Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 71: tượng thần (thượng)






Đi xuống theo bậc đá, mọi người mới biết rằng phía bên dưới không ngờ là một căn phòng được khoét vào đất.
Trong hầm ngầm được làm bằng đá tảng, có điều diện tích nhỏ hơn căn phòng bên trên rất nhiều. Trong căn phòng này không có gì khác lạ. Nơi này đầy những đồ vật vất lung tung, ngay cả chỗ để đặt chân cũng không có.
Trong không khí đầy mùi ẩm mốc, rất khó ngửi.
Tiểu đội chín người theo thứ tự đi xuống là Hải Ngõa Duy, Lam Tạp Tây, Chu Mã Lệ, Lộ Sa, Tiểu Tạp, Hách La, Bỉ Đắc, Á Đương, La Mông.
Hải Ngõa Duy đúng là một người đội trưởng có trách nhiệm. Mặc dù cánh tay trái bị thương nhưng không ảnh hưởng tới khả năng sử dụng kiếm của y. Vì vậy mà y đứng mũi chịu sào đi xuống đầu tiên.
Bước xuống đất, gã gần như chẳng để ý tới không khí khó ngửi. Nét mặt gã âm trầm, quan sát tình hình xung quanh.
Điều khiến cho gã cảm thấy không ngờ đó là không có Hùng Địa Tinh xuất hiện. Bốn phía rất im ắng, ngoại trừ phía sau có tiếng bước chân của đồng đội ra thì không còn tiếng gì khác.
Xét đến tình cảnh này, do có bài học nên Hải Ngõa Duy rất cẩn thận, không dám sơ suất. Gã cầm kiếm quan sát kỹ xung quanh.

Đi ngay sau lưng gã là đội trưởng Lam Tạp Tây.
Nét mặt của y vẫn thong dong cương nghị. Ngay cả trong tình cảnh này vẫn thế. Khí độ của gã khiến cho Chu Mã Lệ đi ngay sau càng nở nụ cười tươi.
Hoàn toàn khác với đội viên của đội Hải Ngõa Duy, đội của Lam Tạp Tây mới được thành lập nên trước lần mạo hiểm này những thành viên trong đội của y cũng không biết nhau.
Lần mạo hiểm này là lần hợp tác đầu tiên của họ cho nên đối với bọn họ mà nói cũng không có quá nhiều tình cảm. Có chăng chỉ là cái cảm giác thỏ chết cáo đau lòng mà thôi.
Cho nên chủ động yêu cầu đi xuống dưới đối với Chu Mã Lệ cũng chỉ để tăng thêm cơ hội tiếp xúc với đội trưởng Lam Tạp Tây.
- Ông trời ơi! Đúng là khó ngửi thật. - Chu Mã Lệ bước xuống, một tay cầm kiếm còn một tay bịt mũi, nét mặt đầy sự khó chịu. Khi nàng nhìn thấy căn phòng thì mày nhíu lại, mấy lần định nôn.
So với biểu hiện của nàng thì Lộ Sa đi ngay sau lại hết sức bình tĩnh. Mặc dù cũng là con gái khiến cho khi nàng ngửi thấy cái mùi đó cảm thấy khó chịu nhưng cũng không thể hiện một cách quá đáng như Chu Mã Lệ. Nàng nắm chặt cung tên trong tay.
Phía sau hai cô gái là Tiểu Tạp, Hách La, Bỉ Đắc, Á Đương và La Mông cũng nhanh chóng bước xuống.
Ba người Tiểu Tạp, Hách La, Á Đương có phản ứng giống nhau. Khi nhìn thấy căn phòng đều có sự thất vọng. Có điều, bọn họ vẫn cảnh giác với xung quanh đề phòng tính huống bất ngờ xảy ra.
Sở dĩ nói như vậy, đôi khi tính cách của một người như thế nào thì chỉ cần gặp trường hợp là có thể biểu hiện ra ngoài.
Biểu hiện của La Mông hoàn toàn khác với mấy người kia. Hắn chẳng hề có chút lo lắng, hay thất vọng, cũng như khó chịu với cảnh tượng xung quanh.
Từ lúc mới bắt đầu, hắn yên lặng đi sau, vừa đi vừa quan sát. Ngay từ lúc hắn đặt chân xuống bậc đã đã bắt đầu hành động như vậy.
Thực ra, sở dĩ hắn đi sau cùng cũng không phải vì khiếp đảm mà là có ý định khác.
La Mông chủ yếu muốn quan sát mọi chuyện nơi đây.
Khi hắn bước chân xuống bậc đá từng ngẩng dầu đưa tay sờ soạng trên tràn. Quả nhiên hắn mò thấy được một vật giống như cái khóa. Chẳng cần phải nhìn, chỉ bằng cảm giác, La Mông có thể cảm nhận được chiếc khóa này cũng giống như cái trong lòng bàn tay của pho tượng kia.
Cái này chứng minh được suy đoán của hắn. Lối đi này cả trong và ngoài đều có cơ quan. Đó là lý do tại sao đám Hùng Địa Tinh kia có thể từ trong đi ra ngoài. Mà suy xét một cách sâu xa, Hùng Địa Tinh có thể tìm được cơ quan này để lợi dụng tập kích mọi người chứng tỏ rằng chúng không chỉ một lần đi qua đây. Mà nếu chúng thực sự đi qua lối này, thì sào huyệt của chúng cách đây không quá xa.
Đi xuống theo thềm đá, từng dấu vết trên vách khiến cho La Mông chú ý. Hắn nhẹ nhàng xoa một số dấu vết mà nhíu mày. Đây là dấu vết do đao kiếm cắt qua. Ngoại trừ những dấu vết đó thì còn có cả vết máu. Có thể thấy được từng có người đến đây, thậm chí còn xảy ra trận chiến nảy lửa. Chẳng lẽ là với Hùng Địa Tinh?
- Tất cả cẩn thận, kiểm tra căn phòng này. Chú ý tới sự an toàn. Nếu có phát hiện gì thì nói ọi người chứ không được tự tiện hành động. - Lúc này, đội trưởng Hải Ngõa Duy đã kiểm tra qua tình hình ở đây nhưng không phát hiện ra Hùng Địa Tinh. Có điều, gã vẫn quyết định kiểm tra kỹ một lần cho chắc chắn.

Tất cả mọi người đều đồng ý sau đó phân tán ra kiểm tra. Đến lúc này, La Mông cũng bước xuống đến nơi rồi tới trước mặt Hải Ngõa Duy:
- Đội trưởng! Hùng địa tinh chắc chắn là qua đây để vào căn phòng kia. Ta nghĩ ở đây có khả năng có lối đi thông đến nơi khác.
- Cũng chỉ có thể giải thích như vậy. Để xem chúng ta có thể phát hiện được hay không?- Đội trưởng Hải Ngõa Duy trầm mặt nói.
Do có kinh nghiệm ở căn phòng bên trên nên lúc này, quá trình tìm tòi của mọi người hết sức cẩn thận.
- Mọi người xem ở chỗ này! - Đột nhiên có một đội viên chợt kêu lên. Những người khác nhanh chóng chạy tới gần y thì thấy hóa ra trước mặt người đó có một cây gậy gỗ nằm trên mặt đất.
Cây gậy gỗ một chỗ vát còn một chỗ tròn có thể thấy được chế tạo một cách thô sơ. Nhưng nêu dùng trong chiến đấu thì có thể nói đây là một thứ binh khí vừa tay.
- Đây là cây gậy của Hùng Địa Tinh. Xem ra đúng là chúng nó từ đây mà lên căn phòng đá trên kia. Nơi này chắc chắn còn có dấu vết của chúng. Cứ theo đó nhất định sẽ tìm được chỗ ẩn nấp của Hùng Địa Tinh.
Quả nhiên, cách chỗ đó không xa có một chỗ có vẻ ít bừa bộn, ở đó có vài dấu chân của Địa Tinh đi thẳng vào mặt tường rồi biến mất ở trong một đống đồ đạc linh tinh.
Mọi người nín thở, cẩn thận đi tới trước chỗ đó.
- A! - Đột nhiên Chu Mã Lệ chạm chân phải cái gì đó khiến cho nàng suýt nữa ngã ra đất. Nàng đưa tay quơ một cái thì nắm phải một cái xương cánh tay của con người liền vất ra chỗ khác.
Ngay lập tức, nàng nhào vào lòng của Lam Tạp Tây ở bên cạnh khiến cho gã nhíu mày nhưng không đẩy ra.
Còn những người khác sau phút giật mình thì nhanh chóng đẩy đống rác sang một bên. Khi cảnh tượng trước mặt xuất hiện, cho dù là Hải Ngõa Duy cũng phải kinh hãi.
Chỉ thấy trước mặt họ chồng chất đầy hài cốt của con người.
Từng đống xương trắng chất chồng lên nhau với một số lượng nhiều tới mức ghê người khiến cho người ta ớn lạnh. Có bộ xương vẫn còn giữ tư thế bò khi còn sống. Có bộ thì chỉ còn một vài thứ vụn vặt. Đao kiếm và vũ khí rải rác bên cạnh những bộ hài cốt.
- Trời ạ! Tại sao lại có nhiều người chết như vậy? - Tới lúc này mới có người kêu lên kinh hãi.
Có người đầu tiên phá vỡ bầu không khí nặng nề khiến cho người khác từ trong sự sững sờ tỉnh lại.
Chu Mã Lệ nhìn thấy vậy lập tức ôm chặt lấy Lam Tạp Tây. Thấy đối phương không từ chối, nàng nở nụ cười tươi rói.
Có điều nàng cũng không biết rằng mặc dù đang ôm lấy mình, nhưng nét mặt Lam Tạp Tây thoáng nở nụ cười lạnh rồi biến mất.

Chỉ có người nào tinh tế sẽ phát hiện ra điều đó. Còn thực ra lúc nào, ánh mắt của gã cũng như đang cười.
Tới lúc này, Hải Ngõa Duy ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận quan sát đống hài cốt. Đối với người khác nhìn đống hài cốt thì đáng sợ, còn một người mạo hiểm lão luyện như gã thì chỉ thấy dấu vết của người chết để lại mà thôi.
Sau khi gã kiểm tra xong liền có được một cái kết luận.
- Trong số bọn họ chỉ có một số ít là chết do binh khí còn phần lớn thì xương cốt không có vết thương nên có khả năng là chết vì nguyên nhân khác. - Hải Ngõa Duy đứng dậy nói với mọi người.
Tâm trạng của tất cả lập tức trùng xuống. chẳng lẽ ở đây, ngoại trừ Hùng Địa Tinh ra còn có thứ gì khác đáng sợ?
- Đội trưởng! Mau tới đây xem. Ở đây dường như còn có cái gì đó. - Đúng lúc này, lại có một đội viên khác phát hiện ra thứ gì đó.
Nghe thấy tiếng gọi của y, mọi người vội vàng đi tới thì thấy trước mặt có một chỗ được dọn dẹp.
Một cái khe hở lớn xuất hiện trên tường.
Cái khe hở đó dường như không phải do con người tạo thành. Nó cắt một đường từ trên xuống dưới, nhìn có chút đáng sợ.
Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, cái khe hở chỉ cỡ bằng một bàn tay, không đủ để cho Hùng Địa Tinh đi qua.
Hải Ngõa Duy lắc đầu, lập tức phủ định đây là một lối đi khác.
nếu không phải là lối đi, Hải Ngõa Duy không có ý định thăm dò xem nó có cái gì.
Đúng lúc gã chuẩn bị bước đi xem nơi khác thì đột nhiên một tiếng rít vang lên từ trong khe hở. Rồi một bầy dơi từ trong khe hở bay ra.