"Nói làm sao cô biết chuyện này" Ánh mắt nàng đáng sợ nhìn thẳng vào Dạ Cát Anh
Biết mình không thể dấu được Kỷ Nguyệt và Dạ Tử Duy, Dạ Cát Anh liền nói "Trốn cũng không trốn được. Vào trong rồi nói"
Kỷ Nguyệt cầm cổ áo Cát Anh xách nàng ta vào trong, Dạ Tử Duy cũng vậy mà vào theo.
Bây giờ, quả thực là Cát Anh muốn khóc cũng không được mà kìm nén cũng không xong "Không thoát khỏi tay của tẩu tẩu rồi"
"Vào trong rồi thì nói đi" Đôi mắt sắc lạnh liếc nhìn Cát Anh
Nàng ta rùng mình "Lạnh quá, tẩu tẩu thật đáng sợ"
"Chuyện là...."
Hồi tưởng
"Chuyện hôm nay của hoàng huynh ta nhất định phải nói cho hoàng tổ mẫu và mẫu hậu biết mới được" Cát Anh cười
Sau tiệc yến, nàng ta cùng hoàng hậu đến cung của Thái Hậu
"Hoàng tổ mẫu" Cát Anh chạy đến ôm lấy Thái Hậu
"Cát Anh, không được vô lễ"Hoàng Hậu nghiêm khắc nhắc nhở Cát Anh
Thái Hậu cười ôm Cát Anh vào lòng "Không sao, Cát Anh như vậy mới đáng yêu"
"Hoàng tổ mẫu tốt với con nhất" Cát Anh nũng nịu
"Phải rồi, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu con có chuyện muốn nói" Sực nhớ
"Chuyện gì?" Cả hai đồng thanh
"Thật ra hôm nay con có đi theo hoàng huynh ra Ngự Hoa Viên thì phát hiện hoàng huynh tới gặp Kỷ Nguyệt" Cát Anh kể "Hai người họ nói chuyện có vẻ thân mật lắm có vẻ đã từng gặp nhau rồi"
"Vậy con có nghe 2 đứa nói chuyện gì không?" Thái Hậu hỏi
"Lúc đó con ở xa nên không nghe rõ họ nói gì, nhưng thấy hoàng huynh có hành động vượt quá mức là bạn bè" Cát Anh nói
"Có chuyện này sao?" Thái Hậu ngạc nhiên
"Đứa trẻ Tử Duy này, chuyện này vậy mà không nói ta biết. Nhưng đây cũng là chuyện tốt" Hoàng Hậu mừng thầm
"Cát Anh, con nói thật sao" Hoàng Thượng bước vào
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng" Hoàng Hậu hành lễ
"Miễn lễ đi"
"Phụ hoàng" Cát Anh ngạc nhiên
"Chuyện hoàng huynh con với Kỷ Nguyệt con nói đều là thật sao?" Hoàng Thượng hỏi
"Dạ phải, chính mắt con nhìn thấy sao có thể là giả" Đôi mắt Cát Anh thành thật
"Hoàng đế, con nghĩ sao về việc này?" Thái Hậu hỏi
"Nếu là ý của Tử Duy thì đây cũng là chuyện tốt" Hoàng Thượng nói
Hoàng Hậu tiếp lời "Thần thiếp cũng thấy đây là chuyện tốt, không bằng tác hợp thân càng thêm thân"
"Hoàng Hậu nói đúng, quyết định vậy đi" Hoàng Thượng nói "Ngày mai ta sẽ viết thánh chỉ ban hôn"
Kết thúc hồi tưởng
"Mọi chuyện là vậy đấy" Cát Anh không dám ngẩng mặt lên nhìn
"Cát Anh, muội hay lắm. Hoàng huynh có lời khen đấy" Dạ Tử Duy nhìn muội muội của mình với ánh mắt sát khí
Mặc dù Dạ Tử Duy bây giờ sát khí đầy mình nhưng trong lòng hắn lại vô cùng vui mừng "Cũng tốt, Cát Anh nói, phụ hoàng ban hôn. Sau này ta cũng không phải khẩn cầu ý người rồi. Cũng sẽ không lo lắng ai cướp nàng ấy khỏi tay ta"
Dạ Tử Duy ngoài mặt sát khí trong lòng vui mừng. Còn về phần Kỷ Nguyệt khỏi nói cũng biết nàng tức giận tới mức nào, bây giờ Cát Anh không khác gì con thỏ bị bao vây bởi hai con sói hung tợn
"Huhu...Tha cho muội đi mà, lần sau không dám nữa" Cát Anh tỏ vẻ đáng thương cầu xin hoàng huynh và Kỷ Nguyệt
"Còn có lần sau được sao? Thánh chỉ đã hạ, cô còn nói lần sau được sao?" Kỷ Nguyệt biến sắc
Nửa canh giờ trôi qua...
"Ai nha... Đau quá! Các ngươi nhẹ tay thôi" Cát Anh kêu lên
"Công chúa thứ tội, nô tỳ sẽ làm nhẹ hơn" Cung nữ băng bó vết thương cho Cát Anh hoảng hốt
Sự việc này làm Kỷ Nguyệt tức giận chạy đến Đông Cung, Dạ Cát Anh sơ sảy làm lộ để nàng biết nàng ta là thủ phạm nên không thoát khỏi liên quan mà bị nàng hạ thủ. Bây giờ Cát Anh thương tích tuy nhiều nhưng chỉ là ngoài da. Còn về phần Dạ Tử Duy thì...
"Tại sao ta cũng bị đánh chứ? Không phải đã biết thủ phạm rồi sao?" Dạ Tử Duy oan ức hỏi nàng
"Nếu không phải tại ngươi chạy theo ta ra Ngự Hoa Viên thì có chuyện này không?" Nàng nhìn Dạ Tử Duy với ánh mắt sát khí
"Cô đúng là không nói lý lẽ" Dạ Tử Duy nói
"Ta chính là không nói lý lẽ đấy, ngươi làm gì được ta?" Nàng nói
Dạ Tử Duy khỏi nói cũng bị nàng đánh bầm dập mà nằm trên giường, tính ra vết thương của hắn còn nặng hơn nhiều so với Cát Anh
"Hai người đừng cãi nhau nữa. Kỷ Nguyệt tỷ, tỷ nguôi giận chưa?" Cát Anh lên tiếng
"Rồi!" Nàng lạnh lùng đáp lại
"Những kẻ chứng kiến sự việc hôm nay, không được nói chuyện này ra ngoài bằng không coi chừng cái mạng của các ngươi" Nàng đe doạ
Đám cung nhân, thị vệ sợ hãi run rẩy. Nàng sau này là Thái Tử Phi và cũng là nữ chủ nhân của Đông Cung, tất nhiên lời nàng nói bọn chúng phải nghe nếu không mạng khó giữ
"Tuân mệnh Thái Tử Phi"
"Ta về phủ đây, các ngươi từ từ dưỡng thương đi" Nàng ném một lọ thuốc lại rồi rời đi
"Nha đầu tuy lạnh lùng nhưng cũng còn chút lương tâm" Dạ Tử Duy cầm lọ thuốc nàng để lại mà cười
"Tỷ tỷ đi cẩn thận. Khi khác ta đến tìm tỷ chơi" Cát Anh nói
"Tùy" Nàng lạnh nhạt
Dứt câu nàng liền biến mất