Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 53: Hoạn giết (thượng)





Đêm tối không trong rất thuận tiện cho việc giết người phóng hỏa.

Bên trong trấn nhỏ vắng vẻ yên tĩnh, không tiếng động, mọi nhà đều đóng cửa. Thỉnh thoảng chỉ có hai tiếng chim gọi nhau vang lên trong bầu trời trấn. Tuy nhiên, mấy tiếng đó không thể chấn động nổi bầu không khí của trấn. Lúc này, trấn nhỏ không khác gì một người đang say giấc.

Trên đường nhỏ hướng ra ngoài trấn, không ngừng có tiếng bước chân hỗn tạp vang lên. Lúc này, tiếng bước chân càng ngày càng gần, bóng của ba người hiện rõ trong ánh trăng mờ mờ.

“Đại nhân, thực sự giải quyết tên tiểu tử kia sao?” Trên đường đi đêm, một người đột nhiên hỏi một câu.

Hai người đã từng mục kích màn lộn xộn ở quán của La Mông. Lúc này quần áo họ mặc cũng như nét mặt, đều biểu lộ vẻ rất nghiêm trang. Bên cạnh họ, một người đàn ông nghiêm mặt, không phải ai xa lạ, chính là kẻ nhiều lần làm khó dễ La Mông, quan thuế vụ Ba Tạp Nhĩ.

Nhìn tình hình lúc này của quan thuế vụ Tạp Nhĩ cùng hai người này là có thể hiểu được. Hơn nữa, hai người kia biểu thị đúng là thủ hạ quan thuế vụ.

Nếu như La Mông lúc này đứng ở chỗ này, nhất định sẽ ngâm ngầm cảm thấy thỏa mãn với chính mình. Chỉ từ một cái bóng mà bắt được kẻ gây rối thực sự, hắn thật là thông minh.

Mà hai người kia, hiện tại mỗi người đều mang một túi miệng nhỏ, phía sau vang lên tiếng leng keng. Nghe âm thanh thì đúng là hai túi tiền.

Làm như không hài lòng khi đưa nhiều tiền giao nộp cho người khác, dọc đường đi, một người không ngừng lẩm bẩm. Hôm nay hắn lấy hết quyết tâm, hướng về Ba Tạp Nhĩ hỏi một cách nghi ngờ. Mà Ba Tạp Nhĩ là một kẻ trung niên thông minh, cười lạnh lẽo, không trả lời thủ hạ vấn đề này.

Người còn lại ngầm hiểu ý, bèn giơ tay vỗ lên đầu người đặt câu hỏi. “Đồ ngu! Đại nhân thế nào mà lại đưa tiền cho hắn? Tên tiểu tử kia bị mờ mắt, ngươi cũng hồ đồ sao?”

Người bị đánh hình như ở địa vị vẫn luôn bị ức hiếp, nên không dám nói gì nữa, chỉ gật đầu liên tục.


Quan thuế vụ Ba Tạp Nhĩ đưa mắt lạnh lẽo nhìn, trên mặt tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất tức giận. Thực ra, hắn không tức giận thủ hạ hồ đồ, mà là La Mông thật là lớn mật.

Lúc ban ngày, từ trong lời nói hồng hộc của Vi Ngọa, hắn biết rằng La Mông nắm trong tay yếu điểm của mình. Tuy rằng không quá tin, nhưng vì những lời hoa ngôn xảo ngữ lừa bịp với Vi Ngọa khiến hắn không khỏi suy tư về việc này. Bởi vì đúng là hắn đã âm thầm làm rất nhiều chuyện mà người ta không nhận ra. Tuy rằng không xác định được La Mông có thực sự nắm giữ chứng cứ hay không, nhưng từ trước đến nay Ba Tạp Nhĩ là người cẩn thận. Chính vì vậy nên hắn quyết định vấn hỏi La Mông.

Nếu như La Mông nắm giữ một ít chứng cứ thì Ba Tạp Nhĩ định tương kế tựu kế. Hắn bảo thủ hạ làm người bệnh để lấy cớ. Rồi khi tiếp xúc với La Mông, hắn hy vọng là sẽ lấy tiền ra để đổi lấy chứng cứ.

Sự tình phát triển rất thuận lợi. La Mông quả đúng là đã biết ẩn ý của hắn, đưa ra một con số đáng kinh ngạc bảo Ba Tạp Nhĩ chuẩn bị sẵn tiền. Tối nay tám giờ, tại khu rừng nằm cạnh trấn, một tay giao tiền, một tay giao chứng cứ.

Quan thuế vụ quả thực mang theo nhiều tiền. Thế nhưng, hắn chỉ định giao tiền cho La Mông nếu xác định được chứng cứ trong tay đối phương. Hắn định bụng bắt giữ vấn tội La Mông. Chuyện đáng cười. Hắn là ai chứ, chính là quan chức nội địa, có ảnh hưởng lớn nhất, có thể bắt bớ không thèm giảng đạo lý.

Về phần chứng cứ, tuy rằng không có trở ngại. Thế nhưng, bị lãnh chúa biết chuyện, hắn sẽ bị ấn tượng không tốt. Vì thế hắn phải giành lại được chứng cứ!

Hắn mang theo hai thủ hạ thân thích là vì phòng khi La Mông cũng nhờ người hỗ trợ. Chỉ vì nghĩ đến việc La Mông lại có dũng khí lấy tiền, Ba Tạp Nhĩ cảm thấy không nên xem thường.

Hắn vốn tưởng rằng đối phương đúng là một kẻ có hoài bão tham vọng đích thực, không nghĩ tới việc lại có thể sáng mắt coi trọng đồng tiền, thật đúng như lời tên thủ hạ vừa nói lúc nãy, bị tiền làm mờ mắt.

Hay là, ứng với câu nói kia, thông minh bị thông minh lầm, người thông minh cũng có lúc hồ đồ. Hắn lầm bầm: “Tiền của ta dễ dàng cầm được sao?” Chỉ cần La Mông cầm tiền này, thần điện có rất nhiều biện pháp giá tội tống tiền. Bây giờ Ba Tạp Nhĩ chỉ ước gì La Mông cầm tiền ngay ấy chứ!

Hơn nữa, đặc biệt thông qua mục sư Đặc Ni Tư, liên hệ được trong nội thành có thể phát huy “Thẳng thắn thuật” của mục sư trung cấp. Hơn nữa, lãnh chúa ở đó cũng chuẩn bị đưa hối lộ rồi. Tất cả mọi thứ sẽ chờ đợi La Mông bị thọ giáo hình phạt treo cổ. Tất cả mọi thứ đều trong kế hoạch cả.

“La Mông, Ba Tạp Nhĩ thực sự muốn cùng ngươi trao đổi chứng cứ phạm tội?”

Khó có được lúc một mình trốn khỏi gia đình, nhị tiểu thư Ngả Lỵ Lỵ nhìn bốn phía rồi hỏi. Ở đây ngoại trừ nàng cùng La Mông ra còn có người bạn Pháp Phí ở cùng.

La Mông bất chấp lời đồn đãi cùng việc lãnh chúa không hài lòng, gặp Ngả Lỵ Ny ngày hôm nay. Hắn cũng không biết Ba Tạp Nhĩ đã đi gặp qua lãnh chúa.Thế nhưng hắn cũng đi gặp qua Ngả Lỵ Ny.

La Mông nhìn qua bốn phía, nói nhỏ giọng:

“Xin lỗi, Ngả Lỵ Ny tiểu thư, khuya như thế này còn bắt ngươi qua đây. Chỉ có điều, chuyện này không phải chuyện đùa, không chỉ liên quan đến sự an nguy của ta, mà còn quan hệ tới an nguy của bố cô. Cho nên ta mới mời người cùng Pháp Phí đến chỗ này gặp, muốn lên tiếng để ngươi hiểu rõ mọi sự tình. »

Sau đó, La Mông bảo hai người trốn ở một lùm cây cao phía sau. Bởi vì hôm nay ánh trăng tối mờ, y phục của nhị tiểu thư Ngả Lỵ Ny lại đổi thành màu tối. Cho nên, nàng cùng Pháp Phí trốn ở nơi này, sẽ không bị người phát hiện.

Tuy rằng không hiểu minh bạch La Mông làm gì, nhưng trong khoảng thời gian này, qua nhiều lần giao thiệp đã khiến Ngả Lỵ Ny tn tưởng La Mông có trình độ nhất định. Nếu không thì ban đêm một cô gái như nàng cũng không chỉ vì một phong thư mà đã chạy tới.

Thấy hai người trốn kỹ, La Mông đứng ở chỗ ven đường, nhìn về phía đầu đường. Rất nhanh, ba người từ đầu đường kia xuất hiện, sau đó càng ngày càng hiện ra rõ ràng. Cho đến khi họ đến gần, La Mông mới nhìn rõ diện mạo người được phái đến.

“Ba Tạp Nhĩ tiên sinh, may mà ngài đúng giờ đến đấy, không thì ta không muốn mang chứng cứ nộp lên đâu.” La Mông đứng ở giữa đường, hai tay ôm vai, cười ha hả nói.

“Tiểu tử, ngươi nói cái gì chứ, còn không đem chứng cứ giao ra đây?”

Quan thuế vụ vẫn không nói chuyện, một thủ hạ bên cạnh hắn đi tới, tay nắm chuôi kiếm.

La Mông tức khắc trên mặt lộ ra vẻ không vừa lòng:


“Tạp Nhĩ tiên sinh, nếu như ta nhớ không lầm đã nói là chỉ ột người tới thôi chứ? Thế sao ngài vẫn còn dẫn theo tay chân đến. Ví như ta nói, ta không đem chứng cứ trong người, ngươi có thể rất thất vọng hay sao?”

“Người…” Người ngày giận dữ.

Thế nhưng hắn lại bị Ba Tạp Nhĩ hừ một tiếng phải sợ thối lui. Ba Tạp Nhĩ cười ha hả nói rằng:

“La Mông huynh đệ, người hiểu lầm rồi, ta để cho bọn họ đến, không có ác ý gì..”

Bảo thủ hạ đem túi tiền thả xuống mặt đất, hắn giải thích:

“Ngươi cũng thấy đó, La Mông huynh đệ, ngươi muốn nhiều tiền như vậy, ta là người bị đau lưng, nên ta để họ đến đơn thuần vì giúp ta bớt chút sức lực mà thôi.”

“Đã như vậy, bây giờ ngươi để cho bọn họ đi được rồi”. La Mông lạnh lùng nói.

Ba Tạp Nhĩ vung tay lên, hai người liền lui về phía sau. Chỉ có điều, theo như chúng dự tính trước đây, hai người kia không thực sự rời khỏi, mà là ẩn náu ở cách đó không xa. Khi họ nghe được tín hiệu sẽ lại lao tới.

La Mông nhìn bọn chúng đi khỏi, lúc này mới cười nói:

“Tiền này có vẻ không sai biệt lắm so với những gì tôi đã dặn”.

“Vậy thì chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc chứ.” Ba Tạp Nhĩ nheo mắt nói.

“Đương nhiên.” La Mông nhìn hai cái túi vải trên mặt đất một chút, không nhịn được, cảm thán mà nói: “Bất quá, điều ta nói hơi quá, Ba Tạp Nhĩ tiên sinh tay ngươi cầm bút đánh thuế, ngươi bí mật ăn bớt thuế khoản cũng không ít đấy chứ”.

Sắc mặt Ba Tạp Nhĩ tức khắc trầm xuống. “Nói đi, chứng cứ ở đâu, đưa ta.”

“Haha! Gấp cái gì! Ta chạy không được. Ta chỉ hiếu kỳ thôi. Theo lý thuyết, ngươi cũng là xuất thân quý tộc cùng lãnh chúa đại nhân, đều là người cùng dòng họ, không thiếu tiền mà ? Ngươi làm một người cao quý quý tộc bất hảo à ? Vì sao cần phải đi làm những chuyện này ? Việc này thật không xứng đáng với thân phận quý tộc của ngươi mà ! » La Mông cười ha hả nói chuyện kiêng kị nhất của một kẻ ngoại tộc.

Cẩn thận như Ba Tạp Nhĩ cũng không nhịn được, phản bác lại nói:

“Ngươi biết cái gì! Ngươi chỉ là một tên dân thường, làm sao hiểu rõ được chúng tao đã từng trải qua gian khổ thế nào? Dựa vào cái gì mà chỉ những người trực hệ được hô phong hoán vũ. Chúng ta đều là những người có địa vị cao quý, ai lại muốn đi giao tiếp cùng thứ dân đen như ngươi. Dựa vào cái gì? Hơn nữa, tiền này đều là của ta thu được, là của ta! Đều là của ta nên ta dùng được!”

Dưới ánh trăng, đột nhiên trông thấy ánh mắt trêu chọc trong mắt của La Mông, Ba Tạp Nhĩ không khỏi chán nản. Sau đó, nén lửa giận xuống, hắn lãnh đạm vừa cười vừa nói: “Tiền ta đem đến nơi đây, chứng cứ trong tay ngươi chứ? Đưa cho ta.”

« Ôi, việc gì mà gấp gáp vậy. » La Mông lắc đầu, móc ra trong ngực một điệp giấy viết thư, sau đó đi đến trước mặt Ba Tạp Nhĩ. « Có điều ta phải kiểm tra trước một chút, tiền này có thực sự đúng hay không. Ngươi mở túi tiền để ta liếc mắt một cái. »

Ba Tạp Nhĩ nhịn xuống, lần lượt mở rộng hai miệng túi tiền. Quả nhiên là thực, hai túi lóng lánh ánh bạc. » Giấy viết thư có thể đưa cho ta được chứ »

« Được rồi, cho người ». La Mông diễn vẻ mặt có tiền là tốt rồi, đem phong thư đưa cho Ba Tạp Nhĩ. Xoay người muốn cầm tiền bỏ đi, hắn bị Ba Tạp Nhĩ gọi lại. « Để ta phải nghiệm chứng một chút có đúng không ».

« Được rồi, theo ý người .» La Mông diễn vẻ mặt bất đắc dĩ, buông túi tiền, quay lại trước mặt Ba Tạp Nhĩ. Chỉ thấy Ba Tạp Nhĩ vạch tìm một phong thư, sau đó càng nhìn càng nhíu mày. Vì bầu trời tối đen, mặc dù có ánh trăng, hắn cũng phải kê sát hai mắt của mình. Khi hắn đang xem, La Mông đột nhiên thấp giọng nói với hắn một câu.

Sau đó, Ba Tạp Nhĩ ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ và phẫn nộ rút kiếm ra hướng về phía La Mông mà đâm tới. La Mông không kịp tránh, bị đối phương đâm trúng một kiếm vào vai, té ngã xuống đất. Ba Tạp Nhĩ đang trong thế kiếm, cả người nghiêng về phía trước.


Trốn ở trong lùm cây phía sau, hai người kêu lên sợ hãi, đồng thời lao tới trong nháy mắt. Hai người trước mắt họ đã đến mức sống chết.

La Mông vẫn luôn quay lưng về phía họ, hơn nữa ban nãy La Mông hạ giọng thấp. Cho nên trong mắt của nhị thiểu thư lại thấy tình cảnh như vậy: La Mông bị đối phương gọi lại, sau đó Ba Tạp Nhĩ đột nhiên rút kiếm đâm.

Sự việc nàng xem qua đã rõ ràng minh bạch. Quan thuế vụ ngầm gạt phụ thân nàng làm chuyện xấu. Mà La Mông nắm giữ trong tay chứng cứ, chỉ vì chứng cứ còn chưa đủ. Cho nên La Mông bày cái việc này để khiến quan thuế vụ chủ động tự mình thừa nhận tội ác đồng thời để chính mình thành người xác thực sự việc, khiến cho chứng cứ ngày càng thuyết phục. Mặc dù có tự lợi, nhưng mà vẫn nắm rõ chuyện quốc gia đại sự.

Mà quan thuế vụ Ba Tạp Nhĩ lại có dự định giết người diệt khẩu, bịt đầu mối, tiêu diệt triệt để chứng cứ. Kết quả là đánh nhau cùng La Mông…

Bất kể được thấy như thế nào, nhị tiểu thư Ngả Lỵ Ny đều phải đứng ra ngăn cản tình huống chuyển biến xấu, nàng mới hô lên: “Dừng tay!”

Chợt nghe thấy tiếng thét, lúc đó Ba Tạp Nhĩ bị ngã xuống dưới, tay cầm kiếm đâm hung tợn, cả người nhuốm máu của La Mông, bèn đứng lên. Sau đó, chạy tới trước mặt nhị tiểu thư: “Xin lỗi, thực ra là ta tự vệ, thế nhưng…”

Hai người theo ánh mắt của hắn nhìn, chạy lại. Một đoản kiếm đâm trúng nửa thân dưới của Ba Tạp Nhĩ. Hắn thét lên một tiếng đau đớn, quằn quại trên mặt đất, một lượng máu lớn phun ra trên mặt đất.

Ngả Lỵ Ny thấy, không khỏi chết lặng người. Một lát sau nàng mới tỉnh người, ngập ngừng một lúc mới lao đến chữa thương.

Ngả Lỵ Ny đúng là mục sư nhị cấp, chỉ biết chữa vết thương nhỏ, cố nhớ lại thần thuật để thi triển, chỉ có thể tạm thời làm ngừng máu chảy. Ngả Lỵ Ny ngập ngừng nói: “Ta hiểu rõ La Mông. Tình huống vừa rồi ta đều thấy cả. Cảm ơn ngươi vì trấn nhỏ mà làm ra tất cả chuyện này. Ngươi yên tâm, theo luật pháp thì xuất phát từ tự vê sẽ không bị xử phạt. Đến lúc đó ta cũng sẽ làm chứng cho ngươi.”

Có được lời bảo đảm của nhị tiểu thư, La Mông lấy trong tay Ba Tạp Nhĩ một điệp thư, rồi lại bảo Pháp Phí lôi trong người ra một vài phong, để cùng một chỗ giao cho nhị tiểu thư.

“Vừa lúc nãy ta đưa cho Ba Tạp Nhĩ xem xét chính là vật chứng xác thực. Chỉ có điều,còn có một phần ta gửi cho Pháp Phí giữ. Bây giờ toàn bộ đều giao cho nàng.”

Ngả Lỵ Ny gật đầu.

Đúng lúc này, Ba Tạp Nhĩ ngưng kêu khóc, hắn thở hổn hển, trong con mắt đúng là hội hận vô cùng, nói: “Thật hối hận… Còn thiếu một chút nữa thì…”

Nói đến đây thì hắn hôn mê bất tỉnh. Ngả Lỵ Ny cho rằng rằng hắn hối hận vì lúc nãy không đâm trúng, nàng nhíu đầu với sự chán ghét.

Lúc này, tuy rằng bên ngoài La Mông có vẻ mặt khiếp sợ cũng như hoảng loạn, nhưng trong lòng lại rất nhẹ nhõm thoải mái. Hắn nhìn thoáng qua Ba Tạp Nhĩ hiện thời đang hôn mê. Đoản kiếm vừa rồi không những thiến đi Ba Tạp Nhĩ mà còn hủy hoại các bộ phận bên trong. Loại thương thế này ít nhất phải mục sư cấp bảy trở lên mới có thể trị liệu, nhưng nhất định phải ngay lập tức. Hiện giờ trong tình huống này, thì dù ục sư Đặc Ni Tư chạy đến cũng chỉ có đường chết mà thôi.

Ba Tạp Nhĩ và lãnh chúa có quan hệ thân thích với nhau, tích lũy tình thân trong vài thập niên tại trấn. Từ đẳng cấp cho đến phạm vi am hiểu, bất kể La Mông làm gì cũng đều không thể bắt ép được thứ kết giao của họ. Chính vì thế, bất luận chứng cứ là gì cũng không thể nào ép hắn vào chỗ chết. Quan hệ thân thiết, quan lại bao che cho nhau nên không thể nói đùa xuông. Một khi bị hắn để mắt đến, nếu đối mặt, sẽ đúng là trò hề. Chỉ có thể coi đây là mồi nhử, loại trừ thân thể hắn mới là giết triệt để, rút củi dưới đáy nồi, chặt đứt cội rễ, cuối cùng nên đem thiến giết.

La Mông thầm cười, thở phào nhẹ nhõm.