chi Dung đỡ Chân Định đại trưởng công chúa đứng dưới mái hiên. Thấy nàng đi ra cả người Đại trưởng công chúa đã rướn về phía trước gấp giọng hỏi, “Trương tiên sinh nói như thế nào? Có thể cứu không? Trong kho có một củ nhân sâm đã thành hình, ta để Nga Mi cầm tới đây, lát nữa để Mông Thác ngậm dưới lưỡi…” Bà ta hoảng loạn gấp gáp, thấy mặt nàng giàn giụa nước mắt thì bi thương nói, “A Kiều, ngươi chớ hoảng sợ, bà còn ở đây… Chỉ cần hắn không chết thì dù thiếu tay đứt chân Lục gia chúng ta cũng nuôi nổi các ngươi… Mọi việc đều có đường thương lượng…”

Trường Đình trở tay ôm lấy bà nội, vùi mặt trong vạt áo bà ta mà khóc thoải mái, như trút được gánh nặng.

“Hắn được cứu rồi.” Trường Đình khóc lóc nói, “Nhân quả luân hồi, trời cao công bằng. Ông trời rốt cuộc cũng để lại một đường sống cho cháu và Mông Thác…”