Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 223: Trở Về




Đôi mắt Mãn Tú đỏ hồng, nàng ta hít sâu một hơi mới nói, “Thư báo… Mông lang quân trúng một mũi tên ở ngực, đại phu tùy quân không dám rút ra vì sợ mất máu quá nhiều. Nhưng nếu không rút mũi tên ra thì người không tỉnh lại được…”

Cho nên rốt cuộc thế nào?!

Trường Đình nắm chặt cán bút, trợn hai mắt nhìn chằm chằm Mãn Tú. Nàng kia thì nước mắt lưng tròng, khóc nức nở một tiếng, tay vịn trên bàn và đè giọng cực thấp nói, “Đại lang quân thúc giục quan tâm quá nên đại phu không dám rút mũi tên, hiện giờ… Mông lang quân đã sốt cao hôn mê hai ngày!”

“Lạch cạch” một tiếng, bút rơi trên cạnh bàn, mực vẩy ra, Trường Đình vẫn sững sờ ở chỗ cũ.

Mãn Tú vội vàng đỡ nàng, nức nở nói, “Đại lang quân đã phái người đưa Mông lang quân về Bình thành nghỉ ngơi. Đại phu tùy quân y thuật cũng không phải quá tốt, đợi trở về đây rồi dưỡng cẩn thận là có thể qua được kiếp nạn này! Đại cô nương, ngài chớ hoảng sợ! Thư hiện tại ở Vinh Hi viện, Đại trưởng công chúa vốn định gạt ngài trước nhưng Nga Mi tỷ tỷ lộ ra. Người vẫn còn sống, ngài đừng vội hoảng! Thân thể ngài mới quan trọng!”

Trường Đình không biết lúc này cảm giác trong lòng mình là gì. Chẳng lẽ nàng thật sự có mệnh quá cứng nên luôn khắc người thân ư?!

Nàng không hiểu y thuật, nhưng nàng cũng biết sốt cao nguy hiểm thế nào. Đại phu cũng không dám rút mũi tên vậy chứng tỏ nó ở vị trí hiểm biết bao! Rất nhiều người ở trên chiến trường chỉ trúng một đao đã mất mạng, vận khí tốt thì có thể nằm trên giường sống thêm một hai ngày, nếu lại tốt hơn chút thì đành phải chặt tay hoặc chân để giữ mạng.

Trường Đình thấy đầu óc mình hỗn độn, hung hăng nhéo bản thân rồi mới nói, “Đi Vinh Hi viện, ta muốn đích thân đọc lá thư kia.”

Vinh Hi viện im ắng, Trường Đình nói thẳng là muốn xem lá thư kia mà Chân Định đại trưởng công chúa cũng không lay chuyển được cháu gái mình. Bà ta đành phải để Hoàng Ẩu cầm thư ra, trong ánh mắt bà ta có thương hại, thật cẩn thận mà trấn an, “… A Kiều chớ hoảng sợ, Mông Thác mệnh cứng, không chết được đâu. Chờ trở về Bình thành, ta sẽ mời Trương tiên sinh tới khám cho hắn. Không rút sẽ chết, rút ra thì may còn đường sống, sự thành đều do người…” Nói nói rốt cuộc bà ta cũng không nhịn được, giọng khó chịu, “Ông trời còn chê mệnh của A Kiều chúng ta chưa đủ khổ sao?! Tội gì cũng phải gánh một lần…”

Chân Định đại trưởng công chúa vẫn lẩm bẩm oán trách khiến Trường Đình thấy mũi chua xót, nhưng trong mắt nàng không hề có giọt nước mắt nào.

Thư có ba trang, là chữ của Lục Trường Anh. Chữ viết qua loa, có lẽ vì tình hình khẩn cấp, thời gian gấp gáp, “… Thác trúng một mũi tên, hôn mê đến nay, đại phu đã khám và cắt đuôi tên nhưng không dám động tới, vết thương khó giải quyết. Tình hình trong nội thành khó định, tuy Trần Thiển chết trận nhưng Trần gia thế lớn, không thể thoát thân. Để Tần Đổ hộ tống Thác về thành, lại khám danh y, dùng thuốc quý hộ thân. Chuyện khác tạm giấu A Kiều, chớ để con bé hoảng sợ hoang mang.”

Ba trang giấy viết tràn đầy.

Trường Đình đọc thật nhanh, tay nắm chặt tờ giấy. Qua hồi lâu nàng mới hít sâu vài hơi, quy củ xếp gọn thư lại thành ba rồi đặt trong hộp gỗ nhỏ. Lúc gấp thư nàng không run, nhưng lúc đặt tay lên đầu gối nàng mới phát hiện đầu ngón tay lại run cực kỳ, không thể nắm chặt nổi. Nàng dùng lòng bàn tay xoa xoa đầu gối, qua thật lâu mới ngẩng đầu mở miệng, “Phiền bà mời Trương tiên sinh tới, để hắn để ngoại viện nhé? Lại chuẩn bị một phòng bếp nhỏ được không? Nếu không việc sắc thuốc sẽ không tiện lắm. Thôi, vẫn nên để hắn ở biệt quán đi, ngài ở đây, ngửi mùi thuốc không may mắn…”

Trường Đình vẫn bình tĩnh, nhưng Chân Định và Tạ Chi Dung lại chỉ thấy trong lòng chua xót.

“Ở ngoại viện là được, biệt quán cách quá xa, chăm sóc cũng không tiện.” Chân Định lập tức từ chối, “Đều là con cháu trong nhà, không có chuyện A Ninh nấu thuốc còn phải tránh tới nhà khác đúng không? Đây cũng vậy thôi.”

Trường Đình cúi đầu đáp vâng, sau đó nghĩ nghĩ lại hỏi tới Lục Trường Anh, “Ca ca cũng chưa nói khi nào có thể trở về, chỉ nói Trần Thiển đã chết. Hắn vừa chết thì chỉ sợ Trần gia sẽ không chịu ngồi yên.” Thần sắc nàng như thường, bình tĩnh phân tích, “Mông Thác võ nghệ lợi hại mà còn bị thương, vậy chứng tỏ tình hình chiến đấu đêm đó rất hung hiểm. Có điều ca ca cũng đã diệt được Trần Thiển, vậy chúng ta hẳn sẽ sớm chiếm được địa bàn rộng lớn của Trần gia. Có lẽ ca ca sợ tin tức lộ ra sẽ ảnh hưởng hành động sau đó, nhưng cháu phỏng đoán đại khái là Thạch Mãnh hoặc Thạch gia Nhị Lang sẽ tự mình đến tiếp quản thành trì của Trần gia, đến lúc đó lập trường của ca ca sẽ rất xấu hổ.”

Người ở bên ngoài nhìn chỉ biết thành này là do Lục Trường Anh đánh được, nhưng người cuối cùng tiếp quản lại là Thạch gia… Vậy liệu bọn họ có nghĩ đường đường Bình thành Lục thị lại chỉ là con chó Thạch Mãnh nuôi ở Dự Châu hay không?

Về công về tư, về tình về lý Lục Trường Anh đều không thể không làm gì đã giao thành này cho Thạch Mãnh. Nhưng nếu hắn làm gì thì hai nhà Lục và Thạch còn kết đồng minh gì nữa? Cho nên bọn họ cần một điểm cân bằng, thứ đó nằm trên người kẻ chưa biết sống chết là Mông Thác —— hắn là cháu ngoại của Thạch gia cũng là chủ tướng, bên này lại là con rể của Lục gia. Lục Trường Anh giao thành trì này cho hắn, đó là anh vợ giao cho em rể, một hành động cực kỳ hợp lý và bình đẳng. Với Thạch gia mà nói thì đây không thể nghi ngờ là một cuộc mua bán không hề lỗ, là kết quả tốt của quan hệ thông gia.

Nhưng nếu Mông Thác mất đi năng lực hành vi thì chuyện này sẽ rất khó giải quyết.

Trường Đình mím môi rơi vào trầm tư.

Tạ Chi Dung không ngạc nhiên khi vào thời điểm này Trường Đình còn có thể bình tĩnh lý trí mà phân tích hậu quả cùng hoàn cảnh…

Chân Định đương nhiên hiểu nếu Mông Thác xảy ra chuyện thì cảnh ngộ Lục gia gặp phải sẽ không chỉ là Trường Đình sống không bằng chết mà toàn bộ Lục gia đều sẽ phải đưa ra lựa chọn lần hai. Hoặc tiếp tục liên hôn với Thạch gia, hoặc phân chia vị trí bình đẳng với Thạch gia.

Chân Định thở dài một tiếng, mày vẫn nhíu chặt.

Tạ Chi Dung ôm Trường Đình, ôn nhu khuyên, “A Kiều, muốn khóc thì khóc đi.”

Trường Đình lắc đầu, giọng bằng phẳng nói, “Có cái gì mà khóc, hắn còn chưa chết đâu. Dù thật sự không có cách nào xoay chuyển tình thế thì ta cũng không thể khóc. Ta muốn tìm kẻ bắn mũi tên kia và băm vằm kẻ đó, đây là vinh quang và chức trách của người nhà một võ tướng.”

Tần Đổ mang 1000 binh mã về Bình thành vào hai ngày sau, kéo theo đó là một cỗ xe ngựa. Xe ngựa được bí mật đưa tới nội viện Quang Đức Đường. Tần Đổ giống như đã trưởng thành nhiều, tuy còn chưa đạt được khí thế chinh chiến trăm trận như Mông Thác nhưng cả người đều cao thẳng không ít. Vừa thấy Trường Đình hắn đã quỳ một gối xuống đất, cực kỳ tự trách nói, “… Nếu lúc ấy thuộc hạ nhanh nhẹn một chút… chặn được mũi tên kia thì Mông tướng quân sẽ không trúng tên! Đều là thuộc hạ vô dụng, cầu đại cô nương trách phạt!”

Trên chiến trường làm gì có ai nắm chắc được?

Trường Đình để Bạch Xuân đưa Tần Đổ hồi phủ, lại chờ hai gã sai vặt cường tráng nâng Mông Thác tới. Mũi tên kia quả thực vẫn cắm trên ngực trái của hắn, đuôi tên đã bị cắt đi, chỉ có phần đầu mũi tên là vẫn cắm vào trong thịt. Mỗi ngày đều có người dùng nước trong và rượu mạnh rửa miệng vết thương nên chỗ đó trắng dã, lộ thịt. Mông Thác nằm ở đó, sắc mặt cực kỳ khó coi, đôi môi trắng bệch, mắt nhắm chặt, trán rịn mồ hôi lạnh.

Trường Đình đi theo bọn họ tới tận khi hắn được đưa vào trong phòng.

Hắn là người quen tung hoành trên chiến trường, nàng không tin hắn sẽ tệ đến độ phải nằm mà vào động phòng!