Thiên Kiến Kẻ Sống Sót

Chương 12: Lòng Người Khó Dò






Tính tình của An Vô Cữu thay đổi đáng kể; cậu trở thành một quả bom có thể bị kích nổ bất cứ lúc nào.

Nhưng ngay lúc sắp nổ, nó đã tự dập tắt mồi lửa của mình.

Cậu kiên trì nhẫn nhịn lâu như vậy không phải để tìm con đường sống cho mình.

Cậu làm vậy là để nuôi dưỡng sự tự tin và tham vọng điên cuồng như một con quỷ bên trong Dương Minh - khiến nó càng ngày càng lớn, càng ngày càng bay lên cao như một quả bóng bay vậy.
Bây giờ Dương Minh đang đứng sững tại chỗ, mặt tái mét.

Hắn dựa vào nhân vật [Nhà tư bản] và hai "thuộc hạ" đáng gờm của mình để đứng ở bên thống trị trong trò chơi này.

Đối thủ của hắn thì nghi ngờ lẫn nhau, rất khó thành lập đội trong tình thế quyết đấu, đa số đều lựa chọn đứng một bên sống chết mặc bay.

Nhưng bọn họ không giống nhau - tổng số thanh máu của cả ba cộng lại đã lên đến 14, muốn giết chết một người cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Lúc đầu Dương Minh muốn vui vẻ tra tấn An Vô Cữu một lúc đã.

Hắn muốn lấy mất hai thanh máu của cậu, để cậu nơm nớp lo sợ với một thanh máu cuối cùng, sau đó gắng gượng sống sót trong tình thế thiếu thốn vật tư đến ngày cuối cùng, để cậu ta thấy được hắn tự mình thắng vòng chơi này thế nào.

Sau đó, cũng vào lúc chấm dứt này, hắn sẽ kết liễu cuộc đời của cậu.

Tất cả mọi thứ ban đầu đều thuận lợi diễn ra y như kế hoạch.

Thấy An Vô Cữu đã trở thành phế vật không có ý chí chiến đấu, thấy cậu mất hết thanh máu này đến thanh máu khác, sự hưng phấn và thỏa mãn của Dương Minh đã gần chạm đến đỉnh.

Nhưng đột nhiên An Vô Cữu lại mua gọn lòng người, cú phản công này khiến hắn không kịp phản ứng.

Biện pháp gậy ông đập lưng ông này, chi bằng nói là cầm một cây dao nhọn đâm thẳng vào trái tim Dương Minh thì đúng hơn.
Một khi bóng bay nổ, sự lý trí của hắn cũng vỡ tan tác khắp nơi.

Trong khi mọi người vẫn còn đang suy đi tính lại, Ngô Du nãy giờ vẫn im lặng lại là người đầu tiên đứng dậy.
"Tôi sẽ tham gia.

Tôi cần tiền."
Cậu ta đứng yên trước mặt An Vô Cữu, không đối diện với An Vô Cữu nhưng vẫn không hề do dự đưa ngón trỏ lên ký tên vào hiệp ước trên màn hình.
An Vô Cữu vẫn khoanh chân, hai tay chống ra phía sau nhìn đám đông, không hề yêu cầu người khác thực hiện giao dịch.

"Bây giờ cũng chỉ có mỗi cậu bạn nhỏ này đúng không? Chúc mừng cậu, đến hết vòng chơi này cậu sẽ độc chiếm hết tiền của tôi."
Cậu dùng vẻ mặt tự tin và giọng điệu chắc chắn để nói, cứ như thể mọi thứ sẽ thực sự diễn ra như lời của mình vậy.
Những người khác cũng bắt đầu rục rịch.
Lão Vu bước về phía trước, "Vốn dĩ tôi cũng sẽ không quyết đấu với cậu, nhưng ký tên chắc sẽ khiến cậu yên tâm hơn."
"Đương nhiên." An Vô Cữu gật đầu, mỉm cười nhìn ông ta ký tên mình.

"Chúc mừng ông, lòng tốt của ông đã cho phép số điểm này được chia đều giữa ông và Ngô Du."
Chung Ích Nhu không mất thời gian do dự cho lắm - mặc dù cô biết rằng An Vô Cữu là một quả bom hẹn giờ, cũng biết là trong hợp đồng này có lẽ cũng có trá, nhưng mà chỉ cần thêm một người nữa đứng ra thôi, tình hình sẽ trở nên hỗn loạn hơn hẳn.

Cái việc làm rối loạn tình hình này chính là việc Chung Ích Nhu thích làm nhất.

"Chuyện gì chứ chuyện tiền nong thì không thể thiếu tôi được nha." Cô nhấc đôi giày cao gót bước về phía đó.

Chung Ích Nhu ký tên y như một nữ minh tinh, sau đó lại còn vươn tay về phía An Vô Cữu đang ngồi dưới đất.

An Vô Cữu mỉm cười cầm lấy đầu ngón tay cô, đôi mắt liếc về phía mấy người còn lại.

Lưu Thành Vĩ vẫn giúp đỡ Dương Minh từ đầu bây giờ lại cứ như đã hoàn toàn quên hết việc mình từng đả thương An Vô Cữu đến không đứng dậy nổi như thế nào.

Gã dát vẻ tươi cười lên mặt, đi qua chỗ cậu, "Tính cả tôi vào nữa."
Lưu Thành Vĩ viết tên mình nhanh cứ như thể sợ bị từ chối, lại còn nhắc lại chuyện gã đã đánh cậu thừa sống thiếu chết thành nhẹ như gió thoảng, "Cậu đừng tính toán chuyện lúc trước, tôi sẽ chia vật tư của mình cho cậu.

Mối quan hệ của chúng ta cũng có thể coi như không đánh không quen, đúng không?"
"Tính." An Vô Cữu thì lại cười một nụ cười vừa thân thiện vừa xinh đẹp, "Sao lại không tính được?"
Ueno, người trước giờ vẫn gió chiều nào xoay chiều ấy, thế mà lại kiên trì chống lại cám dỗ đến tận lúc chỉ còn lại ba người cuối cùng.

Hai bàn tay của cậu ta nắm chặt, lông mày cau lại, nhìn qua trông cậu ta có vẻ đang đấu tranh dữ dội lắm.

An Vô Cữu rất rõ cậu ta đang do dự vì cái gì.
"Đã đến giờ." Cậu đứng lên, điều chỉnh mảnh vải buộc ở cổ tay một chút.
Ueno nãy giờ vẫn không động đậy gì lập tức buột miệng thốt, "Cậu lúc nãy đâu có nói là có hạn chế thời gian đâu!"
"Tôi là người tùy hứng như thế đấy." An Vô Cữu nhướng mày.

"Nên là rốt cuộc thì cậu có ký hay không đây?"
Ueno giãy dụa.

Cậu ta nghiêng đầu nhìn Dương Minh, Dương Minh lại không nói lời nào.

Lưu Thành Vĩ đã phản bội trước thì lại chẳng hề sợ hãi ho khan hai tiếng, rõ ràng đang ám chỉ với Ueno.
"Cậu không ký cũng chả sao, bọn họ lại có càng nhiều điểm thôi." An Vô Cữu nói.
Cuối cùng Ueno cũng vẫn đi đến ký tên vào hợp đồng của An Vô Cữu.

Đương nhiên cậu ta thèm cái phần điểm này rồi - nói cho cùng thì kể cả cậu ta có liều mạng sống sót thì cũng chưa chắc đã kiếm được chừng này điểm.

Nhưng mà, cậu ta lựa chọn việc ký hợp đồng cũng vì cậu ta biết rõ rằng một khi đa số người chơi ký hợp đồng với An Vô Cữu, cậu ta cũng sẽ trở thành thiểu số.

Chẳng biết về sau An Vô Cữu có dùng cái gì khác để đổi lấy sự hợp tác hay không, thôi thì bây giờ cứ thuận theo cậu, chừa chút đường sống cho bản thân đã.

Đồng thời, nghe được câu cuối cùng của An Vô Cữu, cậu ta cũng cảm thấy hơi không cam lòng: số tiền này bọn họ có thể lấy được, thế thì tại sao bản thân mình lại không được?

Từ đầu đến cuối, Thẩm Thích vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp kia của An Vô Cữu, trong lòng thì cảm thán chiến thuật tâm lý của cậu nhóc này.

Một người trong hoàn cảnh khốn cùng nhất càng thể hiện bản thân mình tự tin và tùy ý bao nhiêu thì càng khiến đối thủ của mình tự nghi ngờ bản thân họ, càng khiến bọn họ tin rằng cậu có khả năng lật ngược thế cờ hơn hẳn.

Hơn nữa An Vô Cữu lại còn không ngừng ám chỉ rằng "Đến trước hưởng trước", "Người ít tiền nhiều", lại còn tỏ vẻ có thể rút lời bất cứ lúc nào, không đến ký ngay thì sẽ hối hận.

Dưới áp lực kiểu này, ai cũng có thể bị lung lay cả.
An Vô Cữu đứng tại chỗ, lười biếng kéo dài giọng, "Còn — ai — khác — không?"
"Không có ai thì thôi, coi như xong việc."
"Này—" Thẩm Thích giơ tay trái lên cao, học theo giọng của An Vô Cữu.
An Vô Cữu nhìn anh, khóe miệng cong lên một đường cong vi diệu, "Thấy anh mãi vẫn chưa ký, tôi còn tưởng anh nghiện đánh nhau với tôi rồi cơ đấy."
Lúc giao chiến không rảnh để ý, bây giờ nhìn kỹ, cậu mới nhận ra mỗi bên tai Thẩm Thích đeo hai cái khuyên tai, tổng cộng hai bên bốn cái.

Chúng lắc lư lắc lư, cứ thế va vào nhau.

Phần trên của khuyên tai là một cái móc mảnh bằng vàng móc vào dái tai, sợi dây vàng xuyên qua ba viên đá.

Hai bên trên dưới là hai viên đá màu trắng được chạm khắc, chúng kẹp một viên đá hình bầu dục ở giữa - một viên san hô đỏ trong như pha lê.
Khuyên tai đong đưa theo động tác của Thẩm Thích, xinh đẹp đến kỳ lạ.

Hóa ra đây là thứ đã tạo ra tiếng kêu lúc ấy.
Thẩm Thích hơi nghiêng đầu sang bên trái, sau đó lại hơi nghiêng sang bên phải, "Cũng hơi nghiện thật...!nhưng tôi mệt rồi." Anh lắc lắc phần tay bị trật khớp về phía An Vô Cữu, như thể đang ném một cục tẩy cho cậu, "Cơ thể cũng đau lắm."
Thấy anh khoe hết những tội ác mình đã gây ra, An Vô Cữu chẳng cảm thấy tí gì, thậm chí còn thấy hơi buồn cười.

Thẩm Thích mỉm cười đi về phía cậu, tay trái nhân tiện cầm lấy tay phải bị trật lên, tự nắn lại.
Anh dừng lại, duỗi ra ngón trỏ quấn găng tay, cười nói, "Đánh xong không ăn vạ bắt đền lại còn đưa tiền, cậu đúng là người siêu tốt ha."
Cứ như vậy, trên sân chỉ còn lại có mỗi Dương Minh.
Mọi người đều chọn giao dịch vì những lý do khác nhau, ngay cả những người ban đầu cùng một phe với hắn ta.

Hắn là người duy nhất còn đứng một mình ở bên còn lại.
Vì mặt mũi và tự tôn của mình, đương nhiên hắn có thể lựa chọn không ký.

Ít nhất hắn có hai thanh máu, mà An Vô Cữu chỉ còn lại có mỗi một cái cuối cùng, không phải là hắn không thể trực tiếp quyết đấu với An Vô Cữu, khiến cậu bỏ mạng - hơn nữa còn là thật sự chết.
Không, không được.

Dương Minh nhíu mày.

Nếu hắn thật sự thách đấu, An Vô Cữu sẽ thế nào? Cậu ta tình nguyện hy sinh số tiền lời của một vòng chơi để đổi lấy an toàn, nhất định cậu sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Nhất định cậu ta sẽ dùng mọi cách để vận động những người khác về phe cậu giống như cậu đang làm bây giờ.

An Vô Cữu đã thắng rất nhiều vòng chơi, tốn thêm chút điểm để đổi lấy một chút hợp tác cũng không khó.

Dương Minh thôi không mơ mộng hão huyền nữa.

Hắn hiểu rõ rồi - cứ xúc động như thế này rất có thể sẽ khiến hắn bê đá đập chân mình.

Thấy Dương Minh rối rắm như vậy, Ngô Du là người đầu tiên mở miệng, "Gã không ký thì thôi."
An Vô Cữu liếc về phía hắn.

Sau vài giây im lặng, cậu lại mỉm cười với Dương Minh, "Ông có thể chọn không ký, nhưng tôi nghĩ ông đã nghĩ đến hậu quả của việc không ký rồi."
"Thế này thì sao? Chúng ta thẳng thắn chút, chơi trò chơi này đến khi hiểu rõ thì thôi."
An Vô Cữu bước về phía hắn, cả người cả hiệp ước lơ lửng trên không trung từng bước từng bước lại gần, đến tận khi đứng trước mặt hắn.
"Thế này đi," An Vô Cữu lại gần tai hắn, khẽ nói, "Tôi sẽ không đổi đường đỏ đen của ông."
Mặc dù Dương Minh đã hết sức kiềm chế, nhưng ánh mắt hắn ta vẫn không dấu được vẻ khiếp sợ.

An Vô Cữu vỗ vai hắn, "Bọn họ chỉ không quyết đấu với tôi, ông lại còn được hưởng thêm một cái lợi, không phải rất hời ư?"

Cậu nhìn chằm chằm biểu tình của Dương Minh, trong lòng đại khái đã biết được hắn đang nghĩ gì: Dù sao cũng chỉ là ký tên thôi, vẫn còn nhiều biện pháp khác để thằng đó tự chết cơ mà.
Phỏng đoán của cậu về Dương Minh tuyệt đối không có vấn đề.

Nếu Dương Minh không hài lòng với đường đỏ đen của mình, hắn sẽ không tùy ý và kiểm soát như vậy.
Nhìn vào liên minh này, khả năng cao là đường màu đỏ của hắn có liên quan đến Lưu Thành Vĩ và Ueno, còn đường màu đen có khả năng là một nhân vật có giá trị sống sót cao.

Cái này cộng với giá trị sống sót của hắn mới đủ để hắn Lã Vọng câu cá*, không cần thấp thỏm mà giành chiến thắng.
(*) Lã Vọng câu cá: Cho dù thế giới bên ngoài có thay đổi như thế nào, chỉ cần tuân theo quy tắc cũ.

Rất bình tĩnh, điềm tĩnh, ở yên vị trí của mình.
Nếu là thế, hắn nhất định không muốn bị đổi đường đỏ đen của mình.

Nhìn thì có vẻ như An Vô Cữu đang thương lượng, nhưng thật ra cậu đang vừa uy hiếp vừa đánh cược vận may của mình.

Dương Minh nhìn chằm chằm vào danh sách tên trên hợp đồng, ngón tay buông thõng giật giật.
Hắn không bao giờ có thể tin lời An Vô Cữu nói.
Nhưng chi bằng bây giờ cứ ký hợp đồng, lừa cậu ta, để cậu ta mất cảnh giác, sau đó dùng lời nguyền và vật tư để giết chết cậu ta thì hơn.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều ký hợp đồng này, hoàn thành giao dịch với An Vô Cữu.
Lúc rời khỏi phòng quyết đấu, An Vô Cữu đi cuối.

Những người khác - như thể đã đồng ý sẵn từ trước - đều tản cả ra, không ai đi cùng ai cả.

An Vô Cữu biến đổi tính cách càng làm lung lay lòng tin vốn đã yếu ớt của mọi người đối với nhau.

Lòng tin này, chỉ cần một kích đã vỡ.
Cậu phát hiện Ngô Du cũng bước rất chậm.

Cậu ta đi trước mình, tư thế rất mất tự nhiên, có vẻ hơi khẩn trương.
"Cậu đang đợi tôi à?" An Vô Cữu bước từ phía sau sang bên phải Ngô Du, tay trái quàng qua vai cậu ta.

Tuy rằng Ngô Du đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cậu ta vẫn bị An Vô Cữu dọa run bắn lên.

"Không, không có."
"Ồ.

Ra là tôi tự đa tình." An Vô Cữu cười rộ lên, dáng vẻ hết sức ngây thơ lương thiện, bỗng chốc khiến người ta tưởng rằng lúc trước hoặc là cậu đột nhiên loạn trí, hoặc cậu —.

Bây giờ hiển nhiên là vế trước, khiến trong lòng Ngô Du xuất hiện một chút ảo giác may mắn - rằng cậu có lẽ cũng là một người có thể tin cậy được.

"Ê, tiểu quỷ," An Vô Cữu tùy tiện mở miệng, ngắt ngang cơn mơ mộng của Ngô Du.

Cậu ta nghiêng mặt, hơi ngửa đầu chăm chú nhìn biểu tình nhẹ nhàng thoải mái trên mặt người đang đứng bên cạnh mình.

Khác với cậu ta, An Vô Cữu đang nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu của cậu cũng chắc chắn.

"Người cậu nguyền rủa là Dương Minh, đúng không?".