Thiên Kiếp Mi

Chương 67: C67: Trống trận như núi 01




Trong phòng khách núi Hảo Vân, Trì Vân đang tĩnh tọa điều tức. Thân thể hắn vốn cường tráng rắn rỏi, tuy thon gầy nhưng nhanh nhẹn linh hoạt, thế mà chịu hành hạ khổ sở mấy ngày đã trở nên tiều tụy. Sau khi nói vài câu với Tây Phương Đào trong đình trúc, Đường Lệ Từ chầm chậm đến phòng Trì Vân, Dù y đã cho Trì Vân dùng huyết thanh nhưng một lần e rằng không đủ, muốn đảm bảo không có sai sót thì ít nhất phải dùng ba lần.

Đường Lệ Từ đứng ngoài cửa lặng lẽ nhìn Trì Vân một hồi. Hắn đang nhắm mắt vận công, giữa ấn đường thấp thoáng một luồng khí đen luẩn quẩn, dưới giường có mấy con nhện đang chăng tơ, hai con bò cạp xé tan cái mạng nhện, còn có mấy con rết nhỏ chết queo dưới đất.

Xem ra độc Cổ Chu vẫn chưa giải hoàn toàn. Đôi môi đỏ của Đường Lệ Từ khẽ mấp máy, lộ ra hàm răng trắng như tuyết cắn nhẹ lên môi dưới, chầm chậm hà ra một hơi. Sau lưng có người tiến lại gần, đi đến cửa thì thấy bóng lưng của Đường Lệ Từ, "Đường... Đường huynh, nghe nói Trì Vân đã tỉnh rồi?" Người đổi xưng hô từ Đường công tử thành Đường huynh, đương nhiên là Dư Phụ Nhân.

Đường Lệ Từ gật đầu, "Nhưng độc Cổ Chu vẫn chưa giải hết."

Dư Phụ Nhân bước vào trong phòng, "Huynh đang lo lắm phải không?"

Đường Lệ Từ khẽ cười, "Chuyện này.... Trì Vân được cứu về, còn tỉnh táo trở lại, đã nằm ngoài dự tính của kẻ đặt bẫy. Nhưng nếu Trì Vân đã quay về Thiện Phong Đường, vậy phải đối phó với Trì Vân nằm ngoài dự liệu này ra sao, người thông minh đương nhiên sẽ có những tính toán của người thông minh."

Dư Phụ Nhân nhíu mày: "Tính toán? Tính toán gì?"

Ánh mắt Đường Lệ Từ xoay chuyển, sâu trong đôi mắt là ưu tư khó nhận ra, "Chính là..." Y còn chưa nói hết câu thì đã ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy đằng xa có một đàn cò bay vụt lên, Dư Phụ Nhân vừa nhìn cảnh này đã hiểu ra, tái mặt hỏi: "Đội quân nào xâm nhập lên núi Hảo Vân?"


"Nếu ta đoán không lầm, thì đó hẳn là thiết kỵ của núi Mai Hoa." Đường Lệ Từ hờ hững đáp một câu, lại khơi lên muôn vàn hoang mang trong lòng Dư Phụ Nhân: "Sao cơ? Thiết kỵ núi Mai Hoa?"

Núi Mai Hoa nằm ở chốn biên thùy phương Bắc, nham thạch nơi đây rải rác những chấm đỏ, trông rất giống hình hoa mai nên mới có tên này. Hỏa Vân Trại trên núi Mai Hoa, trại chủ là "Thiên Thượng Vân" Trì Vân, dưới trướng có đường chủ Liên Tiêu Đường là "Tam Đao Đoạt Hồn" Ân Đông Xuyên, các chủ Vọng Nhật Các là "Tiêu Sái Kỳ Lân" Hiên Viên Long, đường chủ Nghênh Phong Đường là "Nhất Kiếm Đông Lai" Kim Thu Phủ, đều là những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng. Trước khi đi theo Trì Vân, họ đã là những tay lục lâm thảo khấu khét tiếng, sau khi vào Hỏa Vân Trại thì như hổ mọc thêm cánh. Trong hơn ba năm, họ đã làm được mười mấy vụ buôn bán lớn, một trong số đó là bảo vật hiếm thấy "Sáp Huyết Quỷ Tinh Chung" mà ngay cả Đường Lệ Từ cũng muốn có.

Gần hai trăm huynh đệ dưới trướng Hỏa Vân trại, ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến. Đám người này xưa nay chiếm cứ một cõi phương Bắc, rất ít khi đến trung nguyên. Thế mà lúc này họ lại bất ngờ xuất hiện dưới núi Hảo Vân, chẳng lẽ là do Trì Vân rời khỏi núi Mai Hoa đi điều tra chuyện Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn quá lâu, khiến Hỏa Vân Trại lo lắng mò ra ngoài tìm? Nhưng dù Trì Vân rời khỏi Hỏa Vân Trại quá lâu đi chăng nữa, cũng không cần phải huy động nhiều người nhiều ngựa của Hỏa Vân Trại đến thế chứ... Dốc toàn lực đi từ phương Bắc, liệu có lố quá chăng?

"Thiệu tiên sinh đi Thiếu Lâm Tự rồi, Thành đại hiệp thì vừa ra khỏi cửa. Hôm nay trong Kiếm hội chỉ còn lại hai người chúng ta và sáu mươi sáu đệ tử, nếu Hỏa Vân Trại muốn tấn công, thì làm sao chúng ta ngăn cản được đội quân của Hỏa Vân Trại núi Mai Hoa?" Dư Phụ Nhân tái mặt, áp tai xuống đất nghe ngóng. Hắn cảm nhận được nền đất rần rần chấn động, những người kia cưỡi ngựa leo lên men theo con đường núi, nghe tiếng rung chấn không đoán nổi có bao nhiêu người. "Bọn họ đến tìm Trì Vân sao? Đến đông như vậy chỉ e không có ý tốt."

"Tin Trì Vân trúng độc, bị Thiệu tiên sinh nhốt lại trong phòng, e là đã có kẻ mang ý đồ xấu rêu rao ra ngoài từ lâu rồi." Đường Lệ Từ nhìn Trì Vân không chớp mắt, "Hỏa Vân Trại một lòng trung thành với Trì Vân, nghe nói trại chủ bị thương lại còn bị giam giữ, bèn dốc hết lực lượng đánh lên đây cũng không có gì lạ."

Dư Phụ Nhân chậm rãi thở ra một hơi, "Nếu chỉ là hiểu lầm, vậy cứ mời ba đường chủ của Hỏa Vân Trại vào nói chuyện với Trì Vân, thì hiểu lầm sẽ được hóa giải."

Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười: "Nếu mọi chuyện đi theo hướng này, đương nhiên là tốt nhất." Câu này nói ra vô cùng hờ hững, ánh mắt vẫn không rời khỏi Trì Vân. Dư Phụ Nhân quay lại nhìn, luồng khí đen giữa ấn đường hắn ngày càng đậm, bầu không khí trong nhà lại thoang thoảng một thứ mùi kỳ lạ, không phân biệt nổi là ngọt ngào hay hôi thối. Một dòng máu đen bầm chậm rãi trào ra từ khóe miệng hắn, gương mặt vốn anh tuấn giờ lại thấp thoáng nét quỷ dị khó lường.

"Ngươi ở lại trông chừng hắn." Đường Lệ Từ nói: "Hắn đang ép độc, mùi trong gian nhà này dẫn dụ ngũ độc tương tàn, sẽ hơi nguy hiểm. Đừng để hắn bị những độc trùng kia ảnh hưởng, rối loạn chân khí."


Dư Phụ Nhân gật đầu, dù hắn ù không biết Trì Vân dùng cách gì để tự ép độc ra, nhưng xem tình hình này cũng hiểu không nên quấy rầy hắn. Một khi rối loạn chân khí thì khí độc nhất định sẽ đi chệch, dẫn đến hậu quả nghiểm trọng. Đường Lệ Từ xoay người rời đi, một luồng gió lạnh thổi tới, tà áo xám của y bay bay, lộ ra dáng người cân đối đẹp đẽ, Dư Phụ Nhân liếc nhìn y, nhớ lại cảnh mình đâm y một kiếm lại thoáng ngẩn ngơ.

Chấn động trên mặt đất dần dần nhẹ đi, chẳng bao lâu sau đã tan biến không còn vết tích. Đường Lệ Từ đi qua vườn hoa, cô gái áo đào bay bay trong trúc đình vẫn còn đứng đó, ôm chiếc áo bông màu tím mỉm cười yêu kiều với y.

Đường Lệ Từ dừng lại, bình tĩnh hỏi: "Ngươi gửi thư cho Hỏa Vân Trại?"

Tây Phương Đào duyên dáng cười: "Đúng rồi."

Đường Lệ Từ bỗng ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt cứ như muốn giết người, gằn từng chữ một: "Ngươi nói gì với Hỏa Vân Trại?"

"Chẳng nói gì cả..." Tây Phương Đào chợt thấy ánh mắt y tựa như mắt quỷ thì cũng hơi sợ hãi, vỗ vỗ ngực, khóe miệng cong lên, mỉm cười vui vẻ: "Ta chỉ nói Trì Vân sắp chết thôi."

Ánh mắt Đường Lệ Từ lạnh lẽo sâu thăm thẳm, nhưng trong nét lạnh lùng sâu thẳm ấy lại ẩn chứa ánh sáng chói chang lóa mắt: "Trì Vân sắp chết, là do ta hại?"

Tây Phương Đào chắp tay sau lưng ngẩng đầu lên, thần thái yêu kiều xinh đẹp, khẽ mỉm cười: "Lẽ nào không phải? Ta đâu có lừa ai, hắn sắp chết, chính là do ngươi hại." Nàng nhìn vào mắt Đường Lệ Từ: "Nếu ngươi không để cho hắn một mình đi tìm người, thì hắn làm sao rơi vào tình cảnh này? Lẽ nào không phải vì ngươi cân nhắc không chu đáo, vì ngươi coi thường ta, vì ngươi chỉ lo chuyện riêng của mình mà bỏ mặc sống chết của hắn, vì ngươi cảm thấy mạng Liễu Nhãn quan trọng hơn mạng hắn, vì ngươi chỉ coi hắn như một con chó, nên mới ra nông nỗi này sao?"


"Đúng là nói đến mức móc gan... móc ruột...." Đường Lệ Từ phất tay áo xoay người, bóng lưng vẫn đẹp như cũ: "Cứ coi như ta vốn thật sự chỉ coi hắn như con chó đấy, thì làm sao?" Y âm trầm hỏi: "Chẳng lẽ không được à?"

Tây Phương Đào ngẩn ra, rồi bật cười ha hả: "Làm sao mà được chứ? Ngồi lên ghế khách cao quý nhất của bạch đạo giang hồ, nói ra những lời này chẳng phải sẽ khiến các anh hùng hảo hán giúp ngươi bình định thiên hạ, hàng yêu trừ ma khinh bỉ chê cười sao? Chẳng khiến người trong thiên hạ ngưỡng mộ Đường Lệ Từ cảm thấy thất vọng đau lòng sao?"

Đường Lệ Từ nghiêng mặt nhìn sang, tà khí uy nghiêm còn chưa tan hết, bên môi đã treo một nụ cười dịu dàng: "Cho dù ta coi hắn là con chó, hắn còn chưa bận tâm, ngươi đã muốn thay ai khinh bỉ cười chê, thay ai thất vọng đau lòng, thay ai bất bình tức giận chứ?" Y ung dung xoay người, mỉm cười với Tây Phương Đào: "Đào cô nương, thứ cho tại hạ có việc phải đi trước, mời." Nói đến đây y thong thả rời đi, bước chân bình thản, thái độ ôn hòa nho nhã, không hề tỏ ra tức giận.

Xem ra vị công tử này dù trọng tình trọng nghĩa, nhưng lòng dạ quả là vô cùng ác độc. Tây Phương Đào cười nhạt, nụ cười vô cùng xinh đẹp. Chỉ cần chọc ngoáy vài câu, thì dù y giấu kỹ đến đâu cũng sẽ có người phát hiện ra tính cách âm hiểm ác độc bẩm sinh này.

Mà chỉ cần có người không tin vào Đường Lệ Từ, có người không phục thì nàng sẽ có cơ hội.

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Ngoài cửa.

Con đường núi bụi đất tung bay mịt mù, tuy núi Hảo Vân sương mù dày đặc, nhưng vẫn không che hết cả một trời đất vàng cát đá. Có mấy gốc cây ầm ầm đổ xuống, cành lá lay động, chắc là tán cây tươi tốt cản đường những người kia nên bị họ vung đao chém gãy. Đường Lệ Từ dẫn theo mấy chục đệ tử Kiếm hội ra mở cửa, trước mặt là một đoàn người áo đỏ, đầu tóc quần áo gọn gàng đang phi ngựa tới. Những con ngựa đang phi nước đại kia đều là ngựa đen vó trắng vô cùng oai phong dũng mãnh, hơn một trăm con tuấn mã đồng loạt lao tới tạo ra tiếng vó kinh thiên động địa, giống như trời sập xuống, mang theo khí thế khiếp người.

"Giáng Vân Phách Hồng, Vũ Mai Hãn Hồn, Duy Ngã Độc Tôn!" Bỗng nhiên mấy trăm người này cùng nhau hô vang, trong nháy mắt hơi nước tản ra, trời đất chấn động. Đệ tử Kiếm hội hoảng sợ nhìn nhau, cảm thấy lồng ngực bí bách, trời đất quay cuồng, trái tim bị ép đến không thở nổi, ý chí chiến đấu tiêu tan đi hết. Trong đoàn ngựa đen chạy lên núi có một người dẫn đầu khí thế bừng bừng, khi ngựa phi đến trước cửa thì đè cổ tay tung người xuống ngựa, áo bào sạch sẽ, vẻ mặt điềm tĩnh: "Đường đường là Kiếm hội trung nguyên, xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi."


"Chỉ có loại không dám gặp người khác mới thích trốn chui trốn lủi ở cái chỗ heo hút này..." Giữa đoàn người có ai đó âm u nói: "Lão Nhị, bảo tên tiểu tử đứng trước cửa đưa trại chủ ra đây, chúng ta đưa người đi luôn. Bằng không hơn hai trăm người sẽ cùng xông vào, quét sạch sành sanh cái Kiếm hội trung nguyên gì gì đó, rồi phóng hỏa thành đất bằng luôn."

"Các vị chính là hào kiệt núi Mai Hoa, quả nhiên anh tuấn hiên ngang, khác hẳn người thường." Đường Lệ Từ mỉm cười nâng tay lên, "Nếu các vị đến đây chỉ vì Trì Vân, thì Đường mỗ tuyệt đối không ngăn cản. Chẳng qua Trì Vân còn đang trị thương, không tiện gặp khách..." Những đệ tử Kiếm hội vốn đang hoảng sợ, nghe được mấy câu này đều thở phào nhẹ nhóm.

Lại nghe có người ôn hòa văn nhã đáp lại: "Nghe nói Kiếm hội trung nguyên giam giữ trại chủ của ta vì Sáp Huyết Quỷ Tinh Chung, mà chủ mưu trong chuyện này chính là Đường Lệ Từ nhà ngươi, không biết đúng hay sai?" Người này giọng điệu văn nhã nhưng lại ẩn chứa vẻ ác nghiệt, nói ra câu này dù là hỏi nhưng hiển nhiên đã áp đặt thiên kiến rồi.

"Chuyện này... trong tay Đường mỗ có không biết bao nhiêu vàng bạc châu báu quý giá hơn Sáp Huyết Quỷ Tinh Chung," Tay áo Đường Lệ Từ nâng lên vốn để chào khách lại chậm rãi thu về sau lưng, "Hành hạ Trì Vân để giành lấy Sáp Huyết Quỷ Tinh Chung, nếu vật này có thể giúp người ta kéo dài tuổi thọ trường sinh bất tử, thì có lẽ ta sẽ cân nhắc đấy."

Người ăn nói văn nhã kia chính là các chủ Vọng Nhật Các, "Tiêu Sái Kỳ Lân" Hiên Viên Long. Nghe y nói vậy, hắn thoáng ngẩn người, hai hàng lông mày khẽ giật: "Lẽ nào trại chủ thật sự không hề bị Thiệu Diên Bình giam trong phòng, mất đi tự do? Lẽ nào hắn lao vào chốn dầu sôi lửa bỏng không phải để giúp ngươi, thế mà ngươi lại để cho hắn một thân một mình rơi vào trùng vây, sau đó bị thương nặng? Trại chủ của ta nhớ tình xưa nghĩa cũ với ngươi, lẽ nào ngươi lại báo đáp hắn như vậy sao? Ta không tin lại có người vô tình đến thế, Sáp Huyết Quỷ Tinh Chung chính là một lý do hoàn hảo."

"Nếu ngươi đủ kiên nhẫn thì hãy chờ Trì Vân tỉnh lại, sau đó đích thân hỏi hắn xem có phải ta cố ý đẩy hắn vào trùng vây, sau đó nhân lúc hắn gặp nguy hiểm mà giam hắn lại, giành lấy Sáp Huyết Quỷ Tinh Chung?" Khóe môi Đường Lệ Từ cong lên, nhưng không phải đang cười, chẳng qua là vẽ ra một vệt đỏ thắm lạnh lẽo âm trầm, "Chẳng qua bây giờ hắn đang nghỉ ngơi, không nên quấy rầy, nếu Hiên Viên tiên sinh không chê thì có chịu vào trong viện, để Kiếm hội trung nguyên dâng lên tiên sinh một chén trà?" Đối mặt với thiết kỵ núi Mai Hoa đằng đằng sát khí, y vẫn cư xử ung dung, khiến đệ tử Kiếm hội đằng sau không khỏi sinh lòng kính nể với y, thầm nghĩ vị Đường công tử này quả nhiên kiến thức phi phàm, lâm nguy không loạn.

Hiên Viên Long quay lại nhìn Ân Đông Xuyên, Ân Đông Xuyên lãnh có vẻ lãnh đạm, chậm rãi gật đầu, thế là Hiên Viên Long cũng thản nhiên nói: "Nếu trại chủ đang ở trong đó nghỉ ngơi thì chúng ta cũng không tiện quấy rầy, cứ đợi đến khi hắn tỉnh lại." Ẩn ý trong câu này dĩ nhiên là, nếu Trì Vân tỉnh lại mà có nửa câu phàn nàn về Đường Lệ Từ thôi, thì hai trăm thiết kỵ của Hỏa Vân Trại sẽ đạp bằng Kiếm hội trung nguyên ngay lập tức.

"Mời các vị đi bên này." Đường Lệ Từ đưa tay lên mời, dẫn đường cho họ mà không hề đề phòng phía sau lưng.

Mọi người đang cưỡi trên lưng ngựa cùng nhau xuống ngựa, tư thế xuống ngựa lưu loát tiêu sái giống hệt nhau, hiển nhiên đã qua rèn luyện, Hỏa Vân Trại có thể nói là huấn luyện nghiêm chỉnh. Gần hai trăm người ngồi xuống ngay tại chỗ, ba người Hiên Viên Long, Ân Đông Xuyên và Kim Thu Phủ theo sau Đường Lệ Từ đi về phía phòng khách của Thiện Phong Đường.