Thiên Huyền Địa Hoàng

Quyển 3 - Chương 33: Trường Sinh Điện




Trước mắt dần hiện ra một toà lầu cực kỳ độc đáo, nó nằm chính giữa hai bên tả hữu những ngôi nhà bình thường nho nhỏ. Không phải ở kiểu dáng to lớn đồ sộ của nó, mà chính là thứ vật chất cấu tạo nên nó. 

Dưới ánh sáng ban ngày nó sở hữu một vẻ đẹp lộng lẫy mê người, một hiệu ứng màu sắc ấn tượng tới mức khiến người nhìn khắc sâu vào tâm trí.

Toà lầu này thật ra cũng chỉ dài khoảng 20 trượng, cao cỡ 3 trượng rộng độ 10 trượng, mái nhà cửa sổ và cửa lớn đều là chất gỗ điêu khắc hoa văn trang nhã tinh tế, duy chỉ có tường là bằng vật liệu đặc biệt. 

Càng đến gần càng khiến mắt người chứng kiến sửng sốt kinh nghi. Các tinh thể óng ánh rực rỡ như vàng ròng lại trong suốt như pha lê, giống như một loại khoáng chất Olivine nhưng đan xen thêm một loại đá màu trắng xám theo một cấu trúc hình tổ ong hoặc cấu trúc bọt biển bắt mắt.

Nếu nhìn sơ qua sẽ tưởng đây là một bức tường nguyên khối, nhưng nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện những đoạn nối ghép hoa văn không hề là một chỉnh thể nguyên vẹn, đột ngột đứt đoạn rồi chuyển tiếp. Có điều đó không hề là một khối nho nhỏ như viên gạch mà có diện tích cỡ 1,5m x 1,5m.

Những tảng đá đã được cắt gọt như thế nào đó sao cho khi xếp chúng chồng lên nhau lại vô cùng vừa vặn, khít khao đến mức ngay cả một tờ giấy cũng không thể lọt qua được cái khe hở.

-Có phải dùng một loại vữa đặc biệt gì không?

Âu Tử Dạ cũng dừng lại bên cạnh cùng tôi ngước đầu nhìn ngắm cửa lớn, trên treo một tấm hoành phi. 

-Không rõ, cũng có thể hoàn toàn là cắt ghép đơn thuần.Chỉ là toà lầu này được xây dựng hơn 100 năm trước, phương pháp lưu cho hậu nhân không được ghi chép lại, bây giờ hoàn toàn thất truyền.

-Thật đáng tiếc.

Tôi chép miệng cảm thán rồi lại vươn tay không ngừng vuốt ve sờ mó, không ngừng trầm trồ thán phục trong lòng.Chất đá lành lạnh, cảm giác sờ lên chỗ màu vàng cực kỳ trơn mịn bóng bẩy, cứ như tiếp xúc với ngọc thạch, đoạn chất đá trắng xám thì thô ráp hơn chút.

-Loại đá này chưa từng nghe qua hay thấy qua, dường như cũng là độc nhất vô nhị đi?

Âu Tử Dạ gật nhẹ đồng tình.Tôi nhìn quanh quất.

-Chẳng biết khai thác từ nguồn cung cấp nơi nào? Chắc không phải lấy từ chính địa phương này ra đâu nhỉ?

-Ta nhớ chuyện này kể cho ngươi rồi. Không phải kể cho ngươi nghe rồi sao?

Tôi nghiêng đầu nhìn lại rồi tỉnh bơ lắc lắc.

Chúng tôi chậm chãi bước vào.Âu Tử Dạ nhàn nhã kể.

-Hơn trăm năm trước khi Âu gia phát hiện ra Ẩn Linh Cốc, cảm thấy là một nơi vô cùng lý tưởng thích hợp để dừng chân dấu mình, chỉ là chẳng ngờ đã bị Tần gia của ngươi sớm chiếm làm của riêng từ lâu.

Âu gia không muốn dời đi, muốn làm một vụ thương lượng. 

Tần gia nói có một khối thiên thạch lao xuống phá huỷ đỉnh một ngọn núi, nơi đó là thượng du của một ngọn thác, nguồn cung cấp nước dồi dào cho toàn cốc từ chục năm về trước. 

Hơi nóng toả ra hừng hực suốt mấy năm trời mới nguội, đó cũng là khoảng thời gian nguồn nước bốc hơi biến mất, mọi người chỉ trông chờ vào những cơn mưa ngẫu nhiên lẻ tẻ.

Mãi vài năm gần đây khi nhiệt lượng khối thạch ngày càng suy giảm, theo đó một dòng suối nho nhỏ róc rách len lỏi theo khe đá chảy xuống. 

Tần gia nói với Âu gia, nếu có thể dẹp bỏ được khối đá đó đi, một nửa sơn cốc sẽ thuộc về họ.

Âu gia lúc ấy chỉ có hơn 20 nhân khẩu, dù có công cụ hỗ trợ có thể dọn dẹp được khối thiên thạch đó đi nhưng với lượng nhân công ít ỏi thế chỉ sợ phải kéo dài vài năm là ít.

Âu gia vốn định cắt xẻ khối thạch làm nguyên liệu luyện dụng cụ, ai ngờ lúc chia nhỏ khối thạch bên trong lại là loại nguyên thạch như thế, căn bản không phù hợp lắm. 

Lại nói với Tần gia, nếu bọn họ chịu xắn tay giúp đỡ thì trong vòng 2 năm sẽ dựng cho Tần gia một toà nhà vững như bàn thạch có một không hai. 

Tần gia nhìn những khối đá đã được cắt ra, nhìn màu sắc bên trong dưới ánh nắng mặt trời phản quang lại diện mục lấp lánh chẳng khác hoàng ngọc, động tâm.

Nhân số hai bên cộng lại cũng chỉ hơn 50, tốn mất hai năm trời mới xong phần khung xương, thêm một năm nữa để gia công lắp đặt nội thất.Có một chuyện kỳ lạ là, ngày khánh thành Trường Sinh Điện cũng là ngày dòng thác kia hồi sinh, nước từ trên cao mãnh liệt trút xuống rồi nhu hoà dần trong lòng hồ chứa, tĩnh lặng chảy vào kênh mương để dẫn xuống những thửa ruộng bậc thang ngày nay.

Lại nói đến những thửa ruộng bậc thang. Tần gia nói, lúc bọn họ khám phá ra một thế giới như tách biệt với dương gian, nơi này đã có sẵn những thủa ruộng bậc thang, đã được trồng sẵn rất nhiều thảo mộc và cây lương thực, phân chia khu vực rất rõ ràng và không thiếu những ngôi nhà sàn nho nho lưa thưa. Dường như, tất cả những người bản địa trước đó đột nhiên mất tích, họ để lại tất cả những thứ đó, nguyên vẹn không chút hư hao tổn hại. 

Tôi càng nghe càng cảm thấy, thay vì mây tan khói tản, thì dường như khả năng suy diễn của tôi như bị khói bếp hun cho chết sặc. 

Trên đường vào chúng tôi gặp một người đi ngược lại, người ấy trung tuổi, dừng bước một chút cúi chào.

“Tần tộc trưởng, Âu tộc trưởng.”

Tôi vô thức gần như đồng thời gật đáp lại. Được chào hỏi cung kính như thế, quá không quen.

“Tần tộc trưởng, Nhị trưởng lão nói, nếu ngài trở về nhất định phải vào gặp ông trước.”

Tôi ngẩn ra một chút rồi máy móc đáp ứng.

Đó chỉ là kế hoãn binh, đến phòng ốc nào của mình tôi còn chẳng biết, biết tìm lão nhị tròn méo gì đó ở đâu?

Tôi lùi bước cố ý thả chậm tốc độ một chút, mắt lơ đễnh nhìn ngó hai bên thầm quan sát, để Âu Tử Dạ dẫn đường.

Con đường rất thoáng rộng, hai bên tĩnh mịch như tờ, chỉ có tiếng chân của chúng tôi đều đều vang vọng. Hành lang dài xuyên thấu tới của sau, hai bên đầy ắp phòng, trên cánh cửa gỗ đều treo một cái biển nho nhỏ khắc mấy chữ Đại Triện. Không phải nói gì chứ, rất dễ khiến người ta liên tưởng tới không gian khoáng đạt của khách sạn hiện đại đẳng cấp 5 sao. 

Số lượng phòng khá nhiều, đại khái khoảng 20 mà hầu hết đều là phòng ghi “luyện dược” được đánh số thứ tự rõ ràng.

Tôi tò mò thử gõ cửa, bên trong không có động tĩnh gì đáp trả, âm thanh của tiếng gõ trong toà lầu quá mức tĩnh lặng, phá lệ âm vang. Nghĩ chắc không có ai, to gan đẩy nhẹ.

Trong phòng khá lớn, ánh sáng nhu hoà ảo mộng từ những viên đá hấp thụ nhiệt năng từ mặt trời rồi nhả ra hay tán sắc, dìu dịu. 

Trong phòng kê rất nhiều giá đỡ nhưng không đặt sát tường. Trên đặt những chiếc nia chứa thảo dược như đang được hong khô. Những hộc tủ ngăn kéo cao đến ngang ngực, có khắc chữ cho biết bên trong cất chứa thứ đồ gì và cả những kệ đặt vô số cuộn thẻ tre cất cao đến hơn đầu người. Tất cả chúng vây xung quanh lấy một cái bàn gỗ khá dài rộng, trên đặt một số thứ giống như lò đốt hương trầm, còn bày la liệt mấy dụng cụ để cân, đo, giã, nghiền, cắt cùng bình bình lọ lọ.

Tôi lại hiếu kỳ mở thêm một cánh của nữa, cũng không khác gì phòng ban đầu.

Cuối con đường có cầu thang dẫn lên lầu trên.

Vừa lên tầng trên Âu Tử Dạ đã tự động tự tiện mở cửa bước vào.

Đây là một thư phòng cực kỳ rộng lớn, mùi thoang thoảng lãng đãng của Hoàng Hoa Lê quen thuộc lan toả. Toàn bộ đều là giá sách vây lấy một bộ bàn ghế nhỏ, xung quanh đều rất sạch sẽ, không hề dính bụi bẩn. Ở mỗi khu giá sách đặt một miếng gỗ nhỏ nói cho ta biết đây là đám sách ghi chép về thứ gì. Mỗi cuốn sách lại có một miếng gỗ nhỏ lủng lẳng đính kèm, khắc tựa đề tên sách, rất cẩn thận chu đáo.

Cầm thử một cuộn thẻ tre, nâng lên hạ xuống mấy cái ước lượng, nặng chình chịch, nặng chết người cỡ 4 cân. Dùng để làm hung khí phang người, cam đoan đổ máu.

-Làm cái gì thế?

Giọng của Âu Tử Dạ thình lình vang lên khiến tôi giật nảy mình. Ngước đầu nhìn, Âu Tử Dạ đang đứng đợi tôi ở cửa phụ trong phòng. Tôi vội cất lại, nhe răng chạy tới.

Cửa này ngăn với thư phòng bằng tấm vải, bên kia lại là một dược phòng, mùi hương nồng của Hoàng Đàn thân thuộc ập tới, toàn bộ đều là tủ kệ có ngăn kéo chứa dược liệu. Cả căn phòng rộng lớn bỗng trở lên chật chội âm u bởi vô số tủ kệ kín mít che lấp không gian và ánh sáng. 

Trong phòng cũng đặt bộ bàn ghế nhỏ, trên để một đĩa sứ sâu lòng có tay cầm, hẳn là dụng cụ chiếu sáng, nến cổ đại. Nến cổ đại phần lõi xa xưa được chế tạo bằng cách ngâm ruột cây tranh, loại cây này còn được dùng để lợp mái nhà bên trong mỡ động vật như cừu hay ngựa đã nấu chảy. 

-Mặc Minh, trong này.

Âu Tử Dạ lại kiên nhẫn thúc dục.

Tôi nhấc tấm mành che bước vào.

Bên trong đã được thắp sáng, ngọn lửa cháy rất gọn gàng đẹp mắt, cũng không toả nhiều khói hay thứ mùi cay hăng khó chịu.

Đây hẳn là vì, sáp ong. Sáp ong, một chất liệu tiết ra từ ong mật để chúng làm tổ. Có điều đối với thời cổ đại giá cả mật ong còn khá đắt đỏ, tuy sáp rẻ hơn nhưng dùng nó thay nến cũng quá xa xỉ. Hơn nữa hương vị toả ra khá thư thái dễ chịu, dường như có ướp mùi hoa.

Tôi nhìn quanh, đây là một gian luyện dược còn rộng rãi hơn tầng dưới rất nhiều, trên kệ để rất nhiều thảo dược, số lượng phong phú so với tầng dưới chỉ có hơn. Kể cả cái lô đỉnh kia, chỉ nhìn hình thức bề ngoài thôi cũng thấy giá trị đẳng cấp vượt trội. 

Ban nãy Âu Tử Dạ đi trước mở cửa, lên cũng không biết trên cửa ghi gì.

-Phòng này của ai thế? Địa vị chắc không tệ.

-Ngươi nói ngốc cái gì. Còn không phải phòng của ngươi sao? Mau lấy đồ đi.

Đáp án mà Âu Tử Dạ ban cho khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng nhìn thêm mấy lượt. Nói cũng phải, trưởng tộc gì đó ưu đãi không tồi.Nhưng mà câu cuối khiến người ta chân tay luống cuống. Haizz, đồ gì đó vuông tròn thế nào giấu ở đâu là sao tôi biết đây.

Tôi thấp thỏm nhìn về phía Âu Tử Dạ đang đĩnh đạc khoanh tay ôm đồ.

-Nhất thiết phải lấy ngay bây giờ?

-Có gì không tiện?

Nếu khai mình mắc bệnh đãng trí quên mất đồ cất ở đâu được không?

Trong phòng còn có một tủ kệ bày rất nhiều bình bình lọ lọ.

Hay là đặt trong đám đó.

Tôi nhìn trở lại bàn làm việc, cảm thấy nếu quả thật tôi là chủ nhân căn phòng này, nếu cần dấu một món đồ gì đó, vậy sẽ để ở đâu?

Lia mắt, kệ để nguyên liệu rất gọn gàng, tủ bày chế phẩm rất ngăn nắp, nhìn một cái là nhìn thấy hết ngóc ngách. 

Tôi nheo mắt, ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, gõ ngón tay nhịp nhịp. 

Cổ nhân thích dùng nhất là cơ quan. Cơ quan ẩn dấu ở đâu là thuận tiện nhất. Một là thư phòng hai là phòng ngủ. Tôi nhìn về tấm vải ngăn cách với căn phòng tiếp theo. 

-Anh xác định tôi để đồ ở đây?

-Ta không biết, ngươi chẳng phải rõ hơn ta?

Âu Tử Dạ nhướn mày ghét bỏ nói, tôi gật gật xem như hiểu vấn đề. 

Tôi vươn tay định nhấc đĩa nến ra chỗ khác, không ngờ nó lại cứng ngắc. Tim vô thức đập thịch một cái hưng phấn, cẩn thận di chuyển sang bên một chút, quả nhiên làm được, đồng thời âm thanh chuyển động của bánh răng nào đó khe khẽ vang lên. Đĩa nến chuyển động cách vị trí ban đầu độ 10cm thì không nhúc nhích được nữa, cứng ngắc. Sau 1giây yên vị, tiếng “click” kích thích thần kinh vang lên kéo sự chú ý của người ta về phía mép bàn. 

Thì ra có một ngăn chứa bí mật ở ngay cạnh bàn, tôi hăm hở kéo ra, bên trong để một hộp.

Lấy nó ra đóng ngăn kéo lại, dấu vết về ngăn kéo bí ẩn lại hoàn toàn biến mất, căng mắt ra nhìn cũng chẳng thể tinh tương phát giác, như thể đó chỉ là một cạnh bình thường của cái bàn.

Dưới ánh sáng yếu ớt ảo mộng, màu sắc của khối hộp trắng xanh tái nhợt. Cầm nó nên, khá nặng và lạnh, tựa như bằng đá.

Hộp gỗ hình chữ nhật khá mỏng, chỉ độ 5cm dài 20cm rộng 7cm, các mặt phẳng được mài nhẵn mịn đánh bóng loáng, chế tác hoa văn càng nhĩ nhã, là hoa Ưu Đàm bảy cánh quen thuộc. 

Bất chợt dương quang tràn ngập căn phòng, ngước đầu, Âu Tử Dạ đứng xoay lưng, hai cánh tay còn trong tư thế mở cửa sổ.

Tôi bước tới bên, đồng thời mở hộp đá ra, một mùi thơm len vào cánh mũi, vô thức hít thở khiến cả người vừa sảng khoái tỉnh táo vừa lâng lâng thư thái. 

Không hẳn mùi hoa cỏ, càng chẳng phải mùi thức ăn. Gió lồng lộng dù thổi thế nào cũng không thể xua tan tiêu tán, dày đặc vấn vít nơi chóp mũi lại cảm thấy cực kỳ lãng đãng mờ nhạt, cảm giác như không cách nào nắm giữ thấu triệt, càng mải miết hít lấy hương thơm thanh lãnh như có như không vô cùng mê người lại càng bất tri bất giác mà trầm luân hãm sâu.

Bên trong là hai viên thuốc cỡ viên bi ve, không hẳn đen tuyền mà lấp lánh rắc đầy bụi kim tuyến, chỉ là ngân hà giữa trời đêm kia lại xuất hiện một vệt cầu vồng ngũ sắc cực kỳ ấn tượng.

Đan dược có thành phần đá Ngũ Sắc trong truyền thuyết tham gia góp sức thì vật phẩm liệu có thể là thứ bình thường?

Thứ tuyệt phẩm này, rốt cuộc có công dụng gì? Thật sẽ có được tác dụng nghịch thiên như tấm biển hoàng phi đề trước cửa điện, là “Trường Sinh”?

Tôi đóng hộp ngọc lại, ngẩng đầu nhìn phương hướng Âu Tử Dạ đăm đăm dõi mắt trông theo.