Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 116: 116: Dạ Yến






Dòng chính của Lục gia đều ở tại phố đông.

Những người khác ở phía tây và phía bắc.

Từ đời này qua đời khác, theo ước định của Lục thị gia chủ thì dòng chính luôn ở phố đông, cụ thể là ở Quang Đức Đường.
Thế gia đại tộc ở kinh đô không phân nhà, vì thế đại phòng và nhị phòng đều ở chung.

Nay về Bình thành, chỉ có một nhà Lục Xước được vào Quang Đức Đường để ở.

Nếu Lục Xước muốn che chở em trai út của mình thì sẽ để Lục Phân ở ngay Bình Đức Đường bên cạnh đó.

Nói ngắn gọn là càng ở gần nhà chính thì càng gần quyền lực, cũng chứng tỏ ngươi thân thiết với gia chủ của Lục thị.

Nhưng càng truyền xuống cho con cháu thì nơi ở lại càng xa, con cháu của Lục Phân chỉ có thể là dòng bên của Lục gia.
Còn hậu duệ của Lục Xước vẫn sẽ nắm giữ Lục gia của Bình thành.
Nhuyễn kiệu lung lay đi về phía trước.

Gió thổi tung rèm kiệu, đèn lồng càng lúc càng dày đặc, cảnh sắc càng lúc càng sáng lên, không trung từ đen kịt trở nên càng lúc càng sáng ngời.
Xem đi, đây là sự mê người của quyền thế, tới đèn lồng cũng phải nhiều hơn nhà khác mấy cái.

Cho nên người ta luôn lên chỗ cao, nước thì chảy chỗ trũng.

Nơi náo nhiệt nhất luôn chỉ có một, ai cũng muốn được là người đứng đầu, Lục Phân cũng không ngoại lệ.
Trường Đình tựa đầu lên vách kiệu mà thở ra một hơi dài.
Đằng trước có một tiếng thét to, vó ngựa hỗn loạn lẹp xẹp.

Mãn Tú cung kính nửa vén mành ra mời nàng xuống.

Trường Đình vịn tay nàng ta rồi vén váy đi xuống.

Nàng ngẩng đầu thấy vợ của Lục Phân là Trần thị và hai đứa con trai, một đứa con gái đang đứng dưới ánh đèn của Quang Đức Đường, mặt mày ôn nhu.
Bọn họ đứng cách cửa chính cực xa, vừa vặn lệch sang một bên, không chặn đường chính.

Trần thị là một nữ nhân cực kỳ ôn nhu, tính nết mềm mại, gia giáo thoả đáng, quy củ lễ độ lại kính trên nhường dưới.

Nàng ta là một nữ tử sĩ tộc cực kỳ chính thống, quả thực có thể nói là đại diện cho nữ nhi của Quảng Khánh Trần gia.
Nàng ta và Lục Phân ở trong mắt người ngoài nhất định là gương mẫu điển hình.

Lục Phân không có thiếp thất, không dưỡng nô tài, không chơi gái.

Một vài thông phòng của hắn đều là nô tỳ của Trần thị, ba đứa con đều là con vợ cả, không hề có con vợ lẽ.

Trong đám sĩ tộc ngoài thì tô son điểm phấn, trong thì thối rữa này có thể nói gia đình bọn họ là hiếm thấy.
Muốn tìm một vị lang quân sĩ tộc chỉ gần nữ sắc ở Đại Tấn này còn khó.

Vương gia Đại Lang ở cách vách tuyển phụ tá đều là người môi hồng răng trắng, đầu óc có dùng được hay không thì không ai hay nhưng mặt nhất định phải đẹp.
Phía sau Trần thị là hai đứa con trai đều đứng bên phải: Trường Bình và Trường Hưng.

Trưởng nữ của Trần thị là Lục Trường Khánh năm nay 12,13 tuổi, mặc một bộ áo lụa màu ngà, vạt áo trước thêu phù dung, lấy hoa văn hình mây nạm viền, lại có một vòng hạt châu nhỏ trang trí.

Nàng ta đứng sau Trần thị, trong ánh sáng lập lòe thần sắc trên mặt nàng ta không nhìn rõ lắm, chỉ có thể thấy một đôi mắt sáng ngời.
Trường Đình hếch cằm nhìn lại sau đó hé miệng cười.
“Mẫu thân ——” Trần thị tiến lên đón, hốc mắt đỏ lên, giọng mang theo nức nở, “Mọi người… Mọi người chịu khổ rồi!”
Chân Định đại trưởng công chúa vỗ vỗ tay nàng ta, “Vất vả đã qua, cũng không cần câu nệ chút khó khăn nhất thời này.”
Trần thị gật đầu, lại ôm Trường Đình đến bên người, tay sờ mặt nàng thật cẩn thận.

Cổ nàng ta nghẹn lại, lấy khăn che mặt nghiêng qua một bên giống như đang khóc.

Trường Đình thuận theo mà dựa vào trên người Trần thị, trrong lòng than dài.

Trần thị đối xử với nàng tốt không? Hỏi đám tôi tớ của Lục gia xem, ai cũng sẽ nói Trần thị đối đãi với nàng rất tốt.
Nàng không có mẹ ruột, Trần thị được Lục Xước gửi gắm nên rất quan tâm đến nàng.

Lúc nàng thay răng Trần thị giúp nàng dốc lòng kiêng khem.

Khi nàng thấy kinh nguyệt lần đầu, cũng là Trần thị chuẩn bị mọi thứ.


Áo lót của nàng khi còn nhỏ đều là do Trần thị thêu…
Trường Đình tình nguyện tin tưởng Trần thị không biết Lục Phân đang làm cái gì.
Hai bên chào hỏi xong mới đi vào trong.

Lục Phân đã đi trước xử lý đoàn xe, nữ quyến đi vào từ cửa chính.

Trần thị đỡ Chân Định đại trưởng công chúa, vừa đi vừa nói chuyện, vài vị cô nương đi ở phía sau.
Lục Trường Khánh mắt nhìn thẳng nói, “A tỷ lúc này trở về nha hoàn bên người toàn kẻ không ra gì.

Một kẻ vụng về, một kẻ hẹp hòi, một kẻ…” Nàng ta liếc xéo Hồ Ngọc Nương, “Cao lớn thô kệch giống một nam nhân làm việc thô nặng.”
Vừa lúc bọn họ bước qua cửa, Trường Đình rũ mắt, xách váy nhanh nhẹn bước qua.

Nàng chưa từng ngẩng đầu nhìn nàng ta nhưng lại bình tĩnh mở miệng quát: “Câm miệng.”
Dứt lời nàng không nói nữa mà chỉ dắt Trường Ninh chậm rãi đi về phía trước, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với nàng kia.
Nàng luôn không hợp vị Lục nhị cô nương này.

Mà hiện tại cũng không phải nhị cô nương, phải là nhị phòng đại cô nương.

Nàng không thích Trường Khánh, mà nàng kia cũng không thích nàng.

Bọn họ cùng ở một sân mười mấy năm nhưng gần như không nói chuyện mấy, cũng vì thế mà coi như chẳng bao giờ cãi nhau.
Đại khái mỹ nhân đều cao ngạo.
Hai đứa con trai của Lục Phân tư chất bình thường, một đứa 10 tuổi, một đứa 8 tuổi, đều chưa bộc lộ tài năng.

Lúc Lục Trường Anh 9 tuổi đã luyện được một tay viết chữ cực đẹp, ở kinh đô coi như thiếu niên lang có triển vọng.
Chỉ có Lục Trường Khánh, mặt mày khóe miệng giống hệt Lục Phân.

Vốn Lục Phân đã như mỹ nhân, vậy con gái hắn chính xác là mỹ nhân.

Trong đám tiểu bối của Lục gia thì nàng ta là người có tướng mạo đứng đầu.


Trường Đình không cho là đúng, nếu chỉ nói tới ngũ quan thì có lẽ may ra có Thanh Sao đọ lại nàng ta, nhưng nha đầu này lại không có tí khí độ nào…
Trường Đình không nghĩ nữa, chỉ im lặng trầm ổn trải qua tiệc tối.

Đây là bữa tiệc tối quái dị nhất mà nàng từng ăn.
Chân Định đại trưởng công chúa không tham dự, tông tộc chi thứ trên dưới của Lục gia đều đến.

Bọn họ đều diễn đủ nhưng lời nào cũng như gió thoảng, không có một câu là thật lòng.

Nói tới chỗ xúc động Lục tam thái gia còn gạt lệ khóc một bài từ Lâm Hưng Phú Vãn than Lục Xước.

Trường Đình vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Phân dùng ánh mắt cực kỳ chán ghét nhìn ông ta.
“Người đâu, tới giúp tam thúc ghi kỹ lại những lời đã nói hôm nay.” Trong tiếng ai thán, một giọng nam lạnh lẽo vang lên.
Lục Phân nửa dựa nghiêng trên ghế hoa cúc, một tay đáp hờ lên lưng ghế, một nửa tay buông thõng.

Hắn còn giữ đạo hiếu nên không thể uống rượu, uống nước trắng vốn không thể say người nhưng hắn lại cố tình bày ra vẻ say rượu.

Ngón tay hắn nâng lên, miệng cười to nói, “Đều ghi lại thật kỹ, nhìn xem tam thúc nhớ thương ca ca thế nào…”
Vừa nói hắn vừa rướn người về phía trước, áo xanh nhẹ rũ xuống, mắt híp lại, giọng như con rắn độc phun lưỡi nói, “Đau khổ khiến văn chương lai láng, cổ nhân đúng là nói không sai… Tam thúc uống rượu rồi làm một bài phú này đúng là càng thêm động lòng, chân thành khiến người ta cảm thán không thôi.”
Đã thống khổ như thế còn uống rượu ăn thịt cái gì?
Lục tam thái gia giống như kiêng kị Lục Phân, cả người dựa về sau, mượn vẻ say rượu mà rũ mắt không nói.
Ai thán, khóc lóc, khuyên giải an ủi, từng lời dần nhạt đi.

Trần thị tiếp đón hàn huyên, hoàn cảnh rốt cuộc cũng ấm áp hài hòa hơn.

Sau ba lượt đồ ăn, từng người cáo từ, Trần thị đưa tiễn.

Trường Đình và Trường Ninh thì ngồi bên người Chân Định đại trưởng công chúa, Lục Phân ở bên kia mặt đỏ bừng ngồi tựa ở lưng ghế, nhắm mắt.

Lúc này đại trưởng công chúa vung tay áo lên nói: “Đều trở về đi.”
Lục Phân nói: “Mọi người ở lại Quang Đức Đường, con danh không chính ngôn không thuận nên chỉ có thể chờ hạ táng vị ca ca thân thái của con rồi chúng ta mới có thể ở chung một chỗ…”
Lục Phân vừa nói vừa quay đầu nhìn Trường Đình rồi cười cười tiếp lời, “Ở cùng thúc phục dưới một mái hiên đúng là làm khó ngươi.

Nhưng nghĩ một chút xem, không phải ta cũng đi theo ca ca ở như thế vài thập niên ư? Ta ở nhờ, con ta, cháu ta vẫn phải bám lấy người ta mới có miếng cơm ăn.

Ta đều chịu được, vậy tiểu A Kiều của chúng ta cũng nhịn một chút, cho đến…”
“Lục Phân!” Chân Định đại trưởng công chúa vung tay quát, “Có tiền đồ một chút đi! Ngươi cũng chỉ có năng lực khó xử một tiểu cô nương thôi hả!?”
Lục Phân ngây ra sau đó ngửa đầu cười ha ha.


Hắn cười cười rồi lật tay đánh nghiên bầu rượu trên bàn.

Rượu trái cây màu đỏ, tràn ra bàn ăn từng giọt tích tạp chảy xuống.
“Mẫu thân…” Lục Phân chống tay lên bàn đứng dậy nói, “Mẫu thân của ta! Con mới làm một chuyện rất có tiền đồ đó, ngài quên rồi hả? Ngài đã quên sao!? Ngài nhớ không được ư? Vậy con nói từ đầu cho ngài nhé…”
“Mang bọn nhỏ ra ngoài!” Chân Định đại trưởng công chúa đập bàn quát, “A Trần, để người dưới mang bọn nhỏ ra ngoài! Để Nga Mi mang A Kiều và A Ninh về đông thiên viện.

Hạ nhân không có lệnh thì không được ra vào nơi đó!”
Lục Phân một tay chống bàn, khóe miệng nhếch lên cười cười mà nhìn.

Trần thị lo sợ không yên nhìn ngó khắp nơi, miệng liên tục nói vâng, mắt thì đỏ lên gom mấy đứa nhỏ mang ra ngoài.

Đang muốn rời đi thì nàng lại nghe thấy đại trưởng công chúa gọi, “A Trần, ngươi ở lại!”
“Kẽo kẹt ——” Cánh cửa đóng lại.
Trường Đình vừa ra ngoài đã thấy thoáng đãng, vừa rồi ở trong phòng quá buồn bực.

Nàng sờ cái gáy, tay chống lên cột gỗ, sau một lúc lâu vẫn không thở nổi.

Tiểu A Ninh vội vàng nhón mũi chân giúp nàng thuận khí, Ngọc Nương thì nghẹn ngào đỡ lấy nàng, nghĩ hồi lâu mới than thở nói, “Vị thúc phụ kia của ngươi thực kỳ quái, hắn giống như hận không thể lập tức khiến gà bay chó sủa…”
Trường Đình rũ đầu gật gật.
Đúng là kỳ quái, nhưng nàng không kỳ quái cái đó.

Người than khóc cho Lục Xước cũng không chỉ có mình Lục tam thái gia nhưng vì sao Lục Phân lại chỉ nhằm vào ông ta? Không phải giết gà dọa khỉ, trong ánh mắt Lục Phân có sự chán ghét và thù hận, không hề che giấu.
Lục tam thái gia đã làm gì Lục Phân để hắn có thái độ đó?
Trường Đình vùi đầu nghĩ, vừa định mở miệng nói chuyện lại mơ hồ thấy có người đứng chỗ hành lang.

Nàng híp mắt nhìn, sau đó thấp giọng kinh ngạc, “Sao ngươi lại tới đây?!”
Mông Thác bước về phía trước một bước, giọng bình thản nói, “Ngài nhỏ giọng chút.”
Trường Đình liên tục gật đầu, gáy có chút đau mà nóng lên vì thế nàng giao tiểu A Ninh cho Ngọc Nương chăm sóc còn mình nhìn quanh một hồi mới đi về phía kia, “Ngươi nhanh đi về đi! Lục gia có quy củ nghiêm ngặt, nam nhân bên ngoài vô cớ đi vào nội trạch sẽ bị đánh đó!”
“Đầu của ngài?” Mông Thác ngước mắt, trầm giọng hỏi.
Trường Đình sờ vết sẹo sau gáy và đáp, “Thời tiết ấm hơn nên miệng vết thương nóng cũng là bình thường, buổi tối ta uống một chén thuốc là được.” Sau đó nàng liên tục thúc giục, “Có việc gì ngươi nói mau, không có thì nhanh đi đi! Gậy gộc của Lục gia cũng không ngon ăn đâu!”
Mông Thác “À” một tiếng, lại cúi đầu nhìn Trường Đình sau đó cong người phất vạt áo nhảy qua tường.

Động tác hắn nhanh tới mức cái bóng cũng không để lại.
Hắn… thật không có việc gì muốn nói với nàng ư? Vậy hắn mạo hiểm trèo tường vào nội trạch làm gì? Trộm đồ hả?
Trường Đình giật mình, không thể hiểu được..