Tôi mỉm cười gật nhẹ, thật muốn ẵm tiểu sư cọ này, cũng muốn nựng con hổ chibi kia.
Trên người nhóc con Vũ Linh có một tầng hào quang nhàn nhạt lan tỏa, mỏng manh như sinh mệnh, yếu ớt như sự sống. Tuy nhiên là một màu trong xanh thanh khiết như da trời, an tâm mà bình dị, cảm giác tựa, nói sao nhỉ, một thiên thần đầu thai?
Đột nhiên tay áo giật giật, cúi xuống, Ô Nha ngước nhìn, biểu tình hờn dỗi. Tôi xoa đầu bế bé lên, để hai đứa trẻ đối mặt với nhau.
Chúng tôi lại ngồi xuống hàn huyên thêm một lúc nữa. Được biết Vũ Linh là sinh thiếu tháng, từ nhỏ đã hay ốm đau. Được 4 tuổi thì mẹ mất, ở với bố thêm một năm thì gởi vào chùa Thiếu Lâm.
Chùa Thiếu Lâm ở Tung Sơn Hà Nam vốn cũng là nơi Tư Đồ và Cung Trường Lĩnh theo học thủa bé, vào đó rèn luyện sức khỏe, tu dưỡng nhân tâm. Có điều tính cách Tư Đồ và Cung Trường Lĩnh hồi nhỏ so với bây giờ rất khác biệt.
Hồi nhỏ Tư Đồ ranh ma hiếu động, chân tay lanh lợi, mồm mép linh hoạt, cả ngày lấy thú vui tiêu khiển là chọc phá đùa giỡn từ tiểu sư đến đại sư, không hôm nào là không gây họa, nháo loạn ầm ĩ.
Tuy gã quậy cho gà bay chó sủa nhưng không phải kẻ vô pháp vô thiên, bản tính ngay thẳng lại tiếu ý đầy mặt, dám làm dám nhận, dù sao cũng chỉ là chuyện con nít tranh chấp ganh đua, người gai mắt hắn có mà người xem trọng kết giao cũng có.
Cung Trường Lĩnh là em họ, kém một tuổi, bản tính nhường nhịn rất sợ mấy chuyện thị phi, luôn phải chạy theo sau hoặc í ới khuyên can hoặc cúi đầu nhận lỗi thay, thậm chí cam nguyện cùng chịu phạt cùng.
Bọn họ ở trên núi học 10 năm, đương nhiên sẽ kết thân được khối người, tình tính uốn nắn dần thay đổi, trầm ổn mà nội liềm. Trong số đó có một người về sau không hoàn tục mà tiếp tục ở lại học phật thư lấy pháp danh Vô Ngã.
Ngày Tư Đồ Vũ Linh đầy tháng, Vô Ngã tới thăm, nhìn sắc mặt mẫu tử nhà Tư Đồ, kéo chủ nhà ra chỗ vắng vẻ, phán một câu. “Trong vòng 4 năm nữa Tư Đồ phu nhân sẽ tuyệt mệnh. Trưởng tử cũng không sống quá 10tuổi.”
Tư Đồ biết từ khi sinh con đầu lòng, sức khỏe của vợ càng lúc càng kém, nhưng bảo vì thế mà mấy năm nữa dời xa nhân thế, có đánh chết gã cũng phải gào toáng lên lấn át lại.
Dù được tẩm bổ bằng các loại thực phẩm chức năng đắt đỏ, bốn năm sau mẹ của Vũ Linh vẫn suy nhược tạ thế, từ đấy Tư Đồ không màng ngó ngàng đụng chạm đến bất cứ chuyện gì. Công việc từ lớn đến nhỏ đều do một tay em rể là Cung Trường Lĩnh tiếp quản, Tư Đồ chỉ có mỗi một việc là cả ngày nhìn ngắm cậu con trai để có thêm hi vọng và động lực sống tiếp.
Một năm sau Vô Ngã tới đón Vũ Linh vào chùa, sức khỏe của cậu bé rất tệ, leo lắt như ngọn đèn trước gió. Dù không muốn xa con trai nhưng để thay đổi tình hình, dù chỉ một chút thôi khả quan hơn, gã đành cắn răng chịu đựng.
Vô Ngã nói, Vũ Linh phải sống trong chùa hết 17 năm mới được hoàn tục xuống núi. Trong thời gian tu hành phải tuân thủ nghiêm ngặt mọi nội quy, mỗi năm chỉ được về thăm người thân vào dịp Tết Nguyên Đán ít ngày.
Trong khi đám người lớn nói truyện, hai đứa trẻ ngồi im trong lòng bố, tuyệt chưa nói với nhau được câu nào.
Ô Nha ngoan ngoãn giương mắt quan sát tiểu sư cọ, có yêu thích ngưỡng mộ, có cả nghen tị đố kỵ. Tư Đồ Vũ Linh vuốt ve thú cưng của nhóc ta, hoặc yếu đuối phản kháng khi bị người thân trêu trọc quá đà, nhưng mà cái kiểu chống đối như thế trong mắt người ta chỉ thấy dễ thương không chịu nổi, lại muốn khi dễ tròng ghẹo.
Thỉnh thoảng nó nhìn tôi, có phần sợ hãi, như thể thấy thứ gì đó rất đáng sợ. Hoặc không chịu nổi cái nhìn soi mói của Ô Nha mà lén lút nhìn lại, đôi mắt thiên chân vô tà trong veo như mặc ngọc, có phần sợ sệt nghi kỵ.
Nhưng mà nhiều hơn cả là nhìn về phía Ưu Đàm, có tò mò nghi hoặc, có hấp dẫn muốn làm quen. Mỗi lần như vậy Ô Nha lại vươn nắm tay nho nhỏ, muốn bắt thứ bụi lân tinh lấp lánh như đom đóm, như kiểu khoe khoang ta đây được sờ vào nha.
Tôi thầm nghĩ, nếu Ô Nha không vì vấn đề ác mộng mỗi tối quấy nhiễu thì cho vào chùa tu cùng Vũ Linh cũng rất tốt. Có khi được cao tăng đắc đạo hóa giải hắc ám, không khéo vào đó lại yên ổn ngủ ngon.
Tư Đồ nói cấp cho tôi một khoản chi tiêu chỉ là nhấc tay chi lao, có điều, cần tôi bán chút nhan sắc.
Tôi có chút chột dạ, bán “nhan sắc” là làm cái quỷ dị gì?
Tư Đồ cười hăng hắc, bồng Vũ Linh đứng lên, nói chúng tôi cứ chậm chãi bàn bạc, còn gã cùng bảo bối về phòng hàn huyên tâm sự.
Ô Nha thế mà lại tụt khỏi lòng tôi, ôm lấy Bông Tuyết, nói một tiếng muốn đi cùng. Tôi có chút kinh ngạc, Tư Đồ chỉ ha hả cười thoải mái, thân thiện dắt theo bé.
Cung Trường Lĩnh lật giở tư liệu gì đó, nhìn tôi một chút, cúi đầu nói.
-Quay một clip quảng cáo cho hệ thống giải trí của Ruby, kỷ niệm 10 năm hoạt động, chủ đề “Tình yêu”.
Cung Trường Lĩnh nói xong ngẩng lên nhìn vẻ mặt đờ đẫn của tôi, bổ sung tiếp.
-Chuyện này kỳ thực rất đơn giản, một kẻ gà mờ như cậu cũng có thể diễn tốt.
-Diễn?
Tôi mấp máy môi, có chút mê man.
-Tôi sẽ đưa cho cậu xem trước nội dung cảnh quay. Cứ từ từ nghiền ngẫm, trưa mai mới diễn.
Nói xong gã đưa cho tôi một xấp giấy kẹp, bên trong ghi một loạt gạch đầu dòng. Các cảnh quay chia làm ba giai đoạn.
Giai đoạn 1 diễn ở vũ trường tầng dưới, cảnh nam nữ chính lần đầu gặp nhau giữa chốn đông người, vừa nhìn đã thấy hợp nhãn liền không ngừng liếc mắt đưa tình. Cảnh hai diễn ra ở nhà hàng, khung cảnh bữa ăn dưới ánh nến lãng mạn cùng dàn nhạc công réo rắt phụ họa, nói cười tình tứ. Cảnh ba diễn ra trong phòng khách sạn, chuyện trò thân mật.
Tôi lập tức lắc đầu đẩy đám giấy trở lại.
-Không được, thà mấy người thuê một diễn nam hạng 3 còn đóng tốt hơn tôi.
-Nhóc, cái chính đây là cậu đi làm trừ nợ. Không có quyền kêu ca phàn nàn. Nhìn tiếp đi.
Cung Trường Lĩnh đẩy đám giấy lại, tôi miễn cưỡng nhăn nhó lật giở.
Đột nhiên Ưu Đàm giật giật tay áo, rồi chỉ trỏ, tôi nhìn theo hướng đó, liền thấy một cặp trai gái đang ngồi ăn uống. Bàn kê cách một bàn, âm thanh cũng khá nhỏ nên không biết bọn họ nói gì với nhau nhưng xem chừng khá vui vẻ. Anh chàng có vẻ hơi nhiều tuổi so với cô gái, cũng có ngoại hình chẳng bắt mắt bằng, có điều nhìn cách ăn mặc thì thấy khá có tiền của.
Tôi chẳng hiểu gì quay lại nhìn Ưu Đàm, trong đầu vang lên loạt âm thanh nhiễu sóng, sau đó tầng sóng bắt đầu xắp xếp ổn định lại.
-Gì thế? Thích mẫu con gái như vậy? À, món đó hả?
Bọn họ ăn thứ gì đó trong ly cao miệng rộng, xúc bằng thìa. Tôi cũng không rành vấn đề ăn uống lắm nên mù tịt. Đưa mắt nhìn Cung Trường Lĩnh, gã đang nghịch cái bật lửa màu trắng bạc, sáng bóng, có lẽ là bạch kim đi, khắc nổi lên một con ngựa thiên thần ở cạnh sườn, hai cánh thì vươn hai mặt bên. Gã liên tục mở ra đóng vào cái nắp, lửa phụt lên phụt xuống, có chút mất hồn khi nhìn vật phẩm. Tôi khẽ gọi, gã ngẩng nhìn. Tôi hỏi họ ăn thứ gì, gã thờ ơ liếc nhìn, quay lại nói.
-Đó là bánh flan.
Dứt lời gã vươn tay búng “tách” một cái, một nhân viên nhanh nhẹn bước tới, Cung Trường Lĩnh kêu ba suất bánh.
Tôi nói một tiếng cảm ơn rồi cúi đầu nhìn tư liệu.
Trang dưới ghi tên đạo diễn, quay phim, trang điểm, thiết kế này kia nọ. Tôi dừng lại ở cái tên: Mai Linh Lan. Một cái tên nữ rất mỹ rất thanh khiết. Lật giở tiếp trang bên, in mấy tấm ảnh về một cô gái, khoảng hơn 20, mang vẻ đẹp sắc sảo mà đằm thắm.
Mỹ nữ trong ảnh chụp ở nhiều góc độ, nhiều trang phục nhiều bối cảnh khác nhau, nhưng chung quy đều toát lên thần thái vừa yêu diễm vừa cao sang, quả rất thích hợp để đóng vai tiểu thư gia thế, ăn chơi hưởng lạc.
Lật sang trang nữa là loạt ảnh một nam nhân tên Hồng Công Dã. Nam nhân này khoảng gần 30, mặc đồ Âu phục thì phong độ tuấn tú, khí chất doanh nhân thành đạt, mặc đồ đời thường giản dị thì hào hoa tuấn lãng, đích thực đứng cùng một chỗ với cô gái phía trên vô cùng hòa hợp.
Tôi không hiểu hỏi.
-Ơ, không phải có nam diễn rồi sao? Cũng không ghi cần thêm diễn phụ.
Cung Trường Linh bật lửa hút điếu thuốc, không nhanh không chậm nói.
-Cậu có nhận ra hai người bọn họ không?
Tôi lắc lắc đầu, tôi ít khi xem phim hay nghe nhạc, chỉ một vài mỹ nữ hoặc nhạc phẩm đúng gu thì để ý, còn lại đa phần không quan tâm.
-Cách đây mấy hôm, vị tài tử nổi tiếng xui xẻo này đã chết.
Ồ, thì ra là thế nên mới cần người thay. Cung Trường Lĩnh thở ra làn khói xám nhạt, bổ sung thêm.
-Giới báo chí đăng tin chết do suy tim nhưng tôi không tin. Liền nhờ người xâm nhập vào mạng lưới hồ sơ của cảnh sát, tìm ra nguyên nhân đích thực, là chết do chứng phong khi đang hoan lạc.
Tôi há hốc mồm trợn mắt, ngoáy ngoáy lỗ tai, phải nghe nhầm không?
-Tuy nhiên, điểm kỳ quái ở đây là, cái chết cô độc trong khách sạn, cảnh sát đã điều tra kỹ càng, không có bất cứ một ai khác ở bên cạnh anh ta vào thời điểm đó, camera giám sát ngoài hành lang cho thấy không có dấu hiệu người đột nhập hoặc rời đi...trên tay quả thật dính rất nhiều tinh dịch, nói cách khác, là anh ta tự sướng tới chết.
Cung Trường Linh rít một hơi dài, đầu lọc cháy quá nửa, rót trà vào chén thêm, nâng tách uống, mới tiếp.
-Có lẽ sợ cái chết khiếm nhã như thế ảnh hưởng tới ấn tượng trong fan, nên phía quản lý nhờ cảnh sát che dấu.
Nhân viên bưng bánh ra, lần lượt đặt lên bàn cho ba người. Bánh hình tròn to bằng nửa cái chén ăn cơm, vàng óng ánh, xung quanh dưới nước xốt màu caramen. Xúc một thìa ăn thử, thơm ngọt vị đường trứng, ngăm đắng chút càphê, béo ngậy và trơn mượt tan trong khoang miệng, ăn một miếng lại muốn múc ăn thêm.
-Anh ta một năm trở lại đây rất được đám fan nữ hoan nghênh. Từ khi hợp tác làm ăn với Tào Phi Điện, là vị đạo diễn, nhà sản xuất nhà biên kịch trẻ tuổi nhưng tài năng, tên tuổi của Hồng Công Dã mới vụt tỏa sáng, trở thành diễn viên hạng A.
Có điều nhắc tới cái chết có điểm kỳ quái kia, thì một tháng trước, Tào Phi Điện đó cũng không may mắn phải ra đi trong tình trạng tương tự, tại nhà riêng, chứng thượng mã phong, mà không cần tới đối tác nào giúp sức.
Tôi mím mím môi, nén cười. Thực sự không thể tưởng tượng nổi, làm sao mà tự an ủi bản thân lại có tác dụng kích thích tới mức đó, hay là dùng thuốc quá liều?
Cung Trường Lĩnh vẩy điếu thuốc vào gạt tàn, thong thả nói tiếp.
-Bên pháp y kết luận, không thấy dùng bất cứ chất gây ảo giác hay hưng phấn nào. Còn cô gái này, tuy kinh nghiệm diễn xuất lâu năm nhưng vẫn mãi lẹt đẹt ở hạng 3. Ba tháng trở lại đây, sau khi diễn vai nữ chính trong một bộ phim điện ảnh thì vụt nổi tiếng.
Một tháng trước chúng tôi có dự án quay video nên đã hợp tác với một công ty truyền thông tìm diễn viên. Nữ diễn viên mới nổi kia chính là hay tin chủ động ứng cử. Tôi cảm thấy hình tượng của cô ta cũng rất phù hợp lên không có vấn đề gì. Chỉ là Mai Linh Lan lại nói muốn diễn cùng Hồng Công Dã, đó là diễn viên có tiếng tăm, giá cả đương nhiên cao hơn cả.
Cung Trường Lĩnh dúi đầu lọc vào gạt tàn, bắt đầu ăn bánh.
-Cô ta lại nói sẵn sàng nhận nửa giá. Tôi cảm thấy hiếu kỳ, cô ta lại thẳng thắn thừa nhận, bởi vì hâm mộ Hồng Công Dã, muốn cùng anh ta diễn chung mà chưa có cơ hội nào. Xem ý tứ rất tha thiết mong đợi.
Bên truyền thông gọi điện hỏi quản lý của Hồng Công Dã, ban đầu không nhận, này cũng dễ hiểu, anh ta giờ là một trong những diễn viên nam được mời chào săn đón nhất, lịch làm việc kín mít, làm gì có chuyện giành thời gian cho cái clip nhỏ nhoi.
Chẳng ngờ về sau lại đổi ý, nhận, có điều ngày khởi quay phải dời tới cuối tháng. Chúng tôi cũng không nóng vội gấp gáp. Chính là không ngờ, còn mấy ngày nữa thì anh ta lại bỏ mạng tức tưởi như vậy...
Cung Trường Lĩnh dùng cái thìa chỉ chỉ tôi.
-Vì thế cho nên, cậu nhận vụ này đi.
“Vì thế cho nên” cái con khỉ khô? Nhờ một kẻ không chuyên như tôi múa máy nửa vời trong một clip dành để kỷ niệm 10 năm thành lập của một hệ thống nhà hàng giải trí tầm cỡ, hai tên này nghĩ cái mốc gì? Hừ, tùy tiện tìm một người trong nghề cũng hơn đứt tôi. Cầm chân tôi nán lại cho đám Miêu Tộc tới củ hành?
Còn nữa, đã nói quá nhiều chuyện ngoài lề rồi? Rõ ràng là định nhờ vả tôi gì đó. Mụch đích cuối cùng là quỷ quái gì?
Tôi nhìn híp mắt Cung Trường Lĩnh.
-Nói huỵch toẹt ra đi, tiết lộ thông tin nhiều thế là muốn tôi tra cái gì?
Cung Trường Lĩnh chợt cười cười, ăn nốt miếng bánh cuối cùng trong ly. Tôi bất chợt thấy ớn lạnh, thăm dò.
-Cảnh sát còn xếp án vào kho thì tôi làm được trò trống gì? Mấy người muốn chơi trò trinh thám thì tìm người khác đi. Hơn nữa Hồng Công Dã chết rồi, Mai Linh Lan hẳn rất choáng váng, cô ta chờ mong được đóng cặp cùng anh ta tới vậy mà. Giờ tôi thay thế, cô ta không rút lui? Cũng không có yêu cầu gì về bạn diễn?
Cung Trường Linh lắc nhẹ, lại bật lửa hút thuốc.
-Cô ta không rút lui, cũng không đòi hỏi gì hết. Sáng mai sẽ tới như lịch hẹn.