Thiên Kiều Chi Nữ: Thái Tử Phi Đại Giá Đáo

Chương 135: Tiêu khúc thiên dạ






Sau ngự thiện.

Không để Thái Hậu phải tiếp đón quá lâu cũng như tránh để người hao tổn sức khoẻ, Sùng Vãn Cung khi nãy đông vui bây giờ thì đều tản đi cả. Khắp chốn điện cũng quay về với cảnh yên tĩnh, đặm chất di phật.

"Lâm ma ma, ngươi nói xem liệu Nguyệt nhi của ai gia có thể hạnh phúc lần này không?" Thái Hậu quỳ trước bàn thờ phật, tay đeo chuỗi hạt ở bốn ngón cuối, chắp lại thành ý hướng lên. Đôi mắt nhắm lại lộ ra khá rõ những vết nhăn nheo của tuổi già, trầm giọng người hỏi Lâm ma ma đang đứng bên cạnh.

Lâm ma ma chậm rãi, bà cúi đầu xuống nhìn Thái Hậu mà có chút thương cảm, cuối cùng bà mở miệng thành kính: "Quận chúa chắc chắn sẽ được hạnh phúc, sẽ không ai có thể tổn hại đến người."

"Ai gia cũng mong như vậy." Thái Hậu ưu phiền, nặng nề người trút ra một tiếng thở dài: "Nữ nhi của ai gia năm đó cũng đã dùng chính hạnh phúc của mình đổi lấy đại cục cho tiền triều, bây giờ ta tuyệt đối không thể để Nguyệt nhi phải có kết cục tương tự."

Người lại nhớ nữ nhi rồi! Đối với gia đình đế vương mà nói mọi việc đều có hai mặt cả. Chính trị, đại cục, thế lực không có con đường nào có một lối thoát triệt để. Năm xưa cũng vì điều này mà trưởng công chúa xuất các, một đời bỏ ra đều vì đại cục, cũng bởi vì Dương thị thế lực chống lưng đằng sau vô cùng lớn. Nếu không phải vì điều này, Thái Hậu thật sự sẽ hi sinh để bây giờ lưu lại áy náy sao?


"Thái hậu, chuyện đã qua mong người đừng nghĩ nhiều sẽ tổn hại phụng thể." Lâm ma ma lo lắng, bà tiến gần lại Thái Hậu đỡ người dậy rồi dìu lại chiếc sập gỗ đàn hương gần đó.

"Tiền triều liên tiếp diễn ra chuyện, còn việc liên thân giữa Hoan Thành, ngươi nói xem ai gia làm sao yên tâm?" Lời đề nghị của vương tử Hoan Thành hôm đó Thái Hậu còn nhớ rất rõ, đây là chính trị tuyệt xác thực vô cùng quan trọng. Từ chối không được, tiếp nhận cũng bỏ ra một cái giá người an tâm nổi sao?

"Thái Hậu, thứ cho nô tỳ lắm lời." Lâm ma ma vội vàng quỳ xuống.

Thấy vậy Thái Hậu liền buông lời, sắc thái không được vui: "Mau đứng dậy đi, ngươi là nha hoàn thiếp thân của ta từ khi còn ở nhà ngoại, sớm ta trong Tử Cấm Thành này ta đã coi ngươi như người thân giữa chúng ta có gì khó nói chứ?"

Theo lời, Lâm ma ma cũng chịu đứng dậy. Trước sau như một bà ấy vẫn cung kính với Thái Hậu: "Thái Tử là trữ quân, sau này việc nạp phi ắt sẽ không tránh khỏi, đây là điều mà bất cứ vị thê tử nào cũng phài hiểu được. Quận chúa cũng vậy, tuy rất thiệt thòi cho Quận Chúa nhưng cũng là điểm giúp ngài ấy nắm chắc được thời cơ, không phải cũng là điều tốt sao?"

Thái Hậu không trả lời, ngài vẫn cầm chuỗi hạt niệm kinh. Trong đầu người vẫn không khỏi suy nghĩ, quả thực lời Lâm ma ma nói cũng có phần đúng. Nạp phi cũng là điểm để củng cố tiền triều, và người cũng không thể vì điều này mà quá bao bọc cháu gái của mình. Không bằng để nàng tự mình xác nhận mà giải quyết vẫn hơn.

"Thái Hậu, muộn rồi thỉnh người hãy nghỉ ngơi." Lâm ma ma tay đạy nến phòng, bà nhắc nhở Thái Hậu.

"Được, mau đến canh y cho ai gia." Thái Hậu gật đầu, đứng dậy tiến lại gần giường.

Lâm ma ma đến gần cởi lớp phụng y bên ngoài của Thái Hậu. Bà trút xuống những chiếc châm cài và mão phụng rồi cất đi. Thái Hậu nằm xuống giường, Lâm ma ma khẽ thổi bỏ cây nến phòng đang cháy: "Thái Hậu, người ngủ ngon."

...

Đèn lồng sáng nhờ nến nhỏ thắp bên trong như một dải đèn chuyển động ngang qua Ngự Hoa Viên. Hiện tại là trời tối gần đêm, người qua lại trong cung cũng chẳng còn nhiều, nếu có cũng là những thị vệ canh gác phòng vệ, những thái giám trực ca đêm.

Đoàn người của Kỷ Nguyệt đi thành một dàn gồm hai dãy cung nhân. Đi trước là hai tỷ muội Kỷ Nguyệt, Ngân Tuyền đi bên cạnh vẫn luôn nắm lấy tay áo của nàng.


"Tỷ tỷ, tỷ thấy Tuyền Nhi làm quận chúa có hợp không?" Ngân Tuyền đi bên cạnh nàng vẫn luôn nắm lấy tay. Sắc thái có chút lo lắng, ánh mắt mong chờ nhìn lên gương mặt lãnh đạm của Kỷ Nguyệt.

Kỷ Nguyệt hơi cúi đầu xuống, cái vẻ lãnh đạm kia cũng đã dịu đi. Nàng xoa nhẹ đầu Ngân Tuyền: "Thích là được, những thứ khác không cần quan tâm."

Nghe được câu này của Kỷ Nguyệt, cái sắc thái lo lắng vô ngần kia cũng được loại bỏ, đôi mắt long lanh như lộ ra ý cười: "Ừm, làm Quận Chúa rồi muội sẽ không bị ai bắt nạt nữa."

Kỷ Nguyệt mỉm cười nhẹ: "Được được, nhưng đừng có tự ý gây chuyện nhé."

"Vâng." Ngân Tuyền gật đầu, trên khuôn miệng nở một nụ cười thật tươi.

Đoàn người vẫn đi về phía trước, nhưng khi đi qua hồ sen của Ngự Hoa Viên, ánh mắt của Kỷ Nguyệt bỗng nhiên nhìn về một hướng khác. Dường như có thứ gì đó khiến nàng để ý.

Là Ngự Đình giữa hồ sen kia.

Bên đó hình như có ánh sáng, có ai đang ở đó sao?

Khoảng cách khá xa để có thể nhìn thấy rõ, ánh đèn mập mờ dưới lớp rèm lụa mỏng đang bay theo gió đêm. Thoáng thấy một bóng người quen thuộc.

Đọng lại một chút, hình như có một khúc tiêu. Khúc tiêu theo gió bay đến bên tai nàng, thật hay! Du dương ngân nga... nhưng vì sao lại thấy có chút buồn bã mờ nhạt.

"Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?" Thấy nàng thờ thẫn, Ngân Tuyền kéo tay áo lay nàng.

Kỷ Nguyệt choàng tỉnh, nàng lắc đầu: "Không sao."


Rồi nàng ra hiệu cho đám cung nhân phía sau: "Đưa Tuyền tiểu thư về Tuyết Điện, các ngươi cũng không cần ai phải ở lại."

"Nhưng tỷ tỷ..." Ngân Tuyền bất mãn liền kéo nàng.

Kỷ Nguyệt cúi người xuống xoa đầu, dỗ dành: "Ngoan, một lát tỷ sẽ về."

Ngân Tuyền chưng ra bộ mặt phụng phịu, dù bất mãn nhưng cũng đành đồng ý: "Muội biết rồi."

"Đi đi." Kỷ Nguyệt đứng thẳng dây nàng quay đầu hướng về hướng đình.

Đám cũng nhân nhận lệnh không dám khó nghe liền ngay lập tức hộ tống Ngân Tuyền về Tuyết Điện.

Hiện cũng chỉ còn một mình, Kỷ Nguyệt bước từng bước nhẹ đến phía Ngự Đình. Cách một khoảng nhất định nàng mới chậm rãi một câu: Tiêu khúc dạ thanh, không biết là vị văn nhân nào đang khâu hứng."