Sáng hôm sau
Phủ Công Chúa
Lúc này Tuệ Ly đang ở Ngưng Sương Các của Kỷ Nguyệt nghe giảng đạo vì nàng ta đã đánh rơi miếng ngọc lệnh mà
Trong chính điện của Ngưng Sương Các
Kỷ Nguyệt ngồi trên vị trí chủ toạ, tay cầm tách trà đưa lên miệng để cảm nhận. Gương mặt xám xịt, ánh mắt hổ dữ nhìn chằm chằm vào Tuệ Ly như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta
Bốn người của Sát Hạch đều có mặt ở chính điện. Cửa đóng rất kín đến cả con kiến cũng khó lọt vào. Không khí bên trong vô cùng căng thẳng
"Tỷ tỷ, ta..." Tuệ Ly nhìn vào gương mặt giận dữ của nàng mà không nói lên lời
"Ngọc lệnh bị mất khác nào tạo cơ hội cho bang phái khác cơ chứ. Tuệ Ly, ngươi bất cẩn quá rồi đấy" Nàng nói nhẹ nhàng nhưng trong lời nói lại chứạ đầy sát khí bức người
Tuệ Ly biết nếu ngọc lệnh bị mất hậu quả gây ra sẽ không hề nhỏ. Ngay cả hình phạt của việc làm mất ngọc lệnh còn đáng sợ hơn cả chết, điều này tưởng tượng thôi cũng đủ thành nỗi ám ảnh lớn
Tư Khuynh nhìn Tuệ Ly như vậy có không đành lòng nhưng cũng không làm gì được. Luật ở bang đã ghi rõ cho dù là ai làm mất ngọc lệnh đều bị xử phạt nghiêm minh dù đó là bang chủ.
Nếu một thành viên bị mất ngọc lệnh buộc phải đến gặp bang chủ và sau đó sẽ có thời hạn 3 ngày tìm ngọc lệnh. Nếu trong 3 ngày mà không tìm được thì sẽ thông báo cho toàn bang biết rồi xử phạt
Bây giờ chỉ mong người nhặt được ngọc lệnh không phải người của bang phái khác bằng không chỉ có thể tự nhận hình thức xử phạt theo luật
Trong cái bầu không khí căng thẳng ấy thì đột nhiên có một nha hoàn chạy đến trước cửa, nói vọng vào trong "Quận Chúa, bát Công Chúa, Mộ Dung công tử và Mộ Dung tiểu thư đến"
Nghe thông báo, Kỷ Nguyệt buộc phải để chuyện của Tuệ Ly qua một bên để đi tiếp đón ba người kia
Vừa bước ra khỏi cửa Cát Anh đã chạy tới vồ lấy nàng "Nguyệt Nhi tỷ tỷ, muội tới chơi với tỷ này"
Sáu năm, qua sáu năm rồi mà Cát Anh vẫn vậy. Ngây thơ, hồn nhiên không bận tâm điều gì. Được như nàng ta quả thật rất tốt
"Được rồi, mau buông tỷ ra đi. Nóng đấy" Đáp lại một câu một cách thờ ơ, lạnh nhạt
"Xin lỗi tỷ, muội bỏ ra ngay đây" Cát Anh phụng phịu bỏ nàng ra
"Phải rồi, hôm nay ba người đến đây có việc gì sao?" Tư Khuynh lên tiếng hỏi
"Hửm, sao vậy? Không lẽ có việc bọn ta mới được đến đây sao?" Mộ Dung Yến Oanh nhí nhảnh đáp lại
"*Đến không đúng lúc nên ta mới hỏi đấy*" Tư Khuynh trầm mặc
"Mà sao mọi người ai cũng mang cái vẻ mặt khó coi vậy?" Cát Anh quan sát rồi hỏi
Thật ra ba người này biết lý do vì sao đấy, nhưng Cát Anh chỉ hỏi cho có lệ thôi
"Cái này..." Tuệ Ly ngập ngừng
"Thôi bỏ qua việc đó đi, bọn ta có chuyện muốn nói với mọi người đây. Vào trong rồi nói ngoài này không tiện" Mộ Dung Yến Oanh thúc giục
"À..được, vào thôi" Nàng không hiểu gì nhưng cũng phải trả lời
Dứt câu Cát Anh liền kéo nàng vào trong. Những người còn lại cũng vậy. Mọi người vào hết, Mộ Dung Yến Oanh liền đóng rồi khoá trái cửa lại.
Thấy Mộ Dung Yến Oanh đóng kín cửa lại Kỷ Nguyệt cùng ba người kia bắt đầu không hiểu chuyện gì
"Oanh tỷ, sao phải đóng cửa?" Nàng gượng cười
"À cái này..." Mộ Dung Yến Oanh không biết nên nói gì
Biết Mộ Dung Yến Oanh không biết mở lời thế nào Mộ Dung Lăng Trác đành lên tiếng "Sát Hạch!"
Bốn người Kỷ Nguyệt nghe Mộ Dung Lăng Trác nhắc đến hai chữ Sát Hạch bọn họ giật nảy mình. Trong đầu tự hỏi có khi nào bọn họ đã biết gì rồi không?
Mộ Dung Lăng Trác thấy vậy liền lấy từ tay áo ra miếng ngọc lệnh đặc hiệu của Sát Hạch, điều này càng làm bốn người Kỷ Nguyệt sợ sệt, đặc biệt là Tuệ Ly
"Cái này là lúc hôm qua ta thấy Tuệ Ly làm rơi đấy" Mộ Dung Lăng Trác rung rung miếng ngọc lệnh trên tay
"Tự hỏi không biết Tuệ Ly làm sao có được miếng ngọc lệnh này hay có khi nào liên quan đến Sát Hạch không" Mộ Dung Lăng Trác nói tiếp
Nghe vậy, bốn người Kỷ Nguyệt ai nấy cũng đều đổ mồ hôi lạnh. Đến nước này xem ra không giấu được nữa rồi
"Ba người đến cũng chỉ vì việc này thôi?" Kỷ Nguyệt trấn tĩnh lên tiếng
Mộ Dung Yến Oanh ngồi đấy nhìn nàng vẻ mặt thoả mãn. Lần này nàng ta đoán đúng rồi
"Vậy là muội tự nhận có liên quan đến Sát Hạch sao?" Mộ Dung Yến Oanh cười đắc ý
Lúc này Kỷ Nguyệt mới phát hiện rằng nàng mắc bẫy rồi.
"Được rồi, đến nước này bọn ta cũng nhận luôn" Nàng thở dài "Phải, bọn ta là người của Sát Hạch. Ta là Kỷ Hạch"
"Ta Tuệ Hạch" Tuệ Ly cũng vậy mà nhận
Đương nhiên Tư Khuynh và Tịch Nhi cũng vậy
"Tịnh Hạch"
"Khuynh Hạch"
Nghe bốn người Kỷ Nguyệt nói mà ba người kia ai cũng mắt chữ O miệng chữ A vì ngạc nhiên
"Ta cứ nghĩ mọi người chỉ là thành viên bình thường ở bang thôi không ngờ mà..." Mộ Dung Yến Oanh nói mà vẫn không hết kinh ngạc
"Phải đó" Mộ Dung Lăng Trác tiếp lời
"Không ngờ luôn" Cát Anh nói
"Biết rồi thì giữ bí mật giúp bọn muội" Kỷ Nguyệt lên tiếng
"Được nhưng với điều kiện" Ba người cùng nói
"Khỏi nói, muốn gia nhập bang chứ gì?" Nàng thản nhiên
"Tỷ đoán đúng rồi" Cát Anh nhào tới ôm lấy nàng
Khẽ đẩy Cát Anh ra nàng lấy từ nạp giới ra ba miếng ngọc lệnh giống của Tuệ Ly, chỉ khác nó chưa khắc hiệu của thành viên.
Nàng đưa ba người kia mỗi người một cái.
Nhận ngọc lệnh thì những miếng ngọc ấy phát sáng. Điều này có nghĩa họ đủ tiêu chuẩn để vào Sát Hạch, triệu hồi sư cấp 9
Những miếng ngọc lệnh ấy cũng bắt đầu nổi lên những hiệu danh ở bang của ba người. Cát Anh là Anh Hạch, Yến Oanh là Oanh Hạch, Lăng Trác là Trác Hạch
"Giữ cho cẩn thận đừng làm mất. Từ ngày mai ba người đến bang làm quen và luyện tập đi. Giám sát ba người sẽ do Tịnh Nhi" Nàng thản nhiên
"Được" Ba người cùng nói
"Không còn việc gì nữa thì giải tán"
Song bọn họ ai nấy đều ra về.