Thiên Huyền Địa Hoàng

Quyển 3 - Chương 22: Chưa ăn được cá




Bây giờ tôi mới cảm thấy toàn thân bải oải rã rời, cảm giác như có bao nhiêu khí lực đều đã bị bòn rút cạn kiệt. Đặc biệt lồng ngực đau nhức buốt tận óc, mỗi khi hít thở tựa như một cực hình tra tấn. Chắc trông tôi giờ thê thảm cũng không kém cạnh con cá rồng thoi thóp bên cạnh.

Cá rồng là các loài cá nước ngọt sơ khai và không tiến hóa gì nhiều kể từ thời khủng long còn tồn tại trên trái đất. Nó vẫn là thích hợp với môi trường ấm áp khí hậu nhiệt đới, là loài săn mồi tầng mặt nước mạnh mẽ, chúng có khả năng phóng lên không trung để đớp mồi. 

Nên cũng hơi lấy làm khó hiểu trong môi trường giá lạnh khắc nghiệt thế này ăn cũng chỉ là đám tôm nhỏ xíu chẳng bõ dính răng người, thì làm thế quái quỷ nào lại biến dị to lớn tới mức không tưởng? Trên thế giới dường như cũng chưa từng ghi nhận con cá rồng nào đạt 2m ngoài tự nhiên.

Loài này chia làm 4 loại: bạch long là cá thể đột biến gien ngàn con có một, tựa như bệnh bạch tạng ở người hay ở hổ hoặc cá sấu. Con cá đắt nhất thế giới là cá rồng Platinum, từng được bán với giá trên trời tới 400.000 USD tương đương một chiếc siêu xe thể thao.

Xếp đầu bảng về độ đắt tiền và quý hiếm là huyết long thân đỏ tươi tựa máu nhuộm mang cảm giác tràn ngập huyền bí, tiếp theo là kim long hùng vỹ toàn thân giống như thỏi vàng di động. 

Cá rồng là loài sống đơn độc, có thể lên tới 50 năm, giới thương nhân có máu mê cá cảnh thường rất ưa chuộng, cho rằng chúng mang lại may mắn tài lộc cho sự nghiệp kinh doanh vì thế không ngừng săn mua, đẩy giá trị cá rồng xếp vào hàng khủng nhất châu Á.

Tôi ngồi trên phiến đá bên đống lửa nhìn lão bà loay hoay xử lý con cá khổng lồ. 

Nhật Bản là nơi có nhiều phương pháp bảo quản cá được ngư dân nhiều nước trên thế giới học hỏi, đánh bắt cá rồi ướp nước đá chỉ là cách làm hỏng chất lượng thịt cá. Khi bạn bỏ cá vào nước đá, áp lực thấm lọc sẽ hút chất lưu cơ thể của cá ra ngoài do độ mặn của chúng là 0.9%, nước ngọt là 0%, điều này khiến thịt cá sũng nước giảm độ thơm ngon và nhanh hỏng. 

Để đảm bảo con cá giữ được hương vị tươi ngon trong thời gian dài hơn bình thường, sau khi khiến nó an tĩnh thì một trong các phương thức là kết thúc đời sống nó ngay lập tức bằng cách đâm vật nhọn vào não, vị trí ngay phía trên và giữa hai con mắt. 

Cách đơn giản nhất để định vị não chúng là kéo hàm dưới mở ra, cạnh của hộp sọ lộ ra ngay phía hàm trên. Dùng que nhọn đâm xuyên vào phần lõm ngay bên cạnh hộp sọ về phía xương sống, chúng sẽ biểu hiện giống như bị điện giật. 

Nhưng hiển nhiên lão bà không dùng cách này, bà ấy cần chính là lấy hết máu ra khỏi cơ thể chúng. Máu là nguồn gốc gây ra mùi hôi tanh, cũng là nơi sản sinh vi khuẩn. Thường chúng có bốn lớp mang ở mỗi bên, đưa lưỡi dao vào mang thứ ba thứ bốn và cắt về phía miệng cá làm đứt mạch máu. Mang là nơi máu cá tiếp nhận oxy, nếu cắt chuẩn xác máu sẽ ra rất nhiều.

Máu cá được bà ta trữ trong những ống tre trúc, nhưng hiển nhiên lượng máu của con bạch long lẫn con kim long do Ưu Đàm mang lên vượt quá số lượng ống tre trúc lưu trữ, còn lại bao nhiêu chảy lênh láng xuống đất tôi để Hắc Hồn thanh lý. 

Sau khi xử lý cá xong cũng cần trữ đông ở nhiệt độ 5-10 độ C. Nhiệt độ thấp hơn chỉ làm thịt cá bị co lại đẩy nhanh tiến trình lão hóa và chuyển sang quá trình phân rã. Rất may thời tiết mùa xuân trên núi cao vừa vặn thích hợp bảo quản.

Lão bà dứt ra một ít vảy cá to đùng. Vảy của nó có khác gì tấm khiên lá chắn, con dao của lão bà cũng chẳng phải loại chuyên dụng để mổ cá lớn, không loại bỏ ít trướng ngại vật khó lòng mà thành công.

Bà ấy hai tay vận lực dùng mũi liềm cắm sâu xuống rồi rạch một đường dài, bắt đầu cẩn trọng mổ xẻ thịt cá.

Trong khi bà ấy tay lọ mọ, miệng thì nói tôi đi kiếm chút tre trúc để làm vật liệu xiên thực phẩm. Tôi hiện rất mỏi mệt, nâng tay chống cằm lơ đãng nhìn lầm bầm bảo Ưu Đàm đi.

Ưu Đàm có chút tần ngần lưỡng lự. Lão bà lại oang oang nói tôi kiếm chút cành khô về cho vào thêm ba đống lửa, chuẩn bị nướng cá. 

Tôi miễn cưỡng đứng lên, vỗ vai bảo Ưu Đàm chịu khó đi một mình một chuyến, hứa hẹn sẽ cho nó ăn thoả thuê nứt bụng.

Ưu Đàm mau mắn dảo bước, xem tôi có tài cán cỡ nào lại thu nhận hai tên có thể dùng thức ăn dụ dỗ? 

Bạch Ngân mang siêu nước đã được để nguội bớt một lúc, không có chén tôi đành uống bằng nắp. Khẽ đưa lên mũi gửi, dễ dàng cảm nhận mùi chè xanh thơm nồng lướt qua, nhấp một ngụm nhỏ giữ lại trong miệng rồi mới nuốt xuống, toàn thân chợt ấm áp dị thường. 

Vị chát đọng trên đầu lưỡi, thoảng chút ngọt nằm trong cổ họng, dùng dằng mãi không tan trong miệng làm người ta không thể ngừng thưởng thức, thở ra một hơi thoải mái vị chà liền theo đó lan toả. 

Tôi từ tốn uống từng chút một như nhấm nháp cam lộ, dòng nhiệt lưu cứ thế tuần tự nhẹ nhàng vỗ về từng thớ cơ từng tấc da. 

Nhìn chén nước chỉ có màu xanh rất nhạt, nhưng khi uống lại thấy hương vị đậm đà đặc biệt, cứ ngọt mãi ở cuống họng khiến người ta lưu luyến vấn vương, so với các loại trà danh tiếng thượng đẳng khác với tôi chỉ có hơn. 

Uống được một lượng lớn, tôi như cảm thấy sinh lực cũng theo đó kéo trở về mới đứng dậy cùng Bạch Ngân thu gom cành củi.

Thật thà mà nói củi khô cũng chẳng dễ kiếm. Cành tự gãy vốn không có, cành thấp ở gần trước đó sớm đã bị chúng tôi hốt một mẻ. Bây giờ phải đi xa một chút, tôi bảo Hắc Hồn bay lên cao bẻ gẫy một ít, chúng tôi ở dưới lượm nhặt.

Tôi mơ hồ cảm thấy Hắc Hồn có chút không thích hợp, trước đây nó chưa từng ở bên ngoài quá lâu như lúc này.

-Bạch Ngân này lúc trước cô từng nói “Oán Nhai là một loại hố đen chuyên hút oán khí người chết ăn linh hồn tà ác ô uế để bảo trì hữu hình. Huyệt tập hợp Oán Nhai, mà nhiều Oán Nhai chính là Hắc Hồn?”

Bạch Ngân gật gật. Tôi bổ sung thêm.

-Nhưng từ đầu Hắc Hồn đến tận bây giờ vẫn luôn ở trong tình trạng vô hình...Nó thật là hình thái tiến hoá cấp cao hơn của Oán Nhai?

Bạch Ngân ngây người một chút rồi nhe răng cười trừ, ngón tay xinh đẹp gãi nhẹ bên má.

-Cái này...quả thật có chút bất đồng ngoài sở liệu...Chỉ còn cách chờ ngày nào đó nó thu thập đủ năng lượng, lúc biến thân hoàn chỉnh mới xác định được chính xác hơn.

-Cô biết truyền thuyết “Long sinh cửu tử” không?

Bạch Ngân lại gật gật, dường như chưa hiểu lắm ẩn ý sâu xa của tôi.

-Là chín loài thần thú nhưng có bề ngoài không giống rồng? Gồm Phụ Hí, Li Vẫn, Bồ Lao, Bệ Ngạn,Thao Thiết, Bá Hạ,Nhai Tệ,Toan Nghê,Tiêu Đồ?

Tôi ngước đầu nhìn đăm đăm Hắc Hồn.

-Trong truyền thuyết Hiên Viên đại chiến Xi Vưu, Xi Vưu bị trảm đầu rơi xuống hóa thành con ác thú. Sơn Hải Kinh miêu tả con thú này như sau: Hình dạng giống như dê nhưng mặt người lại có thêm cặp mắt ẩn ở dưới nách, răng nanh sắc bén như hổ báo nhưng móng vuốt lại tựa con người, cất tiếng như trẻ con để dụ dỗ con mồi rồi ăn thịt. 

Bạch Ngân cũng chăm chăm nhìn Hắc Hồn, môi đỏ mọng mấp máy.

-Dương Dương, anh là đang ám chỉ Thao Thiết? Một trong tứ đại hung thần thời thượng cổ độc ác và tham ăn? Là một sinh vật thấy gì cũng có thể nuốt trôi, bởi vì ăn quá nhiều mà chết no?

Nói đến câu cuối chợt Bạch Ngân có chút muốn phì cười. Tôi quay đầu nhìn cô, mỉm cười nhận định. 

-Không sai!

Chúng tôi ba người ôm ba bó củi lớn trở về, lại di chuyển ba đống lửa lại gần nhau hơn tiếp theo mới thêm củi đốt, xong việc vừa ngẩng đầu nhắc đến Ưu Đàm vừa vặn nhìn thấy nó vác theo một đống lớn tre trúc dài ngoằng. Ở trong đám cây rừng tối đen rậm rạp toàn thân Ưu Đàm phủ lớp bụi kim tuyến mê ly bay lượn thật chẳng khác chi một vị thần hạ phàm.

Lão bà chỉ mổ xẻ một con còn một con vẫn nằm nguyên vẹn một chỗ không đả động. Một con nặng cả tấn, không tính Hắc Hồn và Bạch Ngân, bốn người có thể trong một lúc ăn hết không?

Lão bà cắt thịt cá ra thành từng khúc dài nửa mét, sau đó chúng tôi tự động dùng thân tre trúc mảnh mai mà dẻo dai xiên vào đem huơ lửa nướng. 

Đột nhiên Ưu Đàm như sực nhớ ra vấn đề, lúc này mới nói cho tôi hay ban nãy đi tìm tre trúc tình cờ nhìn thấy một đám người. 

Tôi liền đưa xiên que cho Bạch Ngân, cô hai tay nướng hai xiên cá mỗi bên nặng cỡ 3kg, Ưu Đàm đang chú mục cực kỳ hai tay cầm 6 xiên lật lên lật xuống, với một đứa trẻ tám tuổi phải dùng hai tay mới nâng đỡ được một que.

Tôi bảo Ưu Đàm ở lại còn mình cùng Hắc Hồn đi về hướng nó chỉ điểm.

Tôi đi một lúc thì dừng lại, hít sâu thở đều một chút rồi bạo phát Niệm để chúng lan chàn dò tìm thông tin.

Khí của bản thân phát tán ra ngoài tác động tới cỏ cây vạn vật rồi thu tín hiệu về báo cho chủ nhân biết, như từng vòng sóng nước lan toả trên mặt hồ bất tận nối tiếp, cho đến khi năng lực bị hạn chế bởi khoảng cách thì dừng lại.

Ở hướng đông nam độ 500m có một nhóm người, thật ra tôi cảm thấy sinh khí chỉ có một, số còn lại không dám chắc có phải hay không?

Nhưng ngay khi định rút lui ánh mắt của đối phương đột ngột chuyển hướng thẳng nhìn về phía tôi. Đôi mắt màu tím mỹ lệ bí ẩn lại hung hiểm sắc bén, vượt qua phạm vi không gian trắc trở thấu thị tới mục tiêu.

Tôi có chút giật mình hoảng hốt kinh nghi, cảm tưởng đã bị kẻ kia phát giác. Ngay giây sau khí của tôi tan loãng đi, hình ảnh cuối cùng ghi nhận được là nụ cười thâm thuý có chút bỡn cợt có chút nham hiểm.

Kẻ này tôi từng gặp thoáng qua một lần, chưa chân chính giao đấu nhưng kẻ đi bên cạnh thì được thưởng thức rồi. 

Tôi tức khắc tăng tốc. Tên này đã ở đây vậy tên Công Du Giám Binh kia đang ẩn núp ở chốn nào?

Lúc đánh nhau với con Thi Tiểu Cốt tôi không có ý định dùng điện công kích bởi vì không đủ tự tin. Trước hết thứ năng lực này không phải do tôi phát hiện mà là người khác nói ra, khiến tôi hoang mang khó hiểu. 

Sau đó vì một lần tay ướt cắm điện sạc pin cho điện thoại, trơ mắt nhìn luồng zích zắc xanh chói xoẹt xoẹt chạy vào đầu ngón tay hồi lâu cũng không buồn dứt ra, cả cơ thể như chẳng có vấn đề gì đến khi ấy mới bắt đầu tìm hiểu.

Thời gian luyện tập mới gần đây chủ yếu là điện hút vào dự trữ thì nhiều nhưng khi “Phát”lại không ổn định, khả năng kiểm soát kém lúc mạnh lúc yếu, lúc trúng lúc trật chỉ giỏi phá hoại, hiển nhiên do thiếu kinh nghiệm do thiếu người chỉ dạy, vẫn là tự mày mò nghiền ngẫm.

Tôi nhớ lúc mới vào trại tù bị cai ngục chích cho không ít lần, cơ thể chịu tổn thương rõ ràng giống như bao người bình thường khác, không biết từ lúc nào vì nguyên nhân gì thay đổi? 

Phía trước xuất hiện mấy bóng đen lướt ngang qua, tôi dừng lại ẩn thân, còn Hắc Hồn hung hăng lao ra cứ thấy thứ gì chuyển động là há mỏ đớp.

Nó tựa như một con hắc mãng xà, khổng lồ to lớn lại nhanh nhẹn chẳng khác gió lùa, nhún nhảy nơi này sục sạo nơi kia dũng mãnh không cách gì ngăn cản.

Miệng há lớn và đen ngòm sâu thăm thẳm, hễ cắn nuốt được thứ gì rồi là con mồi chẳng cách nào ngọ nguậy thoát ra nổi, thật không khác gì một lỗ đen hung hiểm tàn bạo. 

Bất chợt trước mắt hiện lên tia sáng quỷ dị rất gần, toàn thân tôi vô thức sởn gai ốc, cơ thể tức thì bắn đi như viên đạn.

-Phản xạ tốt đó! Cốt khí so với ngày xưa ổn định vững chắc hơn.

Một giọng con trẻ trong trẻo dội tới, thong dong lãnh tĩnh.

Tôi vừa nhảy ra khỏi chỗ trú ẩn, một thứ khác vừa vặn vung hung khí ập tới. Đưa tay đỡ vội mắt thoáng thấy là cán quốc đất, chân tung đá khiến thứ đó đập vào thân cây rồi nó lắc lư như không việc gì đứng dậy. Hắc Hồn như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, chẳng biết từ nơi chốn nào, như thể giữa lưng chừng màn đêm chui ra một ngoạm nuốt chọn con mồi ngơ ngác.

-Hình như ta đã từng khuyên cậu không nên dính líu sâu việc này.Nhưng chuyện chúng ta gặp lại nhau lần nữa chứng tỏ cậu đã không còn đường lui.

Giọng già nua khác thình lình vang lên phía sau khiến tôi giật thót tim. Hai bên thân đồng thời nhiều thêm vài tia sáng kỳ dị như sợi thép xé gió xoẹt tới. Tựa như trận bạo phong rét thốn tận óc mang theo hơi thở tử thần đoạt mệnh, vô hình chồm tới. 

Tôi thần tốc nhảy cóc bật liên tiếp ra xa, trốn tránh lượn vòng sau đám cây cổ thụ, sau lưng vang lên tiếng gió êm ru nhẹ lướt nhưng gắt gao đuổi theo ráo riết và cả tiếng thương tích chúng để lại trên những thân cây.

Vừa chạy hộc tốc né đông né tây vừa âm thầm ngưng tụ hai quả cầu điện nho nhỏ như quả bóng tennis. Tôi quay phắt lại quả nhiên thấy đám dây rợ đen như hắc ám lại ánh lên tia sáng như sương giá kết tụ. 

Bắn ra quả đầu trúng, một tiếng nổ âm vang khiến thứ đó co lại, quả thứ hai trượt nhưng cũng khiến nó e sợ chùn bước.