Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 93: Là hắn




Góc nhìn của máy quay, là từ trên cao, dĩ nhiên, khung cảnh là một căn phòng có treo duy nhất một ngọn đèn tròn sợi tóc nhu hòa lan tỏa thứ ánh sáng trầm ấm. Cái bóng đèn, không biết là do cơ quan nào tác động, lại như quả lắc, chẳng chịu im lặng đứng yên, mà cứ không ngừng lắc lư trái phải, nhẹ nhàng luận động theo quán tính, phát ra âm thanh nho nhỏ kẽo kẹt 1-2, 1-2.

-mà khoan.

Phong Linh đột ngột bấm tạm dừng, để điện thoại ra xa, quay đầu nói với Thiên Hương.

-cô tốt nhất đừng xem, hơi nhạy cảm tí.

Thiên Hương đơ một giây, mắt sắc bén liếc Phong Linh, hừ mũi, lạnh nhạt nói.

-chú nói lạ, tôi đây đã 20, thừa tuổi xem những thứ gán mác 18+. Bật bật, tôi đây có phải hoa trong nhà kính mong manh dễ đổ vỡ đâu, còn có cái thể loại nào chưa từng thưởng thức?

- thế lát đừng có giận cá chém thớt.

Thiên Hương bực bội, lạnh lùng hừ mũi.

-tôi đây công tư phân minh, chú lại xếp tôi vào cái loại não phẳng thế sao?

Phong Linh chép miệng, đành bấm xem tiếp.

Khu vực chiếu sáng không được rộng lắm, đường kính 4m, ngoài phạm vi đó, xung quanh bắt đầu trở lên dần mờ như phủ một lớp sương đêm, song vẫn có thể nhìn ra, trên những bức tường, có treo rất nhiều, rất nhiều nữ nhân, bọn họ toàn bộ, toàn bộ đều là khỏa thân.

Trên cơ thể gầy trơ xương, dựa vào thị lực của tôi, dễ dàng nhìn ra, những dòng máu đỏ lòm vẫn đang chảy xuôi theo tới bàn chân, nhỏ giọt xuống nền đất lạnh buốt. Âm thanh quanh quẩn trong căn phòng tưởng tĩnh mịch lại ẩn chứa muôn vàn tiếng động u u không xác định, khiến cho người nghe có cảm giác bất an.

Một góc nhỏ trong màn hình hiển thị ngày 18 tháng 11 năm 2015 và thời gian đang chạy: 21:33:46 giây.

Sau đó là một loạt tiếng động dồn dập từ xa lại gần, tiếng bước chân dừng lại, tiếng kim loại va chạm, từ vị trí điểm mù lần lượt xuất hiện một đám người, camera theo dõi hẳn đặt phía trên cửa ra vào. Từ trên cao, không thể nhìn rõ mặt mũi đám người mặc quân phục lính cai ngục quen thuộc, nhưng vẫn có thể nhận ra, toàn bộ là nam nhân.

À không, lẫn trong đám đó, vẫn có một nữ nhân, cô ta một tay chống hông, một tay vừa chỉ trỏ vừa hạ lệnh, khẩu âm rất khó nghe. Sau khi mệnh lệnh ban xuống, đám đàn ông nhanh chóng tản tới bên các nữ phạm nhân đang bị treo trên tường. Sau đó, chính là tự cởi đồ bản thân ra.

“hả?” Tôi thoáng liếc nhanh Thiên Hương rồi lại đưa mắt về vị trí cũ.

Ánh sáng không ngừng lắc lư lay động, trái phải sáng tối luân phiên thay nhau tiếp quản tạo cho người ta cảm giác hoang mang tiêu cực.

Có kẻ cởi hết áo quần, có tên chỉ cởi quần, nữ cai ngục kia vẫn sa sả ở giữa nói như súng bắn liên thanh. Có điều, không chỉ khẩu âm nặng tôi không rõ là người vùng nào, mà có thể còn do tín hiệu thu không tốt, giọng nói như bị biến dị, nghe vào tai khiến tâm vô cớ rờn rợn. Thật sự rờn rợn a, này tựa như có xen lẫn tiếng gì đó bén nhọn, hoặc thứ gì đó tác động khiến âm thanh vặn xoắn.

Sau đó đám lính bắt đầu tấn công những nữ phạm nhân đã rơi vào đường cùng không có chút cơ hội phản kháng chống cự. Xung quanh càng lúc càng nổi nên vô số thanh âm ong ong không rõ ràng, dường như có rất nhiều tạp âm vô nghĩa vang vọng, hoặc giả, đó chính là tiếng kêu la của bọn họ. Thế nhưng mà, âm thanh đúng kỳ dị, như bị thứ gì đó can thiệp khiến nó trở nên méo mó vặn vẹo, hoặc chen vào một chuỗi thanh âm lạ lùng, lanh lảnh mà chói tai, vì thế mà tôi đột nhiên rùng mình ớn lạnh.

Chính lúc đó, đột ngột mọi âm thanh huyên náo lộn xộn đều đình chỉ, cả đám ngã xuống đất bộp bộp như sung rụng, bất động, những phạm nhân thì ngục đầu xuống, cũng không giãy giụa nữa. Tôi lại qua khóe mắt liếc nhanh bọn họ, biểu tình nghiêm trọng tức giận, có xoẹt qua một chút kinh ngạc sửng sốt.

Một người từ ngoài bước vào, không thấy phát ra tiếng giày, có thể do đi rất nhẹ hoặc tín hiệu thu chập chờn, bởi vì hình ảnh trở lên mờ nhòe, như được phủ một lớp sương mỏng, hơn nữa đôi khi còn xoẹt xoẹt nhiễu loạn.

Tôi căng mắt ra, người đó đối lưng với máy quay, đương nhiên, nên không rõ mặt, có điều, sau đầu có cột một sợi dây, tóc lại xoăn nhẹ dài ngang cổ, mùa đông giá rét cắt da cắt thịt mà mặc đồ có chút đơn bạc, lộ ra thân hình thanh mảnh. Sau đó tôi lại nhíu mày, kinh nghi, bởi vì bên cạnh người đó có một khối khí đen đặc to đùng đang chậm chãi tiến tới đám người nằm la liệt trên sàn nhà.

Từ bọc hắc khí mơ hồ cấu tạo nên hình thù một con thú chưa rõ ràng, vô số dòng tách ra như vòi bạch tuộc, cùng lúc vươn tới những người nằm bất tỉnh. Wuầy, tôi nghiêng đầu, cái này quen quen nha, dòng khí đi vào cơ thể họ, nhẹ nhàng như nhúng ngón tay vào mặt nước, không, còn kỳ quặc hơn thế, tựa như sự xâm nhập vào một vùng không gian khác, mò mẫn lấy món đồ tạo ra những gợn sóng xao động trên chính cơ thể họ mà không để lại chút tổn hại.

Tôi lại đưa mắt tinh tế đánh giá màn cảm xúc của người xem. Ngoài vẻ mặt hình sự có chút nghi hoặc ẩn chứa căm phẫn, không có cái gì là kinh hoảng cả. Thế là thế nào? Chuyện này bình thường à? Là kỹ xảo hay thủ thuật gì thôi sao? Nếu là giả thì cũng chẳng cần mất thời gian để tâm nhiều, nhưng ngược lại, là thật thì sao?

Cơ thể đám người đó như chết rồi ,hoàn toàn im lìm không chút nhúc nhích động đậy. Tôi lấy làm kỳ quái, một chút phản ứng như giật nảy co quắp cũng không có, hay là do quay xa lên không thấy rõ? Hoặc do chất lượng thu hình quá cùi bắp? Chẳng lẽ không chút đau đớn khó chịu?

Đám xúc tu từ tốn lần lượt thu về, khối khí đen đặc vốn không rõ hình dạng dần dần xảy ra biến hóa, sau mấy lần nhào lặn phập phồng lên xuống, màn hình lại xoẹt xoẹt cắt ngang. Nó trở thành con thú đen xì xì, to lớn như một con bò tót với đám đuôi dài loằng ngoằng không ngừng uốn lượn như một đám rắn.

Cái, con quái vật gì vậy?

Màn hình lại xoẹt xoẹt, cái người vốn từ nãy đứng quay lưng lại như pho tượng thạch cao bỗng dưng xoay người, ngước đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình. Hẳn là, nhìn thẳng vào máy quay một cách cố ý, có điều, ngay khoẳng khắc tên nhân chứng lộ ra phía trước, tôi lập tức trợn mắt đứng hình. Một tíc tắc hắn cố tình lộ diện, tôi chớp mắt a chớp, chẳng lẽ trên đời còn có một tên khác có sở thích giống vậy, đeo mặt nạ rồng màu sắc sặc sỡ như tham gia lễ hội hoa xuân?

Màn hình lại xoẹt xoẹt, từ thân thể gã mơ mơ hồ hồ còn nhìn thấy một luồng khí mỏng mảnh như sương uốn lượn khắp phòng, không biết là mới xuất hiện hay vì quá tập trung nhìn cái đám hắc khí kia mà không nhận ra nó đã hiện diện ngay từ đầu?

Nó dài mảnh, rất dài, vô cùng mỏng mảnh, như một tấm khăn voan chầm chậm lướt qua những con người trong căn phòng tạo ra cái bóng trên cơ thể họ. Một cái khăn voan lại mọc ra vô vàn sợi tua rua đối xứng, tựa như, đám chân rết. Không sai, y như cái thứ nhìn thấy lúc ở cùng gã Mạnh Chương trong căn phòng ngâm thi thể.

Đây là tên Mạnh Chương sao?

Hay là kẻ giả mạo? Nhìn trang phục thì thấy có vẻ giống gu thời trang của tên đó lắm a.

Tôi đưa mắt nhìn Phong Linh, cùng lúc Phong Linh cũng đưa mắt nhìn lại. Xem ra chính vì như thế lên gã mới cuống quýt mở cho tôi coi.

Màn hình dừng lại ở 7 phút 38 giây.

Phong Linh tắt điện thoại đi, đẩy gọng kính cận mới mua giống hệt như cái cũ, phát biểu đầu tiên.

-đầu tiên ta giả thuyết đây là dàn dựng. Người đăng lấy tên “traiđeptimgaixinh”, một cái danh tự không thể trẻ trâu hơn. Thuê người đóng phim sau đó đăng nên, cái tiêu đề hot như thế rất nhanh sẽ thu hút lượt truy cập. Dù thật hay không thật chính quyền nước nhà cũng sẽ nhanh chóng cho người khóa clip này bởi nội dung phản cảm. Câu hỏi đặt ra là, vì sao kẻ này lại phải làm thế? Mụch đích là bôi nhọ chính quyền? Nội dung phía dưới có vài bình luận, đều nói là không tin lắm.

Thứ nhất đám nữ phạm nhân bị cai ngục cưỡng hiếp tập thể là chuyện cực kỳ, vô cùng khó chấp nhận. Thứ 2 bọn họ dường như không bị thứ gì tác động cả lại cứ thế ngất đi rồi hắn mới xuất hiện, hung thủ cũng chẳng làm hành động gì máu me cả, chỉ đứng nhìn im im một lúc sau quay lại lộ ra khuôn mặt đeo mặt nạ. Rất khó thuyết phục cứ thế mà lấy được nội tạng người ta.

Phong Linh lại đẩy gọng kính, dừng lại nhìn một lượt, Minh Đăng ngồi xuống cạnh ông anh, khô khốc chen vào một câu.

-nhìn thì thấy có vẻ không thuyết phục, nhưng cái cảm giác nó mang lại tựa hồ khiến người ta buồn bực khó chịu.

-Thế nhưng...

Tôi ướm lời. Phong Linh gật nhẹ một cái, nói ra nhận định.

- tôi và Tiểu Minh đều gặp qua một người rất giống người trong clip này, chính là ở trong nhà tù Bàn Cẩm, được hắn cứu ra, Tiểu Minh có lẽ rõ chi tiết hơn.

Cả đám nhìn tôi, gãi gãi bên má, có chút do dự mới nói.

-dù không khẳng định có chắc là tên đó hay không, bởi vì rất có thể hắn ở trong một tổ chức có hơn một người cùng kiểu ăn mặc như thế, nhưng tôi tin là thật, không thể làm giả clip này được.

-dựa vào đâu?

Minh Đăng và Thiên Hương cùng hỏi. Tôi nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một chút mới thận trọng nói.

-mọi người, không nhìn thấy sao? Hắn ta đích thực là hung thủ.

Tôi nhìn một lượt rồi dừng lại ở Phong Linh, gật nhẹ xác nhận.

-tôi nhìn thấy.

Minh Đăng và Thiên Hương cùng quay ra ngờ vực nhìn Phong Linh, anh ta nhìn tôi một lúc lâu không nói gì hết. Minh Đăng nóng nảy chộp hỏi.

-rốt cuộc nhìn thấy cái gì?

-thứ có khả năng lấy nội tạng con người mà không để lại thương tổn.

-làm thế nào mà cậu nhìn thấy?

Minh Đăng và Thiên Hương lại không hẹn mà cùng đồng thanh hỏi. Thì ra, quả nhiên hắc khí không phải ai cũng nhìn thấy.

-tôi không thể giải thích được vì sao, chỉ đơn giản cứ thế nó hiện ra trước mắt. Tôi thấy nó cắm những cái vòi như bạch tuộc vào cơ thể nạn nhân, nó chỉ là một khối khí không xác định, nhưng sau khi rút đám xúc tu về, khối khí dần trở lên có hình dáng rõ ràng hơn, tựa như con bò nhưng nó lại có rất nhiều đuôi.

Cả đám nghe thế lại quay sang anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng Phong Linh phát biểu.

-coi như nó là thật, vậy ai là người gởi clip này?

-là đồng bọn của hắn.

Tôi nghĩ tới tên bá đạo Công Du Giám Binh, bổ sung thêm.

-cái tên mặc đồ trắng toát đeo mặt nạ bạch hổ. Có thể bọn họ chia nhau ra hành động giống như lần trong nhà tù Bàn Cẩm, ở đây, một tên tới phòng điều khiển, còn một tên đi hành sát. Về phần kiếm lý do, như Thiên Hương nói “khi tội ác vượt tầm kiểm soát, ngay đến ma quỷ cũng phải phẫn nộ” ...E là, bọn chúng làm thế để cung cấp thức ăn cho đám hắc khí.


Mấy chương trước mình có viết Công Du Giám Binh là Giám Minh, từ giờ là Giám Binh mới đúng nhé, soryy các bạn đọc.