Thiên Kiếp Mi

Chương 54: Trong Vòng Ba Ngày 02




Trong lòng Dư Phụ Nhân thoáng run sợ, trận Ngũ Tinh này truyền miệng chắp vá lẫn lộn, hắn mới chỉ nghe sư phụ kể lại chứ chưa bao giờ được thấy tận mắt. Hương thơm trong trận này rốt cuộc là gì? Là có người ẩn thân ở đây, hay là chất độc lạ lùng nào đó? Đúng lúc hắn đang tập trung thì một đỉnh ngôi sao năm cánh trước mắt bùng lên ngọn lửa, trong nháy mắt toàn thân hắn đã chìm trong biển lửa.

Dư Phụ Nhân quát một tiếng rồi tung người nhảy lên, tay áo quét ra gió táp, nhắm vào nơi mùi hương nồng nhất nằm chính giữa ngôi sao năm cánh. Đường Lệ Từ đứng ngoài trận, tròng mắt khẽ xoay chuyển, không đúng! Chỉ thấy trong trận Ngũ Tinh bỗng phun lên một ngọn lửa cao tới hai trượng, Dư Phụ Nhân tung cả song chưởng lao vào giữa trận. Chợt nghe một tiếng lộp cộp giống như có vật gì nứt vỡ, mùi hương bốc ra càng thêm nồng, lại bị ngọn lửa xung quanh kí.ch thích nổ bung ra. Toàn thân Dư Phụ Nhân bốc cháy, bay thẳng lên trời theo luồng khí nổ ầm ầm. Đường Lệ Từ vọt lên đón lấy Dư Phụ Nhân, sau đó nhảy ngược lại, thoát khỏi trận Ngũ Tinh.

Ngọn lửa trên người Dư Phụ Nhân theo đó cũng tắt ngấm, khóe miệng hắn rỉ máu, sắc mặt tái nhợt. Ngọn lửa trong trận này không hề nguy hiểm, nguy hiểm nằm ở lực nổ bất ngờ kia đã chấn thương nội tạng hắn, "Đường công tử, trận này không đúng với ngũ hành, cực kỳ lợi hại..."

Đường Lệ Từ đưa tay vào ngực áo lấy ra một viên thuốc màu trắng nhét vào miệng hắn, sau đó đặt một vật vào lòng bàn tay Dư Phụ Nhân: "Tự bôi thuốc cho mình trước rồi ngồi sang một bên tĩnh tọa điều tức."

Dư Phụ Nhân hoảng sợ: "Ngươi muốn làm gì?" Trận này lợi hại như thế, chẳng lẽ y không nhìn thấy vết xe đổ trước mắt, lại muốn xông vào trận một mình sao?

Đường Lệ Từ khẽ cười: "Đây là một ngôi sao năm cánh nhọn, vẽ từ đỉnh trên cùng đến đỉnh dưới bên phải chính là thuật triệu hoán, gọi ra linh hồn của lửa. Hình ngũ giác ở trung tâm chính là cánh cửa của ác ma, nhốt ma quỷ trong đó. Cho nên ngươi đi về đỉnh lửa, trong trận sẽ bốc cháy, ngươi lại phóng thẳng vào tâm trận, nó lập tức nổ tung. Ngôi sao năm cánh dùng điểm kết thúc nét bút làm chuẩn, đỉnh dưới bên phải là lửa, đỉnh trên bên phải là nước, đỉnh dưới bên trái là đất, đỉnh trên bên trái là gió, đỉnh trên cùng là tinh thần. Cho nên từ đỉnh dưới bên trái vẽ lên đỉnh trên cùng là thu lại nghi thức, có thể rời khỏi trận."

Y nhảy lên đỉnh trên bên trái của ngôi sao năm cánh, chân đạp xuống đất vẽ ra cạnh ngôi sao, quả nhiên bình an vô sự đi tới đỉnh đối diện, sau đó lại quay về: "Thế nào?"

Vẻ mặt Dư Phụ Nhân ngạc nhiên xen với mừng rỡ, nhưng trong lòng vẫn đầy ngờ vực: "Sao ngươi nói mình không hiểu trận pháp? Trận này kỳ lạ như thế, sao ngươi lại nắm rõ như lòng bàn tay?"

Đường Lệ Từ đứng giữa gió đêm, áo trắng bay phần phật, đứng rất gần nhưng trong mắt Dư Phụ Nhân lại mờ mịt xa xôi, chỉ nghe y nói: "Đây không phải trận pháp, mà chỉ là truyền thuyết. Người Tây Vực tin rằng hình vẽ này có thể ngăn ngừa yêu ma quỷ quái xâm phạm, hơn nữa có thể phong ấn ma quỷ ở trung tâm ngôi sao năm cánh, cho nên nó được lưu truyền rộng rãi. Mỗi đỉnh của ngôi sao đại diện cho một loại năng lực, mà cái gọi là trận pháp này chỉ cố gắng thể hiện hàm nghĩa của ngôi sao năm cánh Tây Vực. Ngươi xông vào trận, khơi lên năng lực lửa, thế là ta biết phương hướng mà mỗi đỉnh đại diện, biết phương hướng sẽ biết đường ra."

Dư Phụ Nhân thở dài: "Nếu không nhờ ngươi học rộng biết nhiều, mọi người xông loạn vào trận sẽ không tránh khỏi kết cục chết trong cơ quan kỳ quái này. Vì sao ngươi lại hiểu rõ truyền thuyết của người Tây Vực như thế?"

Khóe môi Đường Lệ Từ khẽ cong lên: "Ngươi có thể bái phục ta."

Dư Phụ Nhân ngẩn ra, bỗng dưng bật cười, muốn nói là bái phục thì trong lòng hắn thật sự đã mơ hồ dâng lên cảm giác bái phục. Hắn cúi đầu nhìn thứ y đặt vào tay mình, là một hộp nhỏ bằng vàng khắc rồng. Mở nắp hộp ra, bên trong còn dư lại một ít thuốc mỡ màu đen, lập tức bôi lên vết bỏng mà ngọn lửa gây ra trên người mình. Một lát sau, Dư Phụ Nhân bôi thuốc xong, thuốc mỡ trong hộp đã hết sạch, Đường Lệ Từ bèn tiện tay quẳng đi, ném chiếc hộp rồng bằng vàng điêu khắc tinh tế giá trị cực cao kia vào trong lùm cỏ dại, chắp tay áo: "Đi thôi."

Hai người đi qua trận Ngũ Tinh, bên kia là một dòng sông, trên sông bắc một cây cầu.

"Dễ dàng vượt qua trận Ngũ Tinh, Đường Lệ Từ quả nhiên danh bất hư truyền." Một tiếng cười dài vang lên, một người tay cầm song đao, oai phong lẫm liệt đi từ đầu bên kia của cây cầu tới: "Tại hạ là "Thất Dương Đao" Hạ Lan Bạc. Tuy Đường công tử phong lưu tiêu sái, hại hạ cũng rất bội phục uy danh của công tử, nhưng đêm nay không thể để công tử đi qua đây, xin thứ lỗi." Người này mặt vuông mày rậm, thân cao tám thước, tướng mạo đường đường, không phải hạng người thô t.ục nham hiểm.

"Hạ Lan Bạc, Thất Dương Đao uy chấn một phương, không phải là tiểu nhân gian hiểm. Đường công tử là khách quý của Kiếm hội trung nguyên, cũng là trụ cột vững chắc trong chốn giang hồ, ngươi đêm khuya cản đường là vì sao?" Dư Phụ Nhân cất cao giọng: "Xin hãy nể mặt Kiếm hội mà nhường đường."

Song đao của Hạ Lan Bạc giao nhau: "Ta biết Đường công tử đêm khuya lên núi là để cứu người, vì bạn bè mà xông vào nước sôi lửa bỏng, Hạ mỗ vô cùng bái phục. Nhưng cũng đành chịu thôi, đêm nay đường này, ta không nhường được."

Dư Phụ Nhân nhíu mày thật sâu: "Nếu ngươi đã biết Đường công tử đến đây để cứu người, thì tại sao không nhường đường?"

Hạ Lan Bạc đáp: "Đời này ta có một kẻ địch lớn là "Phù Lưu Quỷ Ảnh" Âm Tam Hồn. Âm Tam Hồn giết anh em ta, độc chết vợ con ta, cướp bảo vật của ta, thù này không đội trời chung. Bây giờ kẻ này đang bị nhốt trong Trà Hoa Lao của Tây Phong Viên, Đường công tử vào đó cứu người nhất định sẽ phá ngục, trong ngục ngoại trừ bạn của Đường công tử còn có rất nhiều ác bá giang hồ, gian tặc võ lâm, một khi Trà Hoa Lao bị phá thì sẽ gieo họa vô cùng, cho nên..."

Dư Phụ Nhân và Đường Lệ Từ nhìn nhau, Đường Lệ Từ mỉm cười: "Không biết Trà Hoa Lao này do người nào xây, trong đó nhốt những ai?"

Hạ Lan Bạc bật cười ha hả: "Trà Hoa Lao do minh chủ giang hồ tiền nhiệm Giang Nam Phong xây khi còn tại vị, người trong giang hồ kính trọng công lao sự nghiệp của ông ấy, nên một khi tóm được trọng phạm trong giang hồ thì đều nhốt ở Trà Hoa Lao. Trà Hoa Lao nằm ở nơi bí mật, rất ít người biết, nhưng gần đây không hiểu vì sao số người biết đến nó bỗng tăng lên nhiều, phạm nhân nhốt trong đó cũng càng ngày càng đông."

Đường Lệ Từ ôn hòa nói: "Nhưng Trì Vân nhất định không phải là trọng phạm giang hồ mà Trà Hoa Lao nên nhốt, hắn bị giam vào ngục, chẳng lẽ các ngươi không thấy nghi ngờ sao?"

Hạ Lan Bạc lắc đầu: "Người trông coi Trà Hoa Lao không phải ta, tình hình cụ thể thì ta không rõ, chúng ta chỉ được người ta thông báo rằng Đường công tử sắp đến cướp ngục. Trà Hoa Lao vào được không ra được, một khi ngục bị phá lại không thể sửa chữa, cho nên dù khâm phục sâu sắc đức độ của Đường công tử, thì tại hạ cũng không thể vì sơ suất của một người mà khiến cho nhiều trọng phạm giang hồ phá ngục trốn thoát." Trong mắt hắn hiện lên vẻ áy náy: "Chuyện của Trì Vân chúng ta sẽ nghĩ cách xử lý, nhưng đêm nay tuyệt đối không thể để cho Đường công tử phá ngục."

Tà áo trắng của Đường Lệ Từ bay phất phới trong gió đêm, vài sợi tóc mai bạch kim bay lòa xòa: "Vậy ngươi có thể nói cho biết tình trạng của hắn bây giờ không?"

Hạ Lan Bạc ngẩn ra: "Việc này..." Đến hôm nay hắn mới biết Trì Vân đang ở trong Trà Hoa Lao, còn đầu đuôi câu chuyện ra sao thì hắn cũng không hiểu rõ: "Rốt cuộc vì sao Trì Vân vào tù, tình hình hiện tại thế nào, ta cũng không nắm được, có lẽ là không sao."

Đường Lệ Từ khẽ cười: "Người vô tội cớ sao phải vào tù, vào như thế nào, sau khi vào tù tình hình ra sao? Ngươi chẳng biết tí gì cả, vậy dựa vào đâu mà coi mình là chính nghĩa? Cái kiểu công nghĩa giang hồ mập mờ không rõ như thế, làm sao khiến người ta tâm phục được? Trong Trà Hoa Lao còn có bao nhiêu người oan khuất giống như Trì Vân, ngươi có biết không?"

Giọng y ôn văn nho nhã, bình thản ung dung mà khiến cho Hạ Lan Bạc phải tái mặt: "Việc này..."

Dư Phụ Nhân hạ giọng: "Thất Dương Đao nhường đường! Ta không muốn động thủ với ngươi."

Hai thanh đao của Hạ Lan Bạc cụng vào nhau kêu leng keng: "Hạ mỗ vô cùng xin lỗi, nếu các ngươi nhất quyết xông vào thì ta cũng chỉ đành đắc tội."

Dư Phụ Nhân giậm chân lao về phía trước, áo xanh dù bị lửa đốt hơi nham nhở nhưng vẫn giữ được khí độ bất phàm: "Vậy để ta lĩnh giáo Thất Dương Đao chém quỷ trước!"

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Hạ Lan Bạc không khách sáo nữa, song đao một trước một sau lao tới, lưỡi đao xé gió ào ào, hiển nhiên hai thanh đao được truyền vào công lực thâm hậu, không hề tầm thường. Dư Phụ Nhân đứng vững hai chân, trên người hắn đang có vết thương nên không muốn dây dưa quá lâu, vừa ra tay đã tung tuyệt học, một chưởng Hỗn Nguyên Phân Tượng bổ thẳng vào ngực Hạ Lan Bạc.

Hai bên vừa chạm vào nhau, chưởng kình chạm vào song đao, vang lên những tiếng nổ đôm đốp vang dội như đao lạnh cắm vào chảo dầu sôi. Hạ Lan Bạc múa may song đao, ngang dọc khoáng đạt, khí thế hào hùng, một chưởng của Dư Phụ Nhân liên tục phá song đao, chỉ tiếc chưởng lực đến gần ngực là ngừng, không thể tiến thêm một bước để đả thương đối thủ. Hạ Lan Bạc vội vã thu song đao về, trong lòng thầm nghĩ mình gặp may rồi, nhưng ống tay áo Dư Phụ Nhân lại bay lên theo chưởng phong, đi sau mà đến đích, nhẹ nhàng phất trúng vào ngực hắn. Hạ Lan Bạc ngẩn ngơ, kêu lên một tiếng, miệng trào máu tươi rồi ngã ngửa ra đằng sau.

Tay áo hạ xuống, Dư Phụ Nhân đứng dưới ánh trăng, dáng vẻ nổi trội không tầm thường. Đường Lệ Từ vỗ tay bốp bốp hai tiếng, khẽ mỉm cười, không đoái hoài đến Hạ Lan Bạc vừa ngã xuống đất bất tỉnh nữa, xông lên trước đi vào khu rừng rậm đằng sau cây cầu. Dư Phụ Nhân theo sát phía sau, trong lòng không khỏi lo âu. Quả đúng như Đường Lệ Từ đã đoán, trong địa lao không chỉ giam giữ Trì Vân, mà còn có trọng phạm giang hồ đếm không xuể. Những kẻ này chính là con tin và điểm yếu của tên chủ mưu, tối nay chạm mặt tại Trà Hoa Lao trong Tây Phong Viên đúng là nguy hiểm vạn phần. Trà Hoa Lao có phá nổi không? Nếu không phá nổi thì làm sao cứu người? Mà nếu phá thì làm sao mới thu dọn được hậu quả? Kẻ bắt sống Trì Vân rốt cuộc là ai mà có thể nhốt người vào Trà Hoa Lao?

Trong rừng rậm bùng lên hai hàng ánh lửa, Đường Lệ Từ đi đằng trước, chợt nghe một tiếng "rắc" rất khẽ, chân trái y giẫm lên ngọn đuốc đầu tiên ở hàng bên trái. Dư Phụ Nhân ngẩn ra một thoáng rồi cũng học theo, lao tới giẫm lên ngọn đuốc bên phải. Thân hình hai người lao nhanh như chớp, chỉ nghe tiếng gió lướt qua, đuốc trong rừng toàn bộ tắt ngóm, khu rừng lại rơi vào bóng tối mênh mông. Dư Phụ Nhân tính toán mình đạp tắt cả thảy hai mươi ba cây đuốc, đuốc này được cắm ngay trên mặt đất, cũng chẳng có ai canh chừng, rốt cuộc là để làm gì?

Hắn còn đang nghi ngờ thì trước mắt hiện lên bóng người, tung bay ngang dọc, số lượng khá đông. Dư Phụ Nhân đề khí chuẩn bị xuất thủ nhưng ngực lại đau nhói lên, nội thương ban nãy còn chưa lành, chân lực không chia đều. Bên tai chỉ nghe những tiếng bộp bộp liên tiếp, hình như bóng trắng bay mấy vòng trong đêm đen, những bóng người kia liền bất động. Đường Lệ Từ cười khẽ: "Đi thôi."

Dư Phụ Nhân đi theo sau lưng y, chỉ thấy trong rừng rậm có chừng mười tên áo đen cầm đoản đao cũng đen nốt đứng cứng ngắc tại chỗ, tay bày ra đủ loại tư thế kỳ quặc, tất nhiên là bị người ta điểm huyệt đạo. Đường Lệ Từ lựa đúng khoảnh khắc đạp tắt lửa để ra tay xáo trộn trận địa kẻ địch, có thể ra đòn vừa nhanh vừa chuẩn như vậy thật khiến người ta khó tin. Mồ hôi lạnh chảy đầm đìa trên trán Dư Phụ Nhân, với võ công của Đường Lệ Từ mà mình lại có thể đâm y một kiếm thì lại càng khó tin hơn.

"Mệt rồi à?" Đường Lệ Từ đỡ lấy một bên sườn hắn, kéo hắn lao nhanh về phía trước. Nội tức của Dư Phụ Nhân đang trì trệ bỗng dưng vận chuyển thông suốt, chạy nhảy cũng lưu loát hơn: "Không có gì đáng ngại."

Đường Lệ Từ không nói thêm gì nữa, nâng hắn bay vút lên, thân thể nhanh nhẹn linh hoạt hiếm thấy. Hai người vừa xông lên chưa đầy trăm trượng, bỗng nhiên có ánh kiếm lấp lóe, một nhát kiếm từ rừng rậm đâm ra bổ thẳng vào mặt, lạ là thế kiếm tuy hiểm hóc nhưng lại lặng yên không gây tiếng động. Tay áo Đường Lệ Từ phất lên, kiếm lao tới bị tay áo của y cản lại, chệch sang một bên, trong rừng rậm bất ngờ lao ra kiếm thứ hai kèm theo một tiếng rít kinh người, nhắm thẳng vào ngực Dư Phụ Nhân. Kẻ này lại có đến hai thanh kiếm, hơn nữa lưỡi của chúng cũng dài hơn kiếm thường ba thước, cho nên kiếm đã đâm ra rồi mà người thì mất hút, vẫn ẩn thân trong rừng cây.

Dư Phụ Nhân vội tránh nhát kiếm này, hoảng hốt kêu lên: "Thần Ngâm Quỷ Khấp Vô Song Kiếm, là "Quỷ Thần Song Kiếm" Lâm Song Song! Lâm đại hiệp, cớ sao ngươi..."

Hắn còn chưa nói dứt câu thì đã thấy một người nhảy ra từ trong rừng, hai tay trái phải mỗi bên cầm một thanh kiếm. Kiếm bên tay trái lưỡi mảnh dài mềm nhẹ, ánh bạc lấp lóe; kiếm bên tay phải màu xanh đen, lưỡi kiếm to bản, bên trên có khoét ba khoen, tiếng rít kỳ lạ kia cũng phát ra từ thanh kiếm này.

Người vừa đến là Lâm Song Song, nghe như tên con gái, người cũng trắng trẻo thanh tú, nhưng sắc mặt lại âm u, tất nhiên không thể khen anh tuấn, càng không thể nói là phong thần tuấn lãng. Nhưng đừng thấy kẻ này quái gở lập dị mà lầm, người ta là kiếm thủ đứng hàng thứ sáu ở Kiếm hội, "Quỷ Thần Song Kiếm" uy chấn giang hồ, nghe đâu nếu song kiếm xuất hiện cả đôi thì hắn chỉ thua có một lần. Dư Phụ Nhân là vãn bối trong Kiếm hội, mới gặp Lâm Song Song có một lần, giờ này bỗng dưng thấy hắn xuất hiện cản đường, không khỏi la lên thất thanh.

Lâm Song Song lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Lệ Từ: "Muốn xông vào Trà Hoa Lao, trước tiên làm quỷ dưới kiếm ta." Đường Lệ Từ đưa tay vào trong ngực rút ra một thanh chủy thủ màu hồng, chính là Tiểu Đào Hồng.

Lâm Song Song nói: "Ta có hai kiếm, ngươi chỉ có một, nếu hai ngươi cùng xông lên thì coi như hòa nhau." Hắn trốn trong rừng phóng kiếm ra đánh lén, vốn đã tổn hại đến thân phận cao thủ, bây giờ còn nói ra lời này để tỏ vẻ khí phách độ lượng, tự cho mình cao cả.

Đường Lệ Từ rút Tiểu Đào Hồng ra, nhưng lại giang tay đưa cho Dư Phụ Nhân, khẽ mỉm cười: "Quỷ Thần Song Kiếm cớ sao lại cản đường ta? Kiếm hội trung nguyên đang gặp phải sóng to gió lớn, tiền bối là người đứng thứ sáu trong Kiếm hội, vì sao không ở núi Hảo Vân?" Y nhỏ nhẹ đặt câu hỏi, hỏi một câu bình thường, nhưng ẩn ý bóng gió thì sắc như dao.

Lâm Song Song âm u nói: "Ngươi hoài nghi ta thọc gậy bánh xe Kiếm hội trung nguyên, cố ý nhằm vào Đường Lệ Từ nhà ngươi?"

Đường Lệ Từ tiến lên một nước, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy."

Mũi kiếm Lâm Song Song chỉ lên đỉnh núi, lạnh lùng nói: "Ngươi có biết trong nhà ngục kia giam giữ bao nhiêu người không?"

Đường Lệ Từ mỉm cười thanh tú, lại tiến lên một bước nữa, chắp tay xoay nửa người, liếc nhìn Lâm Song Song: "Ta không cần biết trong ngục nhốt bao nhiêu người, ta chỉ cần nhìn tiền bối đêm hôm quần áo gọn gàng, tay lăm lăm kiếm, đúng lúc xuất hiện ở nơi rừng núi hoang vu này cũng đủ biết tiền bối chắc chắn là cố ý nhằm vào Đường Lệ Từ. Bằng không, chẳng lẽ Lâm đại hiệp Lâm tiền bối người tối nay ngồi canh ở cái chỗ khỉ ho cò gáy quỷ quái này hoàn toàn chỉ vì sở thích?" Tay áo chắp sau lưng y phất phơ bay theo gió: "Nhắm vào Đường Lệ Từ, chẳng lẽ không phải là thọc gậy bánh xe Kiếm hội trung nguyên à? Mà thọc gậy bánh xe Kiếm hội chứng tỏ ngươi có lợi ích liên đới với Phong Lưu Điếm."

"Đồ trẻ ranh ăn nói bậy bạ!" Lâm Song Song lạnh lùng nói: "Chỉ bằng miệng lưỡi gian xảo này thì Kiếm hội đã không nên nghe lệnh ngươi rồi! Gần đây trong Trà Hoa Lao có rất nhiều trọng phạm, ta nhận lời mời của chủ lao đến đây giúp canh chừng thì có gì không đúng?"

Đường Lệ Từ dịu dàng hỏi: "Chủ nhân Trà Hoa Lao kia sợ ai đến cướp ngục mà phải nhờ đến tiền bối cơ chứ?"

Y vừa dứt lời, Lâm Song Song lập tức cứng họng, giận dữ quát lên: "Ngươi!"

Đường Lệ Từ khẽ cười: "Có phải ta liệu sự như thần, thông minh tuyệt đỉnh không?"

Lời này vừa thốt ra, kiếm bạc trên tay trái của Lâm Song Song đã phóng ra, nhắm vào ngực Đường Lệ Từ. Mà kiếm bên tay phải cũng phát ra tiếng gió rít cực kỳ thê lương, bổ thẳng vào điểm yếu nơi cổ họng y.

Dư Phụ Nhân tay cầm Tiểu Đào Hồng, thấy vậy thì tái mặt. Uy lực song kiếm của Lâm Song Song hắn đã từng thấy một lần, có thể đánh một trận với Dư Khấp Phượng. Chẳng qua kiếm thuật tuy cao nhưng công lực lại chia đôi, lực của song kiếm không bằng một kiếm, bị Dư Khấp Phượng đánh gãy kiếm mà chịu thua. Nhưng thua trận không có nghĩa là kiếm thuật của Lâm Song Song kém cỏi, Thần Ngâm Quỷ Khấp Vô Song Kiếm là một trong những kiếm thuật cao cường nhất trên đời này! Tay trái dùng âm kình tay phải dùng dương kình, nội lực ngược nhau hoàn toàn, trên đời này hiếm có ai đạt được.

Hai tay Đường Lệ Từ trống trơn, đối mặt với thanh kiếm nhanh nhất ác nhất, khiến tinh thần người ta dao động nhất trong chốn giang hồ. Chỉ thấy lưỡi kiếm bạc bỗng nhoáng lên rồi bật ngược về phía thanh kiếm xanh bên tay phải Lâm Song Song. Lâm Song Song gấp gáp vận nội kình, lưỡi kiếm bạc đột nhiên thẳng lại, thế công của song kiếm tựa như sấm sét, đã chém đến sát người Đường Lệ Từ! Đường Lệ Từ phiêu diêu lùi lại, bàn tay Dư Phụ Nhân nắm chặt Tiểu Đào Hồng đã ướt đẫm mồ hôi. Chỉ thấy bóng trắng đung đưa, mũi kiếm Lâm Song Song tựa như châu chấu, gấp gáp đuổi theo cái bóng lướt qua lướt lại của Đường Lệ Từ. Tiếng kiếm rít gào thê lương như quỷ khóc sói gào, vang vọng khắp trời, bốn bề lá cây rụng tan tác như trong cơn cuồng phong vũ bão.

Những chiếc lá bị kiếm khí đánh rụng kia mà đập vào người cũng đau thấu xương. Đường Lệ Từ nhanh chóng né tránh, Lâm Song Song càng tấn công mạnh bạo hơn, song kiếm chia ra hai hệ âm dương, càng đánh càng như nước chảy mây trôi, khí thế bừng bừng. Đúng vào lúc lá cây bay cuồn cuộn, kiếm khí như rồng cuốn, chợt nghe một tiếng sáo sắc bén cùng cực xé rách không trung, Lâm Song Song khàn giọng thét lên, tái mặt nói: "Đây là.."

Đường Lệ Từ nhẹ nhàng xoay người, trong tay nắm một cây sáo đồng. Vừa rồi sáo đồng rít lên một tiếng vút qua không trung, đánh vỡ khí thế kiếm rít đoạt hồn. Chỉ là một cây sáo trơn lướt qua gió cũng có thể phá tiếng kiếm rít, Lâm Song Song đương nhiên kinh sợ, nếu để y thổi thì uy lực còn đến đâu nữa? Lập tức dồn thêm lực lên song kiếm, tiếng sấm rền gió giật ầm ầm, cơn cuồng phong quét qua bầu trời đêm giống như hai con rồng lượn vòng xung quanh, muốn nuốt trọn cả người Đường Lệ Từ.