Thiên Kiếp Mi

Chương 82: Chương 82




Một canh giờ sau.

Một cỗ xe ngựa chầm chậm chạy đến từ phố đông, chạm trổ hoa văn và trang trí hoa lệ, treo một tấm màn che tựa như nước biếc. Xe ngựa lắc lư, tấm màn che này cũng lay động như những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, hoa mỹ vô cùng. Xe ngựa thong thả dừng lại trước cửa hiệu sách Hạnh Dương, một người vén rèm bước xuống, áo trắng như tuyết, giày thêu mây mới tinh, thắt lưng đeo một miếng bạch ngọc Dương Chi, dung nhan được y phục tôn lên, càng thêm đẹp đẽ muôn phần. Người này thong thả bước đi, tay áo bay phơ phất, chính là Đường Lệ Từ.

A Thùy ôm Phụng Phụng đứng trước cửa, thấy Đường Lệ Từ thong thả đi tới, nàng khom người hành lễ, vốn định nói gì nhưng rồi lại thôi. Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, thoạt nhìn y vẫn giống hệt như trước, chẳng thay đổi gì, "Đã lâu không gặp, A Thùy cô nương có khoẻ không?"

"Làm phiền công tử bận tâm, ta sống rất tốt." Nàng mỉm cười trả lời.

Đường Lệ Từ tiến lên trước, nhẹ nhàng xoa đầu Phụng Phụng. A Thùy vươn tay đưa Phụng Phụng cho y, y bèn thuận đà bế lên. Phụng Phụng mặt mày hớn hở, túm lấy mái tóc bạc của Đường Lệ Từ, bỗng mở mồm kêu mấy tiếng "A a", hai tay vỗ lên ngực Đường Lệ Từ, răng thì cắn vào vạt áo y, ngọng nghịu nói, "Mạ... Mạ mạ..."

Đường Lệ Từ ngẩn ra, A Thùy cũng ngây người, bỗng không nhịn được cười, "Nó đang học nói, ta dạy nó gọi mẹ nhưng nó không học được, vừa rồi... Vừa rồi có thể nó muốn gọi mẹ đó..."

Đường Lệ Từ nhấc Phụng Phụng lên, trả về cho A Thùy, "Ta chỉ đi ngang qua, lâu rồi không gặp nên đến xem cô nương sống thế nào."

A Thùy nhận lại Phụng Phụng, "Đường công tử muốn đi đâu?"

"Ta muốn vào cung, đi vòng một đoạn thôi." Y khẽ mỉm cười, vỗ vỗ đầu Phụng Phụng, "Cô nương khao khát cuộc sống bình đạm, ta không quấy rầy nữa, cáo từ." Y nói năng bình thản mà khách sáo, cứ như cái đêm đoạn tuyệt trên núi Hảo Vân chưa bao giờ xảy ra. Lời lẽ và ánh mắt y vẫn dịu dàng và ân cần như thế, phong độ vẫn nhẹ nhàng như thế.

"Đường công tử xin cứ tự nhiên." Nàng không giữ người, nhìn Đường Lệ Từ bước lên xe ngựa rời đi. Biện Kinh và nơi này ở về hai hướng, y đi riêng một chuyến đến đây thăm nàng, nàng đương nhiên hiểu rõ. Nhưng đi riêng một chuyến đến thăm nàng thì đã sao? Thứ y cần nàng không nguyện ý cho, thứ nàng muốn hoàn toàn khác với y.

Tại sao y lại đột ngột trở về từ núi Hảo Vân? Chỉ vì muốn vào cung một chuyến sao? Nếu trở về chỉ vì mục đích này, thì y muốn gặp ai trong cung đây... Nàng nhìn theo hướng Đường Lệ Từ rời đi, tâm tư thả trôi theo gió. Phụng Phụng nằm trong lòng nàng ê a vài tiếng, nàng cúi đầu xuống, chỉ thấy Phụng Phụng bám vào áo nàng, rúc trong lòng nàng khe khẽ nức nở, âm thầm bật khóc, nước mắt tèm lem đầy mặt. Nàng giật mình, vội vàng lau nước mắt cho nó, dịu dàng hỏi, "Sao vậy? Đói bụng rồi à?"

Phụng Phụng kéo ống tay áo nàng, ngón tay nhỏ xíu chỉ theo hướng Đường Lệ Từ rời đi, cất giọng khóc lớn, "Mạ mạ... Mạ mạ... Oa oa a a a... Mạ mạ..." Trong lòng nàng buồn bã, ôm chặt Phụng Phụng. Nó nhớ Đường Lệ Từ, nhưng mà Đường Lệ Từ... Chung quy không thể vĩnh viễn làm "Mạ mạ" của Phụng Phụng...

Đường Lệ Từ lên xe rời đi, tuấn mã lao băng băng, hướng về Biện Kinh. Thật ra hiệu sách Hạnh Dương cách phủ quốc trượng và cách Biện Kinh đều xa, nhưng Đường Lệ Từ hiển nhiên không để ý chuyện này. Xe chạy được vài canh giờ, sắc trời đã tối, hắn vào điện Thùy Củng nằm trên Tây Hoa Môn để thỉnh an Thái Tông, cầu kiến Vân phi.


Thái Tông nghe nói Đường Lệ Từ cầu kiến Vân phi, trong lòng vừa ngạc nhiên lại vừa nghi ngờ. Thiên hạ đồn ầm lên Đường Lệ Từ là "hồ yêu", hắn cũng nghe được, nên vốn đã kiêng dè vị quốc cữu nuôi này, ngày thường cố gắng không gặp. Lúc này y đột nhiên muốn gặp Vân phi, không biết có mưu đồ gì? Trầm ngâm giây lát, Thái Tông chậm rãi đáp, "Vân phi gần đây nhiễm bệnh, không tiện gặp khách, mời quốc cữu về đi, mấy ngày nữa chờ Vân phi khỏe hơn một chút thì trẫm sẽ mời."

Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, "Chính vì thần nghe nói Vân phi nhiễm bệnh rất nặng, nên mới cố ý vào thăm xem bệnh tình ra sao. Thần có thuật thần kỳ, bệnh mà thái y không chữa được, biết đâu thần lại chữa được."

Trong lòng Thái Tông vốn đã kiêng dè, nghe vậy càng sợ hãi, thầm nghĩ kẻ này... Kẻ này xem ra không thể đắc tội. Lỡ đâu y đúng là yêu hồ quỷ quái, thì sau này mời pháp sư cao minh lặng lẽ trừ đi là được, lúc này tuyệt đối không thể chọc giận y, cứ đồng ý trước đã. Nếu y thật sự cứu được Vân phi, thì đó cũng là chuyện tốt. "Nếu quốc cữu có cách khác để chữa bệnh, thì trẫm có lời nhờ thay mặt Vân phi. Vương Kế Ân, báo tin đến Từ Nguyên Điện rằng quốc cữu cầu kiến."

Đại thái giám Vương Kế Ân lĩnh mệnh rời đi, Đường Lệ Từ chăm chú ngắm nhìn Thái Tông, vẫn mỉm cười tú nhã, "Gần đây Hoàng thượng truy bắt đạo tặc cho dân, khao thưởng gia quyến liệt sĩ, mở kho lương cứu trợ thiên tai, lại giảm nhẹ một bậc hình phạt cho tù nhân ở hai kinh, nên rất được lòng dân. Trên đường đến đây thần nghe người ta nói mà vui thay cho người."

Gần đây Thái Tông đúng là khá tự hào vì việc này, không giấu nổi một nụ cười khẽ, "Bách tính nói vậy thật ư?"

Đường Lệ Từ lấy ra một vật từ trong tay áo, chầm chậm đặt lên bàn. Thái Tông chăm chú nhìn vật kia, "Đây là gì?"

Đường Lệ Từ đáp, "Đây là củ cải trồng trong ruộng của vụ thu năm nay."

Thái Tông lộ rõ nét vui mừng, "Đây chính là..."

Đường Lệ Từ mỉm cười, "Hoàng thượng đoán không sai, tháng bảy có thiên thạch rơi khiến nước sông nổi sóng nhấn chìm mấy trăm dặm ruộng đồng, đây chính là củ cải trồng ở vùng đó."

Tháng bảy có thiên thạch rơi xuống Phúc Tân ở Giai Châu, khe Long Đế nước sông chảy ngược, phá hủy mấy trăm dặm ruộng đất, mà Đường Lệ Từ lại mang về một cây củ cải mới trồng. Long tâm Thái Tông vô cùng vui vẻ, chuyện tháng bảy có thiên thạch rơi, hắn vốn ngầm cho là trời phạt. Nhưng nhìn củ cải này sinh trưởng nhanh chóng như vậy, thì có thể chuyện thiên thạch rơi không phải trời phạt, mà là điềm lành. Đúng lúc hai người đang nhìn nhau cười thì Vương Kế Ân cung kính báo tin, Vân phi buông rèm ở Từ Nguyên Điện chờ quốc cữu. Đường Lệ Từ cáo từ Thái Tông rồi đi, bước chân đoan chính, dáng vẻ nghiêm trang.

Người này... Đúng là hồ ly biến thành sao? Thái Tông nhìn bước chân y thong thả rời đi, lại nhìn cây củ cải trên bàn, tâm trạng đúng là đã bớt đi mấy phần phản cảm.

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com


Bên ngoài Từ Nguyên Điện chủ yếu chạm trổ cầm kỳ thi họa, đều phối với hoa mẫu đơn. Trên cửa sổ chạm hình con dơi và con cá, con dơi cúi đầu ngậm tiền, cá thì là hình cá chép vượt Long Môn, ngụ ý phú quý có thừa. Đường Lệ Từ bước vào trong điện, nơi đây màn che trướng rủ, tỏa ra một mùi hương u nhã, không biết là mùi của giống cỏ gì. Hai tiểu tỳ áo hồng đứng sang một bên, cung kính hành lễ với y.

"Nghe nói Vân phi nương nương gần đây nhiễm bệnh, thần đến để vấn an." Đường Lệ Từ nhẹ nhàng hỏi, "Không biết bệnh tình ra sao?"

Sau tấm màn che truyền đến giọng nói dịu nhẹ êm tai, ngữ khí u nhã, "Thì vẫn vậy thôi mà, còn có thể ra sao nữa... Xuân Đào Hạ Hà, lui ra đi, ta muốn nói chút việc nhà với quốc cữu gia."

Hai tiểu tỳ áo hồng vâng dạ rồi lui ra, đóng cửa điện lại. Đường Lệ Từ đứng trong điện, sống lưng thẳng tắp, không đến gần màn che cũng không quỳ bái, miệng khẽ mỉm cười.

Cô gái sau màn che hình như đã ngồi dậy, màn che màu xanh biếc như mặt nước gợn sóng, "Hai ta đã lâu không gặp... Huynh đến thăm ta, nói thật ta rất bất ngờ." Vân phi yếu ớt nói, "Nói đi, vì sao huynh đến thăm ta, khụ khụ... Muốn nghe ngóng chuyện gì, hay là muốn có vật gì... Khụ khụ khụ..." Nàng dựa vào giường ho khan, tiếng ho yếu ớt, rất âm thầm lặng lẽ, "Không có việc cần huynh sẽ không đến..."

Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói, "Vân nhi, trong lòng muội, ta chung quy là một kẻ vô tình như vậy sao?"

"Phải." Giọng Vân phi yếu ớt, nhưng ngữ khí như chém đinh chặt sắt, sau đó khẽ mỉm cười, "Khụ khụ... Nhưng ta... Nhưng ta vẫn không buông bỏ được huynh, dù huynh muốn gì ta cũng cho. Nói đi, huynh muốn gì?"

Đường Lệ Từ cũng mỉm cười, "Ta muốn ngọc Lục Mị trên mũ miện của hoàng đế."

Vân phi dường như thoáng run rẩy, sau đó lại cười, "Lục Mị, Lục Mị... Quả nhiên là bảo vật ngàn người chờ mong vạn người ca tụng, ha ha ha..." Nàng hạ giọng nói, "Huynh có biết huynh không phải người đầu tiên nhắc đến Lục Mị với ta không? Ha ha, bệnh của ta... Thật ra vốn không phải bệnh..."

Màn che màu xanh biếc nhẹ nhàng vén lên, cô gái sau màn che yểu điệu trong trẻo, da thịt như tuyết, yêu kiều như gió thổi hoa sen, nhưng sắc mặt tái trắng, màu môi chuyển đen, "Có người hạ độc ta, ép ta trong vòng một tháng phải lấy ngọc Lục Mị cho hắn. Thuốc độc hạ trên người ta chỉ có Lục Mị mới giải được, hắn cho rằng ta không dám trái lời."

Đôi mắt Đường Lệ Từ gợn sóng, cười nhẹ, "Là ai?"


Vân phi yếu ớt đáp, "Người chuyển lời chính là đứa cháu nhỏ của Thích thị vệ, kẻ nấp sau màn đương nhiên không phải hắn, đây chẳng qua chỉ là một quân cờ bị người ta lợi dụng thôi. Nhưng ta nghe nói, kẻ đó muốn lấy Lục Mị để giải nhiệt độc. Lục Mị không phải thuốc giải bách độc, ta sai người lén lút thăm dò thì nó chỉ giải được vài loại độc, một là trúc Hoàng Minh, hai là Diễm Ba, ba là Cô Chi Nhược Tuyết. Cả ba đều là kỳ độc, trừ Lục Mị ra thì không thuốc nào cứu nổi."

Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói, "Xưa nay muội vẫn rất thông minh."

Vân phi mỉm cười thê lương, "Thông minh à... Nếu ta thông minh gấp mười lần, huynh có thương tiếc ta không?"

Hàng mi Đường Lệ Từ hơi ngước lên, nhàn nhạt đáp, "Không."

Vân phi ngoảnh đầu đi, "Vậy huynh cần gì phải khen ta?" Hít vào một hơi thật dài, nàng nói tiếp, "Trên người ta trúng độc Diễm Ba, ta đoán kẻ cần thuốc có lẽ cũng trúng Diễm Ba."

Đôi mắt Đường Lệ Từ khẽ lay chuyển, "Nếu hắn đủ cẩn thận, thì chỉ e độc hắn trúng không phải là Diễm Ba. Ta muốn ngọc Lục Mị là để giải độc trúc Hoàng Minh."

Vân phi quay đầu lại liếc nhìn y, khẽ cười, "Huynh không trúng độc, vậy thì xin thuốc cho ai?"

Đường Lệ Từ đáp, "Mấy người bạn."

Vân phi nhìn y đăm đăm không chớp mắt, "Một viên ngọc Lục Mị, chẳng cứu được mấy người..." Đường Lệ Từ không trả lời, nàng ngừng một lát rồi lại thong thả hỏi, "Huynh... Muốn ta vì bạn của huynh... mà đi chết sao?" Đường Lệ Từ không đổi sắc mặt, vẫn không trả lời.

Một giọt nước mắt rơi xuống từ gương mặt nàng. Nàng chậm rãi buông tấm rèm màu xanh biếc, giấu mình sau lớp màn rủ, "Ta hiểu... Ba ngày sau, trong lò huân hương Thúy Liễu Tiểu Hà, ngọc Lục Mị, huynh hãy... tự lấy."

Nàng là con gái Đường Vi Khiêm, năm ấy Đường Vi Khiêm cứu Đường Lệ Từ dưới giếng lên, nàng ngồi ở đầu giường đầu dốc lòng chăm sóc, sau đó lại hết lòng mến mộ vị nghĩa huynh phong tư tiêu sái, toàn tài toàn năng này... Nhưng Đường Lệ Từ tác phong độc lập, cũng không vì nhu tình của nàng mà lung lay. Về sau nàng nhập cung làm phi, đoạn tâm sự này đã hoàn toàn không thể nhắc đến, nhưng Đường Lệ Từ... Cũng chưa từng tỏ ra đồng cảm đối với với nỗi bất hạnh của nàng...

Thuở nhỏ nàng đã đọc nhiều sách, xem những câu chuyện truyền kỳ. Người ta hay nói lang quân bạc tình, lang quân này... quả đúng là bạc tình...

"Vân nhi, ta đã nói với hoàng thượng, ta có thể trị bệnh cho muội." Ngoài tấm màn che, Đường Lệ Từ cũng không xoay người rời đi như nàng tưởng tượng. Giọng nói truyền vào tai nàng vẫn ôn nhu như cũ, thậm chí còn mang theo ý cười nhè nhẹ, dường như nỗi đau xé ruột xé gan của nàng hoàn toàn không tồn tại, "Nếu không trị hết, chính là tội khi quân."

Vân phi thoáng chấn động, "Huynh..."


"Ta không biết y thuật, nhưng sẽ không bỏ lại Vân nhi." Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói, kế đó là tiếng bước chân khoan thai, y bước đến bên giường, một bàn tay xuyên qua trướng rủ, ngón tay mềm mại trắng nõn nhẹ nhàng vuốt tóc Vân phi, "Muội hiểu chưa?"

Vân phi toàn thân cứng đờ, "Ta không hiểu..."

Đường Lệ Từ vẫn nhẹ nhàng nói, "Ta sẽ cứu muội."

Vân phi chậm rãi hỏi, giọng nàng hơi run run, "Huynh muốn cứu ta... Là vì huynh, hay là vì ta?"

Đường Lệ Từ chỉ nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, "Đừng sợ."

Vân phi nắm lấy tay y, run rẩy nói, "Lệ Từ, trong lòng huynh... trong lòng huynh ta có chút địa vị nhỏ bé nào không? Ngày thường... Ngày thường ngoại trừ cha ta, huynh có bao giờ nhớ đến ta không? Khi gió thổi, lúc mưa rơi, mỗi lần hoàng thượng nổi giận, huynh... Huynh đã bao giờ nhớ đến ta chưa?"

Những ngón tay nàng đang nắm chặt nhẹ nhàng rút về, giọng nói bên ngoài tấm rèm hết sức êm tai, "Đương nhiên rồi."

Khóe môi thanh mảnh của Vân phi khẽ co giật mấy lần, "Huynh lừa ta."

Đường Lệ Từ không hề phủ nhận, chỉ dịu dàng nói, "Ngày mai ta sẽ trở lại, mang thuốc giải độc cho muội."

Vân phi lặng thinh không đáp, bước chân Đường Lệ Từ nhẹ nhàng thong thả rời đi. Một lát sau, tiếng bước chân lại vang lên, nhưng lần này là hai tiểu tỳ áo hồng nhẹ nhàng trở về, đứng hai bên vén rèm lên, cẩn thận dùng móc giữ rèm lại, khẽ hỏi, "Nương nương có muốn uống trà không?"

Vân phi xốc lại tinh thần, tỏ ra vui mừng, "Nói chuyện nhà với quốc cữu, tinh thần đã tốt hơn nhiều, gọi ngự thiện phòng dâng lên một mâm hoa quả mới." Tiểu tỳ áo hồng cúi người vâng dạ, một người nhẹ nhàng lui ra.

Đường Lệ Từ rời khỏi Từ Nguyên Điện, mặc áo rộng đeo thắt lưng nhẹ, dáng đi vững vàng. Viên trân châu trên mũ miện của Thái Tông do Thái Tổ truyền lại, cho dù là Vân phi được sủng ái, muốn ra tay tráo nó đi cũng không phải chuyện dễ dàng. Mấu chốt ở chỗ đại thái giám Vương Kế Ân phụ trách thay y phục cho Thái Tông, muốn hắn ra tay trộm hay cướp ngọc cũng không khó. Khó ở chỗ hoàng cung đại nội cao thủ đông đúc, một khi để lại dấu vết thì phủ quốc trượng khó tránh khỏi kiếp nạn lớn. Mà mượn tay người khác trộm ngọc vốn là thượng sách, nhưng đã có kẻ ra tay trước mất rồi, ép Vân phi trộm ngọc... Đây là kế nhất tiễn hạ song điêu ư? Mục đích cuối cùng có đúng là Lục Mị, hay là phủ quốc trượng? Cũng có thể là... Mai Hoa Dịch Số, Cuồng Lan Vô Hành, thậm chí là... Phó Chủ Mai?

Y đến gặp Vân phi, tin tức nhất định sẽ truyền ra ngoài. Nếu Vân phi đã hẹn trộm ngọc trong ba ngày, thì hẳn là đã nghĩ ra kế trộm ngọc từ lâu. Mà ngọc Lục Mị sắp chuyển từ tay Vân phi vào tay mình ắt cũng đã nằm trong tính toán của kẻ khác, ba ngày sau trong Thúy Liễu Tiểu Hà sẽ xảy ra một trận khổ chiến. Nhưng dù kế sách trộm ngọc của Vân phi thành công, dù mình thuận lợi lấy được Lục Mị, phủ quốc trượng cũng khó tránh khỏi một lần đại nạn. Có mấy người đủ sức trộm Lục Mị, trong lòng hoàng thượng hiểu rất rõ... Dẫu thành hay bại, Đường phủ cũng thành vật hy sinh.

Làm sao để thay đổi tình thế? Đôi mắt y khẽ xoay chuyển, ánh mắt ẩn chứa ý cười.