Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 111-112




111: Pháo Hoa Thượng


Câu chuyện giữa Trường Đình và Chân Định đại trưởng công chúa vì thế mà kết thúc.

Trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không nói ra.

Chỉ có đêm đó tiểu Tần tướng quân lập tức ra roi thúc ngựa chạy tới Ký Châu.
Đến hôm sau Hồ Ngọc Nương trộm tới hỏi, Trường Đình một năm một mười đáp lời.

Hồ Ngọc Nương nghe xong có chút trách cứ nói, “Lục đại ca còn chưa tỉnh, sao ngươi đã nói chuyện này với bà mình? Nếu Lục đại ca có mệnh hệ gì… Ai nha, phi phi phi!”
Trường Đình có thể hiểu vì sao Hồ Ngọc Nương lại lo lắng vì thế nàng cười nhẹ và ôm lấy nàng ấy, ôn nhu trấn an nhưng cũng không nói thêm gì.
Tháng giêng tới, hiện tại vẫn còn là năm mới.
Sinh thần của Trường Đình vào 28 tháng giêng.

Sinh nhật 14 tuổi là ăn ở phủ của người khác.

Đến ngày đó đoàn xe đã đến gần Dự Châu nhưng núi cao cách trở, lại thêm thời tiết lúc ấm lúc lạnh, sợ nếu lên đường quá gấp gáp gặp phải tuyết lở hoặc tuyết tan ngập úng nên Chân Định đại trưởng công chúa hạ lệnh cho mọi người vào Thanh Diệp trấn gần Dự Châu nghỉ ngơi.
Hai đầu Thanh Diệp trấn hẹp nhỏ, ở giữa rộng rãi nhưng không quá lớn, từ đông đến tây tổng cộng có ba con đường lớn, chỉ có hơn trăm hộ gia đình quanh co lòng vòng tụ lại với nhau mà sống.

Một cái trấn nhỏ như thế đương nhiên không có dịch quán, đoàn người đành ở nhờ dinh thự của một vị hương thân họ Cao.

Nữ quyến tổng cộng bốn người coi như thỏa đáng, còn đám nam nhân thì thuê ở trong nhà bá tánh bình thường.

Đã mang cờ hiệu của Lục gia thì các bá tánh đều đối đãi với bọn họ theo lễ.

Rượu gạo, sủi cảo, thịt khô, chân giò lợn đều được bưng lên bàn.
Ừ, còn chưa đến ba ngày Nhạc Phiên đã lười biếng bóp thịt trên bụng sau đó cợt nhả mà oán giận, “Miệng căn bản không dừng được, vừa véo đã thấy trên eo toàn là thịt!”
Hồ Ngọc Nương dựa trên giường chỉ vào hắn mà cười nhạo.
Bọn họ giống như vừa tới một chốn đào nguyên, bình tĩnh an bình.


Đương nhiên đó là nếu bỏ qua những người thường xuyên qua lại và đám tướng sĩ võ trang vẫn vây quanh.
Nhạc lão tam muốn thăm dò những người ra vào Thanh Diệp trấn nhưng không thăm dò được gì.

Ông ấy chỉ có thể biết những người này có kẻ tới từ phía bắc và kinh đô, nhưng tuyệt nhiên không có người nào tới từ Ký Châu.
Người từ phía bắc tới đương nhiên là người của Lục Phân, người từ kinh đô tới là người của Tần Tương Ung.

Trong tay Thạch Mãnh có Lục Trường Anh nhưng lại thong dong bình thản trước mặt Chân Định đại trưởng công chúa.
Đến ngày 28 tháng giêng, Chân Định đại trưởng công chúa tự mình xuống bếp nấu một chén mì trường thọ, Trường Đình ăn một cây là ăn đến cùng.

Sau đó nàng cười ha hả mà uống xong canh loãng.

Đây là món quà sinh nhật đầu tiên nàng nhận được, Chân Định đại trưởng công chúa cũng dụng tâm muốn náo nhiệt một phen.

Nhưng nơi này không phải nhà mình, nhiều thứ không có nên đành thôi.

Bà ấy cũng hào phóng, mấy trăm tướng sĩ mỗi người lĩnh 5 đĩnh vàng hoa mai, Hồ Ngọc Nương thì được thưởng một đôi vòng tay ngọc phỉ thúy.
Hồ Ngọc Nương tấm tắc bảo lạ, sau đó nhẹ giọng nói với Trường Đình, “Thứ quý trọng nhất gia gia từng đưa cho ta là một cái trâm bạc.

Nhưng cái trâm ấy xiêu xiêu vẹo vẹo, khó coi cực kỳ.

Lúc gia gia bị bệnh ta cũng đem đi cầm rồi… Ngươi nói xem đôi vòng này đáng giá bao nhiêu cái nhà ngói?”
Trường Đình cười rộ lên, “Ta tình nguyện muốn cái trâm bạc kia, vòng tay này còn tính được ra nhà ngói nhưng trâm kia có bao nhiêu gian nhà ngói cũng không lấy lại được.”
Chân Định đại trưởng công chúa muốn mượn cái cớ này mà phong thưởng tứ phương, cũng không có gì khó hiểu.

Quan hệ nhân mạch trong thế gia đại tộc rắc rối phức tạp, nhưng quy kết lại chỉ có hai dạng: côn lớn và quả táo lớn.

Ngươi đi theo bán mạng cho ta thì phải được thưởng.

Nhưng việc bán mạng cho gia chủ là nghĩa vụ thiên kinh địa nghĩa của cấp dưới, không thể mang cái đó làm cớ để thưởng cho nên lúc này có thể nhân sinh nhật của nàng mà thưởng.

Như thế gia chủ có thể danh chính ngôn thuận biểu thị tâm ý.
Trường Đình tình nguyện nhận một cái trâm bạc, ít nhất đó là món quà mà thân nhân mang theo tấm lòng chuẩn bị.
Cao hương thân mắt sắc, Trường Đình còn chưa ăn xong mì trường thọ ông ấy đã dặn dò người dưới hết cái nọ tới cái kia.

Buổi trưa hôm đó các món chay tràn đày được đưa lên, Chân Định đại trưởng công chúa ngồi ở đầu.

Nữ quyến một bàn, nam nhân một bàn, người nhà họ Cao một bàn, ở giữa cách một phòng nhỏ và một bức bình phong.

Chân Định đại trưởng công chúa để Cao Trần thị cũng ngồi xuống với bọn họ khiến bà ta kinh sợ mà khom người tới.

Bà ta run rẩy ngồi chỗ xa nhất, đũa cầm không chắc còn rơi xuống đất.
“Trần phu nhân cũng là người ở Thanh Diệp trấn sao?” Chân Định đại trưởng công chúa gác đũa, khẽ ngước mặt nhẹ giọng giúp bà ta giải vây.
Trường Đình chỉ có thể thấy đỉnh đầu của Cao Trần thị, lại nghe bà ta lắp bắp đáp, “Không phải, ta là người trong thành Dự Châu… À, hồi bẩm Đại trưởng công chúa, thiếp… thiếp thân là người trong thành Dự Châu…”
“Trong thành ư? Là Cam Huyện hay Bạch thành?”
Tay Cao Trần thị rúc trong tay áo run lên, đũa trên bàn vì thế lại rơi xuống dưới, “Thiếp thân… là người Lịch thành…”
Lịch thành coi như thành trì tốt của Dự Châu, Thanh Diệp trấn quá nhỏ nên coi như bà ấy cũng gả thấp.
Đại trưởng công chúa ôn nhu cười nói, “Vậy ngươi nghĩ gì mà gả ra khỏi thành, còn cách xa nhà mẹ đẻ như thế? Cha mẹ ngươi không nghĩ gì ư?”
Có lẽ vì giọng Chân Định đại trưởng công chúa quá ôn hòa nên Cao Trần thị lập tức ngẩng đầu, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, mặt đỏ hồng nói, “… Trượng phu trong nhà có tiền, sính lễ đủ để đệ đệ trong nhà cưới được tức phục, như thế phụ mẫu làm gì còn tâm tư nghĩ tới thiếp…”
Phía bên kia bình phong có tiếng sột soạt, Cao hương thân đã gấp lắm rồi, ông ta buồn bực cách bình phong mắng vợ nhà mình, “Ở trước mặt quý nhân sao dám ồn ào vớ vẩn?! Cẩn thận buổi tối ăn dây mây đó!”
Chân Định đại trưởng công chúa ôn nhu cười nói, “Hai vợ chồng các ngươi dù có thế nào thì đi được tới bước này đều là duyên phận, phải tích đức! Nhà người khác phải giật dây nhờ Nguyệt Lão hạ phúc phận, còn nhà các ngươi là Thần Tài ra ân đức!”
Chân Định đại trưởng công chúa nói vừa xong thì chỉ lo chính mình vui vẻ cười to.

Cao hương thân thấy bà ấy không trách thì lòng cũng nhẹ thở ra, ngượng ngùng cười phụ họa.

Mặt Cao Trần thị trắng bệch một chút sau đó cũng cố gắng nở nụ cười nơm nớp lo sợ.

Trường Đình quay đầu đi chỗ khác, xuyên qua khe hở bình phong nàng liếc mắt một cái thấy Mông Thác lúc này biểu tình nhạt nhẽo, khóe miệng mím chặt.
Sau khi ăn cơm, Cao hương thân tiếp đón mọi người ra đại đường uống trà.

Chân Định đại trưởng công chúa câu được câu không mà hàn huyên.

Nói được một lát Cao Hương Thân lập tức nói tới chuyện tối đó sẽ có pháo hoa, “… Đây là tập tục xưa của Thanh Diệp trấn, qua tháng giêng sẽ cấm khói lửa nên mấy ngày này mọi người tranh thủ vui chơi náo nhiệt một chút… Nếu các vị cô nương muốn đi xem thì vừa lúc Cao gia sẽ bao tòa đại lâu bên bờ sông, vừa an toàn vừa tĩnh lặng…”
Chân Định đại trưởng công chúa nhìn về phía Trường Đình còn nàng thì nhìn tiểu Trường Ninh.

Đứa nhỏ lại nhìn Hồ Ngọc Nương, còn Hồ Ngọc Nương quả thực mang theo bộ dáng nóng lòng muốn thử.
“Nếu tiện, không quá phiền hà thì cũng không sao.” Chân Định đại trưởng công chúa cười cười nói, “Chỉ lại phải phiền toái Cao lão gia.”
Cao hương thân vui đến khó kiềm chế, tay ông ta xua xua liên tục nói, “Không phiền, không phiền! Chỉ mất hai bước thôi, Đại trưởng công chúa đừng khách khí! Cũng không dám để Đại trưởng công chúa gọi thần là lão gia đâu! Không dám! Thật không dám!” Nói xong ông ta phất ống tay áo, cường điệu dặn dò một phen, “Phải an toàn! Để chưởng quầy đuổi những người khác đi! Đừng ồn ào tới các vị chủ tử!”
Chân Định đại trưởng công chúa thuận miệng đồng ý khiến Trường Đình chấn động.
Vừa qua giờ ngọ, Cao trạch đã toàn người ra vào, hơn 180 nông dân đứng trước cửa lớn.

Cao hương thân cao giọng dặn dò, lại bảo những người này thay quần áo vải sạch sẽ, sau đó phát cho mỗi người một thanh đao sáng lấp lánh, rất có thanh thế tiền hô hậu ủng.
Chân Định đại trưởng công chúa ngồi ở đại đường bình tĩnh bàng quan.
Gian ngoài ồn ào náo nhiệt, Trường Đình nhìn về phía Chân Định đại trưởng công chúa nhẹ giọng nói, “Chúng ta ra ngoài cũng không thể dùng những người này.

Sao ngài không mở miệng ngăn bọn họ lại? Hà tất phải để người ta phí công…”
Chân Định đại trưởng công chúa nhấp một ngụm trà xanh, sắc mặt trầm mặc nói, “Cho dù phí công thì bọn họ cũng vui mừng.” Ánh mắt bà nhìn về phía Trường Đình, giống như đang đợi lúc này để cùng nàng thảo luận, “Phải, lúc ngươi và A Ninh gặp nạn đào vong, chính những thứ dân như thế này đã giúp đỡ các ngươi.

Hồ Ngọc Nương, Nhạc lão tam, Nhạc Phiên, bao gồm cả vị Mông đại nhân kia đều đã giúp các ngươi nhưng bọn họ sẽ không cùng các ngươi giao lưu.

Giai cấp, địa vị và xuất thân không giống nhau thì không thể có quan hệ gì.”
Tiểu Trường Ninh cái hiểu cái không mà quay người nhìn Trường Đình.
Trường Đình nhấc tay để Mãn Tú mang Trường Ninh vào phòng trong trước.
Chân Định đại trưởng công chúa chưa mở miệng ngăn cản mà chỉ thở dài một hơi.

Đợi Trường Ninh đi rồi bà mới mở miệng nói, “Sự giúp đỡ bọn họ đưa ra đều có thể dùng tài vật trả lại.

Chúng ta phải về Bình Thành, ân oán, yêu hận tình thù đều là mâu thuẫn giữa sĩ tộc với nhau, đến cả Thạch Mãnh cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện của Lục gia chúng ta.

Vậy những kẻ còn lại lấy tư cách gì mà cùng ngươi và A Ninh thân cận đây? Lục gia nợ Thạch Mãnh một ân tình lớn, nhưng theo thường lệ đã trả lại cho ông ta một U Châu.


Ngươi cho rằng vì sao ta lại tùy ý để Thạch Mãnh thực hiện hành vi tiểu nhân đắc lợi của ông ta? Chính là vì không muốn có liên quan gì tới nhà bọn họ…”
Chân Định đại trưởng công chúa không thấy rõ thần sắc trên mặt Trường Đình.

Bà không biết nên vui vì tiểu cô nương cuối cùng đã biết giấu cảm xúc hay nên bi ai.

Bà ta nói, “Bạn thân của ngươi phải là tỷ muội Tạ gia, Vương gia chứ không phải những người này.

Sau khi quay lại Bình thành, ta sẽ cho chuẩn bị của hồi môn của Hồ Ngọc Nương.

Nếu nàng ta không có ai đáng tin cậy thì ta cũng không ngại giúp nàng ta tìm một nhà có điều kiện tốt để gả.

Dưới sự che chở của Lục gia nàng ta sẽ sống tốt.

Ta chỉ hy vọng A Kiều không cần có liên quan gì tới bọn họ.”
Trường Đình nhẹ ngửa đầu, hít sâu một hơi.

Đây là lời từ đáy lòng của Chân Định đại trưởng công chúa, là những gì bà ta ấp ủ, suy nghĩ đã lâu mới nói ra.
Trường Đình có thể hiểu, bởi vì đây là ý nghĩ của những người xuất thân sĩ tộc.

Con người cũng chia ra ba bảy loại, bọn họ chính là những người đứng ở tầng cao nhất.

Bọn họ có thể cười nhìn trăm sắc thái của nhân gian, độc lai độc vãng cả trăm năm.

Nếu nàng kết giao với Hồ Ngọc Nương, Nhạc lão tam, Nhạc Phiên thì sẽ trở thành dị loại, là sỉ nhục, thậm chí Lục Phân có thể vì chuyện này mà viết ra được một bài văn tế dài.
Trường Đình rũ mi, mím chặt miệng.

Nàng cúi đầu nhẹ vén tà váy, mãi lâu sau nàng mới đứng dậy cong người hành lễ với Chân Định đại trưởng công chúa, “Tổ mẫu nói những lời này A Kiều sẽ nhớ kỹ, cũng sẽ nghĩ kỹ.

Nhưng A Kiều cả gan hỏi tổ mẫu một lời, dùng tài vật bồi thường có thể trả lại tiền tài bọn họ đã bỏ ra, nhưng phải đưa cái gì mới trả hết những máu và nước mắt bọn họ đã bỏ ra đây? Cầm thức ăn người khác đưa, lại ngại tay họ bẩn, khí khái của sĩ tộc không nên như thế này.”
Chân Định đại trưởng công chúa lặng người..

112: Pháo Hoa (Hạ)

Trường Đình lại cúi người nói, “Phụ thân còn có thể cùng Thạch Mãnh uống rượu đàm đạo, khi ấy Thạch Mãnh cũng giảng giải một phen giang hồ nghĩa khí cho phụ thân nghe, đó mới là khí khái của danh sĩ.”

Chân Định đại trưởng công chúa chỉ thấy bi ai.

Trường Đình hơi ngừng lại, cười khẽ nói, “Tối nay tổ mẫu có đi xem pháo hoa không? Ngài nhìn xem đám thứ dân nghèo khổ vui vẻ thế nào… Ít nhất bọn họ còn vui sướng hơn so với chúng ta.”

Màn đêm buông xuống, Thanh Diệp trấn lập tức náo nhiệt. Một đoàn người ngựa xe nghênh ngang đi tới bờ sông. Quả nhiên Chân Định đại trưởng công chúa đã dùng lời ôn hòa ngăn Cao hương thân tổ chức đội hộ vệ mà để Nhạc lão tam dẫn đầu mang đội đi. Thanh Diệp trấn đã gần với Dự Châu, còn đám thuộc hạ còn lại của Chu Thông Lệnh lúc này cũng đang ốc không mang nổi mình ốc nên tình hình cực kỳ an toàn. Thế nên hộ vệ lúc này chỉ cần tầm trăm người.

Vì mấy ngày nay có tuyết lớn nên mặt sông đã đóng băng, Cao hương thân khom người dẫn đường lại thường xoay người lại giới thiệu cho nữ quyến, “… Năm nay tuyết lớn trăm năm khó gặp, thường nói tuyết lớn báo hiệu vụ mùa bội thu nhưng năm nay tuyết đến cũng quá gấp gáp! Năm nay được mùa hay không cũng chưa biết, chỉ mong đừng đông lạnh mấy mẫu ruộng rồi hư hoa màu là tốt rồi! Quan nha cũng không giúp được, còn tới trưng thu lương thực. Cứ thế này chỉ sợ dân chúng mọi nơi lại phải ăn đói mặc rách…”

Cao Trần thị huých khuỷu tay ông ta mới khiến Cao hương thân nhận ra mình lỡ lời và im miệng.

Ở trên lầu ngắm pháo hoa đúng là hợp lý, pháo hoa bùm bùm từng tiếng chiếu trên mặt băng giống như mặt gương lớn phản chiếu bầu trời cực kỳ lộng lẫy. Chân Định đại trưởng công chúa ngồi trên tầng gác, dưới lầu có người bán hàng rong rao to bán kẹo mạch nha, bánh rán, cháo nóng. Bọn họ rao vang dội, cứ thế thấm vào lòng người.

Tiểu Trường Ninh nhìn chị gái với ánh mắt trông mong. Trường Đình thấy ánh mắt trông mong của đứa nhỏ thì chớp chớp mắt, xin lỗi, hiện giờ không phải lúc nàng có thể định đoạt!

Trường Đình nhướng mày nhìn Nga Mi, nàng kia ngẩn ra sau đó lập tức hiểu ra mà cong người nhẹ nói với Chân Định đại trưởng công chúa, “… Đại trưởng công chúa có muốn xuống lầu xem một chút không? Trên này xem pháo hoa đúng là đẹp nhưng phong tục và truyền thống nơi này ngài cũng chưa xem được chẳng phải đáng tiếc ư?”

Chân Định đại trưởng công chúa nhìn Trường Ninh, sau đó vẫy tay nói: “Dẫn hai vị cô nương xuống lầu xem một chút, đội hộ vệ không được lơ là. Phải bảo vệ chủ tử, không được để người ta nhân lúc hỗn loạn xô đẩy.”

Gia tướng của Lục thị ẩn trong góc nghe vậy lập tức đáp lời.

Đường phố bên dưới không phải quá chen chúc, nhưng quả là náo nhiệt. Hai bên đường đều có người, bán đèn lồng, bán bánh, hoành thánh, cái gì cũng có. Còn có bán mặt nạ, già trẻ, gái trai trong lúc ấy đều cầm đèn lồng đỏ dạo qua từng con phố, trên mặt ai cũng là vẻ vui sướng.

Phó tướng tiểu Bạch của Lục gia dẫn đầu, phân làm hai đội trái phải bảo vệ. Nhạc lão tam và Nhạc Phiên cũng đi hai bên đám nữ quyến.

Hồ Ngọc Nương đảo mắt một cái nói: “… Với mức độ khoa trương này, người khác không trăm phương ngàn kế đoạt ngươi thì còn có thể đoạt ai?”

Trường Ninh che miệng hinh hích. Trường Đình cũng cười, cho dù có nhiều hộ vệ thế này nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng đi dạo chợ đêm ở một trấn nhỏ. Lúc đi dạo chợ ở Ký Châu coi như không tính vì đó là tình huống Thạch Mãnh trăm phương ngàn kế bố trí.

Bên tai là tiếng ồn ào náo động, tiếng cãi cọ ầm ĩ giống như sủi cảo đổ trong chảo nóng nhảy tưng tưng bên nhau, cực kỳ vui mừng.

“Nhị thẩm! Lúc nào chúng ta mới được thấy nàng dâu mới đây?! Người đã vào cửa được nửa tháng nhưng còn chẳng thấy được cái bóng!”

“Ây da, tiểu tử nhà ta lên huyện đi học, qua tháng giêng chính là người đọc sách rồi!”

“Vậy phải ở trong thành đọc sách sao? Mỗi ngày đi học đều phải dậy thật sớm, nhưng ai thèm quản cái đó. Có thể có một người đọc sách cũng coi như phần mộ tổ tiên của nhà họ Vương mạo khói rồi!”

Lão phụ nhân trong hộ nông gia ở nhà quê cùng các cô nương lớn nhỏ chen chúc ở một chỗ mà cười nói. Người phương bắc nói to, nghe có vẻ hung hăng nhưng ai cũng biết không phải cứ to tiếng là có ác ý. Có những người ôn nhu vô cùng nhưng đó chỉ là thủ đoạn mềm dẻo của bọn họ.



Nhạc Phiên mua năm que đồ chơi bằng đường, đưa cho ba cô nương mỗi người một que, còn lại đưa cho Nhạc lão tam và mình.

Nhạc lão tam lập tức dùng cái tay to như quạt hương bồ đánh hắn: “Con mẹ nó, ngươi thấy lão tử ăn cái thứ này lúc nào!”

Nhạc Phiên nhảy tanh tách, liên mồm gào, “Con đâu biết ngài không ăn! Nếu con mua cho mọi người mà không mua cho ngài thì con vẫn bị ăn đánh!”

Nhạc lão tam đá cho hắn một cái, miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng vừa mắng cũng vừa không nhịn được cười.

Trường Ninh vui sướng cực kỳ, nàng vừa túm góc áo Trường Đình vừa không nhịn được dò người ra ngoài nhìn. Phía góc đường có ai đó bán thứ gì mà khói nóng hầm hập bốc lên. Trường Ninh kéo kéo góc áo, trừng mắt nhìn chị gái.

Nhạc Phiên nhìn thấy thế thì buồn cười, chỉ tay nói, “Tiểu A Ninh muốn ăn cháo gạo nếp ư?”

Trường Ninh cười tủm tỉm rồi gật đầu thật mạnh.

Trường Đình cũng cười nói, “Muốn cái gì thì nói, miệng ở trên người để làm gì? Không phải ai cũng như Nhạc tiểu ca có thể hiểu muội như con giun trong bụng thế này đâu.”

Hồ Ngọc Nương cầm que kẹo đường trong tay nghe thấy thế thì giật mình suýt rơi cả kẹo sau đó nàng ta chống nạnh cười ngả nghiêng, “Con giun… Ha ha ha ha… con giun!”

Nhạc lão tam cũng không cho con trai tí mặt mũi nào mà cười hả hả, sau đó đao to búa lớn mà dẫn người tới chỗ quán nhỏ kia. Nhạc Phiên ở lại phía sau, mãi lâu sau mới hoàn hồn, duỗi tay đuổi theo, “Ai da! Ta đâu có trêu chọc cô nương!”

“Nhưng ngày nào ngươi cũng trêu chọc A Ngọc!” Trường Đình cũng duỗi cổ cười đùa đáp lờn hắn, “A Ngọc nhà chúng ta không cãi được, vì thế ta giúp nàng ấy báo thù. Sao? Có phục không!?”

Nhạc Phiên tàn nhẫn tặc lưỡi một tiếng, chân vẫn đuổi kịp.

Cháo gạo nếp là thứ bọn họ chưa ăn bao giờ. Nói là cháo gạo nếp nhưng kỳ thực khá giống cháo bát tiên trong đó đậu đỏ nấu thành bột, củ mài cũng nấu nhừ, gạo nếp nấu đến tan ra. Trong cháo còn có thêm khoai sọ trộn lẫn, thế nên cả nồi cháo vừa thơm vừa đặc. Người bán hàng múc mỗi muôi là một bát, vì bán hàng quen nên động tác cực kỳ vững chãi, ổn định, cháo không sánh ra ngoài một tí nào. Trên mặt cháo có thêm vài miếng cao sơn tra, lại thêm một muỗng đường cát. Lúc đưa tới trước mặt khách cháo vẫn nóng hôi hổi khiến người ta tự nhiên cảm thấy ấm áp cực kỳ.

Hồ Ngọc Nương cao giọng kêu to, “Cho 5 bát!” Lại xoay đầu ôn nhu hỏi mấy thị vệ đi theo có muốn ăn không. Những người kia đang làm việc, không có chuyện làm việc riêng thế nên phó tướng tiểu Bạch thay mặt mọi người xụ mặt liên tục lắc đầu. Hồ Ngọc Nương thấy thế thì quay lại gọi to, “Cho 5 bát trước, không đủ lại gọi thêm, cho nhiều đường một chút!”

“Cho 6 bát.” Nhạc lão tam cười đến độ râu cũng hếch lên, đầu vừa ngẩng đã khiến mọi người phải nhìn theo, “Cho 6 bát đi, còn một người nữa!”

Trường Đình theo ánh mắt của Nhạc lão tam nhìn qua thì thấy Mông Thác mặc một bộ áo đen, lưng đeo đao đang đạp tuyết đi tới từ phía đông. Đám đông xung quanh vẫn ồn ào, nhưng hắn lại rất trầm mặc.

Trường Đình cong môi cười, quay đầu dặn chủ quán, “Sáu bát, một bát trong đó đừng cho nhiều đường quá.”

Nhạc lão tam liếc mắt nhìn Trường Đình một cái rồi cười cười thò người qua hỏi, “Sao cô nương biết A Thác không ăn đường?”

Sao nàng biết Mông Thác không thích ăn đồ ngọt ư? Bởi vì bất kể lần nào ăn cơm nếu có món trứng xào cà chua để trước mặt hắn thì hắn đều chừa món ấy ra. Phương bắc làm món này thường cho thêm đường, một đường đi qua vì tiện nên thường mọi người sẽ làm món này, lại toàn để bên cạnh hắn. Lúc ở trên bàn cơm không tiện duỗi tay gắp đồ ăn ở xa nhưng hắn thà ăn bánh bao không cũng không thèm duỗi đũa ăn…

Kẹo mạch nha của A Ninh hắn cũng chưa ăn bao giờ.



Trường Đình cúi đầu cười cười, có chút ngượng ngùng.

Mông Thác đến gần, vừa lúc cháo gạo nếp được múc xong đặt trước mặt mọi người. Hắn gác đao ngồi xuống bên trái Trường Đình, bên cạnh là Nhạc Phiên. Nhạc Phiên và Hồ Ngọc Nương còn đang cãi cọ ầm ĩ, tiểu A Ninh thì chuyên tâm vùi đầu uống cháo, Nhạc lão tam không muốn trộn lẫn với đám thiếu niên nên bưng bát ngồi bên cạnh đám người tiểu Bạch phó tướng cùng nói giỡn. Ông ta nói trên trời dưới biển một đám nhưng vị phó tướng kia vẫn mặt lạnh khiến cảm xúc của Nhạc lão tam có chút sụp đổ, lập tức phỉ nhổ, “Ngươi con mẹ nó thật đúng là binh do lão Tần dạy dỗ mà!”

Không sai, biểu tình trên mặt tiểu Tần tướng quân cũng không phải phong phú cho lắm…

Quầy hàng nhỏ ồn ào, bên ngoài là pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm. Mông Thác vùi đầu uống cháo gạo nếp, Trường Đình dịch sang trái một chút, sau đó tủm tỉm mở miệng nói, “Qua nhiều ngày nay chỉ có hôm nay mới giống ăn tết.”

Mông Thác ngừng động tác, cháo sặc trong miệng khiến hắn ho một hồi. Trường Đình có xúc động muốn giúp hắn thuận khí nhưng cuối cùng nàng vẫn trầm mặc, lại khoa chân múa tay trên người mình mà dạy hắn, “… Sặc thì phải vuốt từ ngực xuống bụng, ai, đúng là như thế…”

Mông Thác vuốt hai cái mới nhớ ra chưa lau miệng. Hắn muốn lấy mu bàn tay lau miệng sau đó mới nhớ mà đào một cái khăn trong ngực áo ra lau miệng. Ai ngờ vừa lau hắn đã đỏ mặt: vừa rồi hắn sặc khiến đậu đỏ nghiền dính ở khóe miệng…

Trường Đình rất hiểu chuyện nói, “Không có việc gì không có việc gì, khi ta còn bé uống sữa bò cũng dính khắp nơi mà!”

Mông Thác trầm mặc nhét khăn vào tay áo sau đó ngẩng đầu nói nhỏ, “Kinh đô gởi thư tới.”

Cho nên hắn mới tới đây, chứ không phải hắn tới ăn cháo gạo nếp!

Trường Đình nhíu mày, gật đầu ý bảo Mông Thác tiếp tục nói.

“Thư phong bằng sáp đỏ, ta đoán là bút tích của Tần Tương U. Đợi trở về ngài chú ý tới động tác của đại trưởng công chúa một chút, nếu ta có cơ hội đọc thư kia thì sẽ nói lại nội dung cụ thể với ngài.”

Cái này liên quan tới lựa chọn của Chân Định đại trưởng công chúa, đến việc Lục Phân có thể trở thành một quân cờ chết hay không!

Trường Đình nhẹ rũ mi, trịnh trọng gật đầu, “Nếu không tìm được cơ hội thì cũng đừng mạo hiểm, biết sớm hay muộn kỳ thực cũng không khác biệt quá lớn, mọi thứ phải lấy ổn thỏa lầm trọng. Tình huống của ca ca ta thế nào rồi?”

Ba ngày trước Mông Thác mới từ U Châu trở về, làm việc gì đó Thạch Mãnh giao cho. Hắn không nói thì nàng cũng không hỏi.

Lúc này thấy nàng hỏi về Lục Trường Anh thì Mông Thác mới nhớ tới một chuyện khác. Hắn móc vạt áo đào một lúc, sau đó lại nắm lấy vật gì đó trong lòng bàn tay và đưa tới trước mặt nàng. Thấy nàng không có phản ứng gì, hắn hơi hếch cằm, nhẹ giọng nói, “Duỗi tay đón lấy.”

Trường Đình chậm rãi nâng tay lên, Mông Thác mở tay ra, một thứ ấm áp lập tức rơi xuống tay nàng. Trường Đình cúi đầu thì thấy đó là nhẫn ban chỉ bằng bạch ngọc mà cha để lại cho nàng!

Để lừa Chu Thông Lệnh nên nàng đã cắn răng đưa cái nhẫn này tới làm tin! Vốn nàng tưởng đời này sẽ không còn nhìn thấy nó nữa vì lúc này nàng cũng chưa có năng lực đi điều tra dinh thự của tên kia!

Hiện tại nhìn thấy cái nhẫn khiến nàng cực kỳ kích động, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Mông Thác reo lên, “Ngươi tìm được cái này ư?!”

Dưới ánh pháo hoa chợt lóe, Mông Thác như đang hé miệng cười nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Hắn vừa dứt lời thì ngoài lều đã có ánh pháo hoa đỏ bừng nổ sáng rực rỡ.