Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 115: 115: Lục Phân






Trường Đình giấu mặt trong ổ chăn, khó khăn lắm mới giấu được hai con ngươi sáng rực và khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Nói tiếp đi…
Nàng nín thở, con ngươi sáng ngời có thần nhìn về phía Ngọc Nương, trong lòng gấp gáp thúc giục.
Hồ Ngọc Nương giật giật khuỷu tay để bản thân nằm càng thoải mái hơn.

Sau đó nàng ấy phỉ nhổ, “Ta bảo hắn đừng có mà nói bậy, A Kiều nhà chúng ta sau này phải làm chủ tử nương nương.

Hắn nói bậy như thế thì sau này ngươi và Mông Thác gặp mặt sẽ thấy khó xử.

Thằng nhãi kia đúng là khiến người ta rầu thúi ruột gan.”
Ngọc Nương ngừng một lát rồi lại nói, “Nhạc tam gia cũng bảo A Phiên đừng nói bậy, nếu hắn còn dám nói thế ông ấy sẽ dùng roi da đánh hắn.” Vừa nói nàng ấy vừa xoay người lại nhìn nàng, giọng điệu cảm thán, “Chúng ta tới nơi thì bọn họ cũng phải rời đi, một đường này huynh đệ có nhau cuối cùng lại phải chia xa…”
Trường Đình lập tức phun ra một hơi nghẹn trong lòng.
Có mỗi thế thôi à!?
Mỗi thế thôi ư!?
Sao lại phun ra mỗi một câu rồi lại chuyển sang chuyện khác thế! Đầu Ngọc Nương bị úng nước quên chưa vớt lên à!?
Là Mông Thác tự mình nói với Nhạc Phiên hay tên kia tự đoán mò? Nhạc Phiên nói nghiêm túc hay chỉ thuận miệng nói với bộ dạng cà lơ phất phơ ngày thường?! Có phải tên kia đang mượn Ngọc Nương chuyển lời cho nàng hay không? Nhạc Phiên nói với Ngọc Nương những lời này liệu Mông Thác có biết không, hắn có biết không? Biết không?! Không!?
Ánh mắt Trường Đình xanh lè mà nhìn Hồ Ngọc Nương, thật muốn dùng sức lắc cả người nàng ấy mà giục: ngươi mau trả lời ta! Trả lời ta đi!
Nhưng cuộc sống luôn tàn khốc.
Hiện thực là Trường Đình ngước đôi mắt xanh lè nhìn Hồ Ngọc Nương mãi tới khi nàng kia than thở xong chuyện chiến hữu phải xa nhau, cùng cuộc sống tươi sáng trước mặt, lại nhớ tới cháo gạo nếp được nếm thử, cuối cùng chép miệng gác chân lên người nàng ngáy như sấm.
Không sai.
Nàng ấy ngủ rồi!
Sau khi phun ra một câu khiến Trường Đình không ngủ được thì nàng ta vô tư lăn ra ngủ rồi!
Trường Đình nước mắt lưng tròng cắn góc chăn.

Những câu hỏi nghẹn trong lòng nàng đều biến thành quầng thâm trên mắt.
Trường Đình mơ hồ cảm thấy mới gõ canh ba không bao lâu thì các phòng đã lần lượt thức dậy mở cửa.

Nàng cũng nhanh nhẹn giúp tiểu A Ninh búi tóc, rửa mặt sau đó xuống lầu ăn sáng và khởi hành.

Hai chiếc xe ngựa lúc này đổi thành một chiếc xe ngựa cực lớn, tất cả nữ quyến đều ngồi trong đó.

Trường Đình nghĩ nghĩ thấy có lẽ Chân Định đại trưởng công chúa sợ thất bại ở một bước cuối cùng thế nên muốn đặt người ở dưới mí mắt để an tâm.

Ngoài ra có lẽ bà ấy muốn nói chuyện với nàng.
Nàng quả nhiên đã đoán đúng cả hai chuyện.
Vừa lên xe ngựa Chân Định đại trưởng công chúa đã nhìn quầng thâm mắt của nàng rồi duỗi tay vỗ mu bàn tay nàng, ôn nhu hỏi, “Hôm qua không ngủ được sao?”
Trường Đình vội vàng cúi đầu, không hiểu sao lại thẹn thùng gật gật đầu.
“A Kiều, đừng sợ.” Chân Định đại trưởng công chúa cất giọng cực kỳ trầm thấp nói, “Tới Bình Thành rồi hai đứa sẽ ở gần ta, ăn ngủ nghỉ đều có ta trông coi.

A Phân không duỗi tay dài như thế được, chờ A Anh trở về, chờ mọi việc được định thì ngươi và A Ninh sẽ không cần phải sợ nữa.”
Trường Đình lại gật đầu.
Nàng sợ là sợ Chân Định đại trưởng công chúa làm quá rõ ràng khiến Lục Phân nổi tâm tư ma quỷ.

Hắn đã dám giết anh thì mẹ đẻ có khi cũng xuống tay được.
Kể cả thế thì đã sao? Trái tim một khi đã tàn nhẫn thì người ta sẵn sàng đặt cược tính mệnh, nói diệt là diệt.
Trường Đình lật tay nắm lấy bàn tay bà ta.
Không biết mới sợ hãi, hiện tại Trường Đình không cảm nhận được sợ hãi quá lớn.
Sau khi ăn trưa Nga Mi kéo Mãn Tú và Bạch Xuân ra khoang bên ngoài để dặn dò những việc nhỏ nhặt trong Lục trạch.

Nàng ta nói với bọn họ về chủ tử các phòng, rồi đến hạ nhân tôi tớ.

Giọng nàng ta trầm bổng như sóng nước, Trường Đình mơ màng sắp ngủ nghe thấy vậy cũng phải công nhận Nga Mi quả thực dạy dỗ cẩn thận.

Khó có được chính là sự tỉ mỉ, đến cả việc “Vương mụ mụ của phòng giặt đồ thích uống bánh canh, lại thêm hai muỗng ớt” nàng ta cũng nói…
Làm đại a đầu hầu cận bên người đại trưởng công chúa Nga Mi có thể nói là đã tận chức nhưng chuyện… Vương mụ mụ giặt quần áo thích ớt hay không thì quả thực chả liên quan gì tới bọn họ cả…
Mọi người đều khẩn trương như sắp nghênh địch, đến nha hoàn bên người cũng thận trọng từ lời nói đến việc làm, quả là không biết như nào cho phải.
Chân Định đại trưởng công chúa vốn đang híp mắt lần Phật châu nghe thấy thế cũng cười.

Bà ta thu tay, ôm Phật châu ôn nhu nói, “Đúng là chọc cho ta đến kinh cũng không đọc xong, a di đà phật, tội lỗi tội lỗi.” Sau đó bà ấy hơi hắng giọng, lời ít mà ý nhiều dạy dỗ bên ngoài, “Kỳ thật chỉ cần hạ nhân nhớ một điều duy nhất là đủ: Chủ tử chỉ có một, những người khác đều là chủ tử nhà người khác, không cần phải xen vào.”
Nga Mi ở gian ngoài kính cẩn đáp vâng.
Chân Định đại trưởng công chúa chuyển đề tài, nhìn Trường Đình rồi chậm rãi nói, “Hạ nhân có quy tắc của hạ nhân, mà chủ tử chính là bầu trời của bọn họ.


Trong tâm trí bọn họ chỉ được phép trung thành với chủ tử của mình, chỉ cần như vậy thì dù có ngốc một chút cũng không có việc gì, cùng lắm thì chậm rãi dạy.

Chỉ cần nàng làm được điểm này đã là giỏi rồi, coi như xong phận sự của hạ nhân.

Nhưng địa vị của mỗi người khác nhau nên chức trách gánh trên vai cũng khác nhau.

Trong mắt chúng ta thường sẽ là cái gì?”
Đây là đột nhiên muốn dạy dỗ nàng ư?
Trường Đình nghĩ nghĩ: Nàng muốn cái gì?
Đột nhiên nàng sửng sốt.

Trong mắt nàng… hẳn nên thấy cái gì?
“Trong mắt chúng ta không phải những việc củi lửa vặt vãnh của nữ nhân trong nội trạch, càng không phải lấy tư thế hèn mọn mà nghiền ngẫm tâm sự của nam nhân.

Sống như thế sẽ không vui vẻ.” Chân Định đại trưởng công chúa duỗi tay vén lọn tóc của Trường Đình ra sau tai rồi nói, “Trong mắt chúng ta cần có ba thứ: chính mình, thiện lương và dũng khí.”
Trường Đình ngây người nhìn Chân Định đại trưởng công chúa, đột nhiên giống như thấy cha mình.
Mỗi lần tới một nơi nào đó bọn họ đều giống như tính toán thời gian rất chuẩn.

Đoàn người về tới Bình thành ngay trước khi cửa thành đóng lại.

Còn cách cực xa Trường Đình đã nghe thấy tiếng hoan hô khó kiềm nén bên ngoài xe ngựa.

Có những binh sĩ như trút được gánh nặng, cũng có người vui mừng vì được quay về cố thổ.
Tiểu A Ninh dựa trên gối mềm rồi hơi vén rèm xe lên.

Trên thành cổ có ghi hai chữ to, cực kỳ có sức nặng qua năm tháng phong sương.
Bình thành!
Bọn họ mất nửa năm, đạp lên mạng của gần ngàn người và biết bao thủ đoạn khó mà tính được để trở về nơi này.
Đối với Trường Đình mà nói thì đây là trở về, đối với Trường Ninh mà nói thì đây là hướng đến.

Trường Đình dựa vào vách xe, từ khe màn nàng vừa lúc thấy sống lưng thẳng tắp của binh sĩ và bóng dáng lấp ló sau tường thành dính cát vàng kia.
Aizzz, Bình thành.
Lòng nàng như đang vẫy tay với tòa thành cổ kính này.
Con ngựa già hí vang, xe ngựa vững vàng ngừng lại, bên ngoài xe ngựa vang lên một tiếng trong như gió mát.
“Mẫu thân, A Phân tới đón ngài.”
Chân Định đại trưởng công chúa hít sâu một hơi, cánh tay giơ lên.

Trường Đình thuận thế đỡ lấy cả thân thể đang run lập cập của bà ấy.

Nàng có thể cảm nhận được việc bà ấy cố bắt bản thân bình tĩnh nhưng cánh tay kia chỉ trấn định được một lúc rồi lại run lên.
Trường Đình vững vàng đỡ lấy bà ấy, lại nhẹ hất cằm lệnh cho Nga Mi, “Vén rèm xe lên.”
Nga Mi nhìn về phía đại trưởng công chúa, lại thấy bà ấy cũng hất cằm ra hiệu vì thế nàng ta nhanh chóng nửa quỳ xuống vén mành xe lên.

Ai biết vừa mới chạm tới rèm xe thì chỉ nghe “Xôn xao” một tiếng, màn đã bị người ta kéo ra.

Lúc này hoàng hôn ở phía chân trời chiếu ráng chiều nghiêng nghiêng vào.
Trường Đình theo bản năng lùi về phía sau, nàng nhíu màu trừng mắt nhìn lại thì thấy khuôn mặt thanh tú như tranh thủy mặc của Lục Phân.

Ánh hoàng hôn chiếu lên đôi mắt sáng rực cùng đôi môi đỏ hồng của hắn.
Lục Phân quả là đẹp, một vẻ đẹp có thể so được với nữ tử.

Dù cực kỳ căm hận nhưng nàng không thể không thừa nhận điểm này.
Lục Phân kế thừa mọi ưu điểm của người nhà họ Lục, cái mũi cao thẳng, con ngươi màu nâu, lông mi cong dài, còn có dáng người thon dài.

Hắn nhẹ nhàng, động tác ung dung tao nhã, cho dù tuổi không còn nhỏ thì phong thái vẫn vô cùng phong lưu.
“Mẫu thân mạnh khỏe.” Lục Phân hé môi cười rồi móc rèm xe lên móc bạc.

Ánh mắt hắn nhìn về phía sau, không nặng không nhẹ dừng trên người Trường Đình, nửa gật đầu nói, “Đã lâu không thấy A Kiều, ngươi có nhớ thúc phụ không?”
“Nhớ.”
Trường Đình cũng rũ mi đáp, “Tất nhiên là nhớ, rốt cuộc sau khi phụ thân đi rồi thì người có chung huyết mạch với A Kiều đã chẳng còn mấy.”
Lục Phân nhướng mày cười, hắn dựa nghiêng lên phía ngoài thùng xe, tiện tay đặt lên đó, cả người càng giống nhân vật trong tranh vẽ.
“Sợ là ngươi nhớ tới độ muốn dìm chết thúc phụ trong tuyết đúng không?”
Tim Trường Đình đột nhiên nảy lên, nàng ngước mắt, mơ hồ có thể thấy nơi cửa thành mở rộng đang nhốn nháo toàn người là người.

Bên ngoài xe ngựa cũng toàn người.


Nàng ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện Lục Phân sẽ nói thế vào lúc này.
Hắn điên rồi sao?
Trường Đình chuyển mắt qua nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lục Phân, chỉ thấy hắn cười cười.

Nàng có thể cảm giác được cánh tay của Chân Định đại trưởng công chúa đang siết chặt.
“Thúc phụ.” Trường Đình cũng giãn mày cười nói, “Ngài đừng như vậy.” Nàng lại quay đầu nhìn Chân Định đại trưởng công chúa một cái và nói, “Tốt xấu còn có tổ mẫu ở đây đó.”
Lục Phân dựa khung cửa cười ha ha, sau đó đột nhiên ngừng lại.

Hắn ngẩng đầu, nghiêng người nhường đường nói, “Mẫu thân, A Phân đỡ ngài xuống.”
Cả người Chân Định đại trưởng công chúa cứng đờ, nhưng rồi lại chậm rãi mềm xuống, sau đó bà ta nhấc một cánh tay khác lên.
Trường Đình không rõ ý của Lục Phân, thậm chí không thể phỏng đoán được.

Người chú từng công kênh nàng trên vai xem náo nhiệt lại thay đổi thành người vừa âm nhu lại tàn nhẫn, hỉ nộ vô thường thế này.

À, có lẽ hắn luôn là người như thế, chẳng qua trước kia hắn diễn quá tốt, không để người khác nhìn ra manh mối.
Trường Đình đỡ bên phải, Lục Phân đỡ bên trái của Chân Định đại trưởng công chúa.
Lục Phân đã chuẩn bị kiệu mềm, lại lệnh cho gã sai vặt rải tiền cho đám người bu quanh để cảm tạ.

Sau đó đoàn người đi về phía nhà cũ.

Lúc lên kiệu Trường Đình mắt sắc lập tức xoa đệm lấy ra được một cây kim sáng lấp lánh đang dựng đứng trên ghế.

Chỉ sợ vừa ngồi xuống mà không để ý thì sẽ máu tươi đầm đìa.

Nàng giấu cây kim đó trong tay áo, lại nhẹ giọng dặn Mãn Tú đi chăm sóc A Ninh.

Toàn bộ quá trình đó cực kỳ nhanh, Mãn Tú cách nhuyễn kiệu lẩm bẩm sợ hãi, “Còn may Bạch Xuân nhớ kỹ lời cô nương nói sáng nay nên đã kiểm tra trước, đệm của A Ninh cô nương không có gì!”
Trường Đình nắm chặt cây kim kia trong tay, có chút cười không nổi.
Lục trạch được xây ở Bình thành từ trăm năm trước, mỗi thế hệ lại xây dựng nó lớn hơn, càng lúc càng rộng lớn.

Cho tới nay Lục trạch xây lên tổng cộng 68 cái sân viện lớn bé, tổng cộng có 889 gian phòng.

Những người ở đây bao gồm chi thứ, con vợ lẽ, tổng cộng chiếm gần nửa tòa thành..